Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 29




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đoàn người mang Diệp Khanh đi làm kiểm tra, bây giờ trong trụ sở của Quân Dương đã không có nhiều người như vậy, chỉ có mười mấy người anh tin tưởng nhất.”

Bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Diệp Khanh.

Anh cầm phim nói: “Bây giờ dì ấy là bị một loại bệnh mất trí nhớ, nhưng mà bệnh tình của dì ấy rất nghiêm trọng.”

Đoàn người đều gật đầu nhìn anh, anh còn nói: “Loại chứng bệnh này, giống như là do gien hay vết thương trong cuộc sống tạo thành. Tình huống này của dì ấy, hẳn là bị một đả kích trí mạng nào đó.... mới đưa đến kết quả bây giờ.”

Lăng Vi rất lo lắng, hỏi anh: “Chứng bệnh này, có cách nào trị liệu không?”

Bác sĩ nói: “Dì ấy sẽ như vậy, chủ yếu là nhân tố trong lòng.... muốn cho dì ấy khôi phục, chủ yếu nhất vẫn là chữa trị tâm lý. Chúng ta có thể tìm ra căn nguyên áp lực nhất, cũng chính là nguyên nhân biến dì ấy thành như bây giờ. Sau đó, chúng ta từ từ khích lệ dì, lắng nghe dì. Từ từ để cho dì vượt qua nổi sợ hãi của chuyện kia tạo thành, như vậy dì mới có thể từ từ tốt lên.”

“Được....”

Diệp Đình cẩn thận suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có ý tưởng, nguyên nhân tạo thành loại tràng thái này của bà bây giờ, nhất đình là có liên quan đến Bảo La - Lộ Dịch Tư, hoặc là..... người kia......

Bây giờ, anh phải cạy miệng của tiện nhân Bảo La kia! Để cho ông ta nói chuyện xảy ra năm đó!

Diệp Khanh ở lại căn cứ cùng nhau làm thí nghiệm với Hàn Yến và Quân Dương.

Lý Thiên Mặc từ trụ sở chính của Ám Ảnh đi ra, cùng nhau làm nghiên cứu với bọn họ. bởi vì, ở trong trụ sở chính của Ám Ảnh thật sự là quá nhàm chán...

Diệp Đình và Lăng Vi chuẩn bị bí mật đi thẩm vấn tiện nhân Bảo La kia, trước khi đi, đột nhiên Lăng Vi nói với Diệp Khanh: “Tôi xem bà giống như đã sinh đôi nha, có phải bên trong nhà của bà.... có di truyền sinh đôi không? Có phải bà cũng đã sinh đôi không nha?”

Diệp Khanh không vui trợn mắt nhìn cô, thật giống như nói, thời gian làm việc mà muốn nghe bí mật riêng của người ta gì chứ?

Lăng Vi cười với bà, đột nhiên bà nói: “Lúc tôi sinh con, cũng không giống như cô. Khi đó điều kiện của chúng tôi không có tốt như vậy....”

Nói phân nửa.... đột nhiên bà nghi ngờ nhìn Lăng Vi, trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Tôi nhìn cô thật là quen mắt.”

Quả nhiên....

Thôi, Trong lòng Lăng Vi nói, không nghĩ những chuyện này nữa, từ từ đi.... Bây giờ trạng thái này của bá, không dụ bà nói ra cái gì được cả.

Lăng Vi và Diệp Đình vì tìm ra nguyên nhân chứng bệnh giúp Diệp Khanh, nên đã bí mật đi tới quần đảo Ngả Lợi.

Trong một căn phòng tối gần trang viên Mật Hà, Diệp Đình ngồi trên bàn ghế gỗ, lạnh lùng nhìn Bảo La.

Lăng Vi đi lên đá ông một cước, dám hại ba mẹ tôi! Hại chồng tôi! Hại mẹ chồng tôi! Tôi đạp chết lão bất tử ông này!

“A ách....” Bảo La thống khổ lăn. Mặc dù Lăng Vi đạp ông một cước, nhưng mà, một cước này của cô không nặng lắm. Cô sợ bị động thai, cho nên căn bản là không dùng nhiều sức lực lắm.

Nhưng mà, bây giờ cả người Bảo La đều là vết thương, không biết xương đã bị vỡ nát bao nhiêu khúc.... Lăng Vi tùy tiện đá một cái, lại để cho ông đau đến run rẩy.

Diệp Đình kêu người: “Cứu ông ta tỉnh lại.”

Lăng Vi bồi thêm một câu: “Không thể để ông ta chết, treo mạng ông ta lại.”

Khoảng thời gian này, bác sĩ vẫn luôn chữa trị cho Bảo La, nhưng mà, ông bị thương quá nặng, có lẽ cũng không sống được quá lâu.

Diệp Đình để cho tiểu tổ Ám Ảnh gấp rút thẩm vấn, chủ yếu là để cho ông nói ra chuyện của Diệp Khanh.

Bây giờ Diệp Đình nhìn ông thêm giây phút nào nữa, đều cảm thấy chán ghét, chỗ này anh không ở được. Nên đi từ trong phòng tôi nhỏ ra, Diệp Đình hít một hơi thật sâu, tình cảnh bị ngược đãi khi còn bé bây giờ còn rành rành trước mắt.....

Bây giờ, mẹ của anh cũng là bị lão già này hại thành như vậy! Diệp Đình thật hận không thể lập tức bằm ông thành ngàn khúc! Nhưng, anh phải nhịn!

Lăng Vi cầm tay anh, cô nói: “Anh đi nghỉ trước, em tới hỏi ông ta cho.”

Diệp Đình vốn muốn ổn định tâm tư, sau đó tự mình đi hỏi. Không nghĩ tới... Tiểu Vi nói, em ấy đi hỏi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.