Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 19




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chung quanh thác nước..... rất nhiều đất đá nằm đó.... cây cối bên cạnh cũng rất thấp bé.

Diệp Đình nói: “Nơi này, nhất định là có người động đến đất. Nếu không.... những cái cây này sẽ không nhỏ như vậy.”

“Đúng,....” Lăng Vi cũng nghĩ tới điểm này. tiếng nước chảy “ầm ầm” bên tai vô cùng lớn, hai người bọn họ nói chuyện đều phải đặc biệt lớn mới được.

Lăng Vi đi tới bên cạnh bãi đất đá đó, đưa tay sờ, nghiêng đầu nói với Diệp Đình: “Đại khái trước kia nơi này là cửa vào căn cứ, nhưng mà bây giờ che kín.... cho nên chúng ta vẫn luôn tìm không ra...”

Tâm tình diệp Đình có chút mất mác, càng đến gần sự thật, càng để cho người ta kích động. Nhưng mà, mỗi lần bọn họ bước một bước dài lên, quay đầu lại.... mới phát hiện, thật ra thì bọn họ lại đi tới một lối rẽ.

Anh đi tới bên cạnh Lăng Vi đưa tay ôm cô: “Lạnh không?”

Lăng Vi run run: “Thật là hơi lạnh.” Diệp Đình càng ôm cô chặt hơn, thác nước trút xuống trên đầu bọn họ bắn lên từng giọt nước làm bọn họ đều ướt tóc.

Diệp Đình sợ cô lạnh, vội vàng kéo cô ra ngoài.

Rời khỏi thác nước mười mấy mét, tiếng nước chảy không có lớn như vậy, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Không biết trên thác nước là tình huống gì, chúng ta có cần lên trên xem thử một chút không?”

Lúc này, đội trưởng của tiểu tổ Ám Ảnh báo cáo nói: “Chúng tôi đã đi lên xem, trên đó là một đỉnh núi, không có gì cả.”

Lăng Vi thất vọng, ngẩng đầu.... chỉ thấy đầy trời hoa đào bay lả tả xuống... cảnh sắc thật là xinh đẹp....

Có vài cánh hoa đáp lên mặt, có vài cánh hoa rơi vào tóc cô. Diệp Đình đưa tay đón lấy mấy cánh hoa đào, anh dùng ngón tay nghiền nát, ấn lên mi tâm của cô...

Lăng Vi che mặt cười lên... biết lãng mạng như vậy... là học với ai?

Sắc mặt cô đỏ bừng, sau khi chấm hoa đào lên càng đẹp mắt hơn. Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nồng đậm ôn nhu.

Lăng Vi cũng giơ tay nhặt vài cánh hoa đào trên vai cô, cô cười nghịch ngợm, cũng nghiền nát, ấn lên mi tâm của anh.

“Ha ha ha ----- thật là đẹp nha...”

ai mẹ ơi.... bốn người Bạo Phong và tiểu tổ Ám Ảnh ngẩng đầu nhìn trời.... bức tranh này.... thật để cho người ta không nói gì nha! Điêm la mặt lạnh đại BOSS Diệp.... bị người ta chấm một điểm đỏ giữa mi tâm.... trời ạ, cay mắt quá!

Tất cả tiểu tổ Ám Ảnh đều kềm chế. Bọn họ buồn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể ráng gượng kềm chế như vậy, kềm chế đến sắc mặt bỏ bừng....

Diệp Đình: “...”

Lăng Vi thấy anh muốn giơ tay lên lau sạch, liềm vội vàng đè tay anh lại, nhỏ giọng hù dọa anh: “Bây giờ em là chủ gia đình! Anh đàng hoàng cho em!”

Diệp Đình: “....”

Trong nháy mắt, cảm thấy mình tự đào hố to rồi nhảy xuống....

Thôi, chỉ cần cô vui vẻ, cứ để cô nghịch đi.... dù sao, ngoại trừ anh em, người khác cũng không thấy anh. Lúc này, đột nhiên Lăng Vi cầm điện thoại ra, “Răng rắc” chụp một tấm cho anh.

Cô đắc ý xua tay: “Chứng cứ em giữ đó, sau này nếu anh không nghe lời em, em liền gửi cho người của toàn thế giới xem, ha ha ha....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.