Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 14




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình ngủ ba ngày, Lăng Vi gọi điện cho tiểu tổ Ám Ảnh ở Đào Hoa cốc. Cô hy vọng mau chóng tìm được mẹ của Diệp Đình, trái tim của anh bị rách một đường rất dài, rất đau đớn! Cô phải giúp anh....

Sau khi tiểu tổ Ám Ảnh bắt được đường nối với cô, báo cáo đúng sự thật nói: “Phu nhân, tất cả thành viên của tiểu tổ chúng tôi đều không có bất cứ phát hiện nào.”

“Ừ, khổ cực các người.” Lăng Vi dặn dò bọn họ nói: “Bây giờ... thời tiết đã ấm lại, trùng rắn trong núi cũng sẽ nhiều hơn, các người phải chú ý an toàn.”

“DẠ, phu nhân.”

...

Lăng Vi ôm máy vi tính, cẩn thận nghiên cứu mấy tấm bản đồ đã bị Diệp Đình khoanh tròn lại. Mấy tấm bản đồ này đều là những nơi có rất nhiều hoa đào lớn nở rộ.

Cô lấy quyển nhật ký mẹ của Diệp Đình để lại.

Bọn họ là từ trong những câu thơ bắt được manh mối là hoa đào. Một câu là: “Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân - sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên.”

Bọn họ là từ những câu thơ này mà đoán ra, vị trí căn cứ là nơi sản xuất mẫu đơn Tần Lĩnh, cuối đường xe buýt đi.

Lại bởi vì câu: “Hồng đào kháp tự ly nhân lệ, điểm điểm lạc anh thiên lại hoa...” mà nghĩ tới căn cứ là ở nơi có hoa đào nở rộ.

Nhưng mà, phương hướng điều tra của bọn họ có sai lầm không? Cũng không ai biết.....

Nhju7ng mà, Lăng Vi lại nghĩ tới, trước đây không lâu Diệp Đình tìm được một chiếc nút áo bằng kim loại ở bên cạnh căn nhà gỗ trong núi đó, nói rõ căn cứ đang ở gần đó....

Hơn nữa, cô lại phát hiện chiếc nút áo kia, ở trên người một vị họa sĩ ở buổi triển lãm.... Vị họa sĩ này còn là mọt nữ sĩ giả trang thành đàn ông.

Các loại đầu mối, để cho cô chắc chắn, phương hướng bọn họ tìm hiểu trên căn bản là chính xác.

Nhưng mà, tại sao nhiều ngày như vậy.... vẫn không có nửa điểm tiến triển?

Lăng Vi rất muốn tự mình đi vào núi thử xem, nhưng mà, bây giờ Diệp Định bị bệnh rất nặng, cô không thể rời bỏ anh....

Diệp Đình lại ngủ một ngày, Từ Phi pha nước đường cho anh.

Lăng Vi ở bên cạnh ôm anh, cô giơ điện thoại di động lên, lúc thì xem văn thơ, lúc thì xem những tấm bản đồ mọc đầy hoa đào đó.

“Điểm lạc anh thiên lại hoa...”

Đột nhiên trong đầu Lăng Vi xẹt qua một tia sáng, hoa đòa trong núi.... kết thúc..... Lạc anh không phải là ý hoa đào héo tàn sao?

Thiên lại hoa....

Thiên lại, là chỉ tiếng vang của tự nhiên, như tiếng gió, tiếng chim, tiếng nước chảy vân vân....

Đột nhiên Lăng Vi nhảy cỡn lên, cô nghĩ ra!

Cô lập tức gọi điện thoại cho tiểu tổ Ám Ảnh: “Các người có tìm được thác nước? Hay là dòng suối nhỏ? chỉ cần có nước chảy hoặc là....” Suy nghĩ, còn nói:“Hoặc là, trước kia có nước.... sau đó khô cạn gần đó không?”

Cô nói một chuỗi dài, câu trước và câu sau đều rất kỳ lạ, nhưng mà, tiểu tổ Ám Ảnh đã hiểu được ý của cô.

Đội trưởng của tiểu tổ Ám Ảnh liền vội vàng nói: “Phu nhân, xin cô đừng gấp. Xin cô chờ một chút, tôi lập tức dọi cho các tổ viên.”

Lăng Vi lo lắng chờ đợi, Diệp Đình khó chịu giật giật, anh ngủ quá lâu, rất muốn tỉnh lại... nhưng mà, cả người không có sức, ngay cả mí mắt cũng không mở lên được.

Đột nhiên, bai tai truyền đến tiếng nói thanh túy của LĂng Vi: “Có người nhìn thấy thác nước? Các người lập tức tập họp bên thác nước!”

Giọng nói của Lăng Vi trong trẻo dễ nghe, mỗi ngày anh đều có thể nghe thấy trong mơ.... là thân ái của anh, ngày ngày canh giữ bên anh....

Diệp Đình muốn mở mắt ra nhìn cô, ngủ lâu như vậy, đã mấy ngày không được gặp cô rồi.

Diệp Đình miễn cưỡng mở mắt ra, đưa tay.... nắm tay cô lại.

“Nha ---” Đột nhiên Lăng Vi bị anh nắm tay, cô sợ hết hồn! Sau đó, chính là ấm lòng cười: “Chồng... anh tỉnh rồi... có đói bụng không? Em đi bưng cháo tới cho anh.”

Diệp Đình lại đè cô xuống: “Đói thì không đói, lại có chút thèm ăn....”

Anh đặt lên môi của cô, dùng sức hôn. Lăng Vi cười: “Ha ha, anh lại sống dậy rồi, đúng không?” Người này,.... thiệt là....

Mới vừa tỉnh lại, đã muốn --- đùa giỡn lư manh!

Cô cười tránh anh, vừa tránh vừa vội vàng nói: “Chồng, rất nhanh chúng ta sẽ tìm được mẹ, em lại phát hiện đầu mối mới!”

Diệp Đình vui vẻ hôn cô: “Em bản lãnh như vậy, anh phải thưởng cho em thật tốt nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.