Uyển Vân

Chương 2: Bì Bì ngốc và Gia Lân đẹp trai




Ngải Mễ nghe mà sởn gai ốc. “Giam bốn, năm năm không được thả ạ? Không có tội mà sao lại bị giam lâu như vậy?”

“Ai mà biết được? Có thể là cần nhiều thời gian để điều tra. Thế nên anh không đến thúc bọn họ làm nhanh thì người ta kéo cho anh vài ba năm, anh có chịu được không?”

“Mẹ bảo thu thẩm chẳng khác gì ngồi tù.” Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Thế nhỡ người ta điều tra chuyện của Allan cũng phải mất bốn, năm năm thì cũng tương đương với việc anh ấy phải ngồi tù bốn, năm năm ư? Liệu có thể bảo lãnh cho anh ấy ra không?”

“Mẹ không biết Trung Quốc có chế độ bảo lãnh không, có được áp dụng cho người thu thẩm không, vì thu thẩm không phải là bắt giữ, mà chỉ được coi là hỗ trợ điều tra, bảo lãnh kiểu gì?”

Hiện tại vừa nghe thấy từ “thu thẩm” là máu nóng trong người Ngải Mễ lại bốc lên tận đỉnh đầu. “Thu thẩm cái quái gì? Không hiểu ai đã nghĩ ra cái trò này? Một người trước khi bị chứng minh là có tội thì phải giả thiết anh ta là vô tội chứ, cái trò “thu thẩm” của nợ này lại làm hoàn toàn ngược lại, chưa chứng minh được anh ta vô thì lại giả thiết là anh ta có tội, làm như thế này thì ai cũng có thể bị thu thẩm, có thể bị giam cả đời…”

“Đây toàn là những cái con đọc trong sách vở, không của Anh, Mỹ thì của Hồng Kông.” Mẹ liền an ủi: “Ngải Mễ, mẹ biết con sốt ruột, thế nên từ sáng đến tối mẹ phải chạy lo chuyện này. Nhưng chúng ta không có cách nào để thay đổi chế độ thu thẩm của Trung Quốc, thế nên con sốt ruột cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Con là trẻ con, đừng có nghĩ đến chuyện phá án. Cuộc sống hiện thực không phải là tiểu thuyết, không thể trắng đen rõ ràng, xã hội Trung Quốc không vận hành theo tư duy logic của con đâu. Con lại là con gái, lang thang khắp nơi thu thập chứng cứ, tìm nhân chứng, nếu xảy ra chuyện gì thì bố mẹ sống sao nổi?” Rồi giọng mẹ kiên quyết hơn: “Từ hôm nay trở đi con phải hứa với mẹ không được lang thang thế này nữa, nếu không mẹ sẽ bỏ mặc chuyện này đấy.”

Ngải Mễ vô cùng chán chường sau chuyện ngày hôm nay, đành hứa từ nay trở đi không chạy lung tung nữa, năn nỉ bố mẹ cố gắng tranh thủ thời gian để đưa Allan ra ngoài.

Cô năn nỉ mẹ: “Lần sau mẹ đi gặp bác Vương hoặc bác Trịnh thì cho con đi với nhé?” Cô thấy nét mặt mẹ lộ vẻ khó khăn, bèn chơi bài rắn. “Nếu mẹ thấy không tiện thì thôi, để con đi tìm bên công an nói chuyện vậy.”

Mẹ vội nói: “Thôi đừng có chọc vào tổ ong đó nữa, cô đi tìm bọn họ làm gì? Đi rêu rao rằng tôi thông minh hơn các anh à? Cô định giúp Allan hay là hại nó? Thôi thế này vậy, bố mẹ đã hẹn bác Vương tối thứ Hai tuần sau đến nhà bác ấy, cô muốn đi thì đi cùng. Nhưng phải nói trước là đến đó chỉ được phép ngồi nghe, không được xen vào linh tinh, nếu làm phật ý bác ấy thì không nghe ngóng được gì đâu, như thế thì hết hẳn cửa bám.”

Ngải Mễ thề thốt,am đoan một hồi rồi nghĩ đến đó tính sau, có cơ hội vẫn phải nói cho bác Vương nghe những suy đoán của mình để bác còn truyền đạt tới người của bên công an.

Khó khăn lắm mới đợi được đến thứ Hai tuần sau, hơn bốn giờ chiều Ngải Mễ đã về nhà, chủ động nấu cơm, đợi bố mẹ về ăn. Một lát sau, mẹ từ trường về, bố cũng ở ngoài về, xách theo mấy chai rượu và mấy cây thuốc lá. Ngải Mễ nghe thấy mẹ nói với bố ngoài phòng khách: “Không biết Bí thư Vương có thích loại rượu này không, anh chẳng hiểu gì về rượu, đây là phải hỏi bác Trương nhà đối diện mới đi mua đấy…”

Ngải Mễ từ bếp đi ra, nói: “Con nấu cơm xong rồi, bố mẹ dọn dẹp đồ trên bàn đi để con dọn cơm.”

Nhìn thấy cô, bố có vẻ hơi ngạc nhiên, vội che đống đồ trên bàn đi theo phản xạ: “Hôm nay con không đi học à?”

