Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 1: Khởi đầu




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi không muốn để ý Phù Mỹ Quân. Bởi vì, trong lòng cô có quá nhiều lời muốn nói với Diệp Đình.

Tin tức hôm nay quá đột nhirn6, để cho cô không có bất cứ chuẩn bị tâm lý gì! Bảo cô gây gỗ với Diệp Đình? Cô không ồn ào được.... Mặc dù, anh có có thẳng thắng chuyện mua dây chuyền với cô, nhưng mà, cô cũng sẽ không nắm chuyện này mãi không buông.

Anh đối với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ.

Một người phụ nữ thông minh là có thể phân rõ, ai thật sự tốt với mình, và ai chỉ dùng ngôn ngữ qua loa lấy lệ mình. Trước mặt đàn ông cô vẫn luôn là ột người làm nhiều, nói ít.

Mặc dù trong lúc cô cần trợ giúp anh không trợ giúp vật chất cho cô, nhưng mà anh lại làm một chuyện chính xác nhất. Anh nói không sai, chỉ có ở khốn cảnh. tất cả mọi người đều phải dựa vào chính mình! Nếu không, sao cô lại có một đoạn tình cảm thâm hậu với Giang Quân như vậy, nếu không, cô cũng sẽ không hiểu, các loại chua sót và khốn cảnh của cuộc đời! Nếu như, anh sắp xếp tất cả cho cô, nhất định cọm sẽ sinh ra vô hạn lệ thuộc và ỷ lại anh.

Như vậy là thật sự tốt với cô sao? Lúc cô mười bảy tuổi, anh cũng không có muốn cô ỷ lại anh, nếu như lúc đó, anh để cho cô ỷ lại ở anh, đó mới là tàn nhẫn đối với cô!

Diệp Đình là đúng, là chịu trách nhiệm. Nếu không, cô cũng sẽ không hiểu sinh mạng quan trọng, còn có rất nhiều chuyện đáng cho cô quan tâm, cô ở trong khốn cảnh được người khác trợ giúp, cô cũng sẽ hết lòng hồi báo lại từng chút từng chút, cô học Giang Quân quyên góp các em nhỏ không được đi học, học được đối xử tốt với mọi người ở chỗ viện trưởng Trần của cô nhi viện.

Cô học được, phải kiên cường đối mặt tất cả, còn có những sự thật mà cô phải đối mặt!

Có một số việc, là mình phải trải qua, cho nên, phải cắn răng kiên cường vượt qua, mới có thể hiểu được, đây là đoạn trải qua quý giá nhất đời người.

Bởi vì, đau đớn trong lòng, không ai có thể chịu đựng thay mình được!

Không có thời gian và khó khăn mài giũa, sẽ không có Lăng Vi ngày hôm nay!

Mắt Lăng Vi đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn anh. anh đưa tay đến bả vai cô nắm thật chặt. Giống như tất cả mọi thứ chung quanh đều không tồn tại, giống như bọn họ chỉ cần nhìn nhau như vậy, cho đến thiên trường địa cửu....

Cô hít mũi, lầm bầm nói: “Chồng.... em hơi mệt mỏi, muốn về nhà.”

“Được.” Diệp Đình ẵm cô ra khỏi bữa tiệc, Lăng Vi dặn dò tiểu tổ Bạo Phong để cho bọn họ đưa cô Đan và các bạn học về nhà.

Lưu Dương của đoàn làm quảng cáo Mustang vẫm luôn đưa máy quay phim và mánh ảnh chĩa về bọn họ, đột nhiên cậu kích động đi tìm đạo diễn, thần thần bí bí đưa đoạn video mình vừa quay được cho đạo diễn xem: “Đạo diễn, ông xem, quảng cáo của xe số lượng hạn chế “Mị Ảnh L-V1” đã có rồi!”

Đạo diễn đã hoàn toàn phục Lưu Dương rồi! Cậu còn có thể chuyên nghiệp chút nữa sao? Lúc nãy, tất cả người trong buổi bữa tiệc cũng chỉ nhìn Diệp Đình và Lăng Vi ngọt ngào, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tử Lưu Dương này lại quay đoạn tình cảm này lại!

Mặc dù.... thật vô cùng động lòng người, nháy mắt đã hoàn toàn giết chết hết tất cả quảng cáo buôn bán, nhưng mà.... thân phận của người ta là gì?

Người ta không thể nào tự mình đi quay quảng cáo được!

*

Trong xe, tâm tình của Lăng Vi còn chưa ổn định, chuyện này không thể cẩn thận suy nghĩ phân tích, cô liền không nhịn được run run...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.