Mẹ vội giải thích: “Hôm nay em định đưa Ngải Mễ đi cùng…”

“Đưa nó đi làm gì?” Bố quát. “Đây có phải là đi xem hòa nhạc đâu, em không sợ nó bị tiêm nhiễm các thói xấu à?”

“Thôi cứ để nó đi, nó muốn đi…”

“Muốn đi thì cho đi ư? Chiều chuộng cũng phải có giới hạn chứ…”

Thấy bố mẹ bắt đầu cãi nhau vì mình, Ngải Mễ vội nói: “Ăn cơm thôi bố mẹ, muộn rồi đấy. Bố mẹ không cần sợ con bị tiêm nhiễm thói xấu đâu, và cũng không cần cảm thấy xấu hổ vì những việc mình làm, đó cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Con biết suốt đời bố mẹ sống trong cảnh thanh bần, ghét cái kiểu luồn cúi này, nhưng đây không phải vì bố mẹ mà là để giúp Allan, cũng coi như giúp người giữa lúc sa cơ, thế nên không phải tự trách mình như thế đâu.”

Bị con mình khuyên như thế nên bố mẹ Ngải Mễ đều tỏ ra mất tự nhiên, nhưng không nói thêm gì nữa, ba người lặng lẽ ăn cơm rồi bắt xe đến nhà Bí thư Vương.

Nhà Bí thư Vương mặc dù rất to nhưng trang trí khá đơn giản, mang vẻ liêm khiết của Bí thư Ủy ban Kỷ luật. Bí thư Vương cũng rất gầy, không béo đẫy đà như những vị quan tham khác mà Ngải Mễ vẫn tưởng tượng. Nhìn thấy bố ngượng ngùng đặt túi quà lên bàn, hai tay xoa vào nhau, bất an như đang làm chuyện gì xấu, Ngải Mễ thấy sống mũi cay cay, suýt nữa thì chảy nước mắt, thầm nghĩ nếu không vì Allan chắc chắn bố sẽ không làm những chuyện đi trái với nguyên tắc làm người của ông như thế này.

Bí thư Vương phát hiện ra ngay việc bố đặt quà trên bàn, bèn bước đến nhấc lên, dúi vào lòng bố nói: “Anh Ngải, anh làm gì vậy? Tôi là Bí thư Ủy ban Kỷ luật, anh làm như thế này là bắt tôi phạm pháp à? Mấy lần trước anh không làm thế này, tôi vẫn tìm hiểu thông tin cho anh đó thôi.”

Ngải Mễ nhìn thấy bố ngượng ngùng chỉ muốn độn thổ, không biết nên đón lấy hay không, đỏ mặt tía tai. Cô chỉ muốn năn nỉ Bí thư Vương nhận luôn cho xong, như thế ít nhất sẽ không đẩy người tặng quà vào hoàn cảnh khó xử. Nhưng Bí thư Vương nhất quyết không chịu nhận, mẹ liền đỡ cho bố bằng cách đón lấy túi quà đặt ở gần cửa, nói lát nữa sẽ mang về.

Bí thư Vương nói: “Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện nhé”, sau đó lại quay sang nhìn Ngải Mễ. “Con gái anh à? Lớn quá nhỉ, có phải con bé đang học đại học ở trường B đó không?”

Mẹ liền đáp: “Dạ vâng, chúng em chỉ có mình cháu, hưởng ứng lời kêu gọi kế hoạch hóa gia đình của chính phủ đấy ạ!”

“Tôi cũng chỉ có hai đứa, một trai một gái, cũng là người đi đầu trong phong trào kế hoạch hóa gia đình đấy.” Nói xong, Bí thư Vương liền hướng về phía phòng làm việc, gọi: “Tiểu Côn, ra chơi với em cho bố nói chuyện với cô chú ấy nào!”

Thấy Bí thư Vương có ý định gạt mình ra ngoài, Ngải Mễ vội nói: “Cháu không phải là trẻ con, cháu đang học đại học, cháu…” Cô nhìn thấy cả ba và mẹ đều đưa mắt ra hiệu cho cô, chắc là sợ nếu cô khăng khăng đòi như thế, Bí thư Vương sẽ không nói chuyện với họ nữa, cô đành phải theo ông “Tiểu Côn” đó vào phòng sát cạnh phòng làm việc.

Tiểu Côn ít nhất phải ba mươi tuổi, dáng cao gầy, nhìn rất thật thà. Anh ta ân cần lấy ghế cho cô, rót trà, bận rộn một hồi rồi ngồi xuống nói chuyện với cô. Đầu óc Ngải Mễ thì để đi đâu, chỉ muốn được nghe mọi người ở phòng bên đang nói chuyện gì. Thấy cô không tập trung, Tiểu Côn bèn lấy bộ tem mà anh sưu tập ra cho cô xem, mình cũng ngồi bên cạnh xem, như thế hai người có thể không nói chuyện một cách danh chính ngôn thuận.

Ngải Mễ càng sốt ruột thì lại càng không nghe thấy phòng bên cạnh nói gì. Tiểu Côn hỏi cô: “Bố mẹ em đang lo chuyện của bạn trai em à?”

“Không.” Ngải Mễ cũng không biết tại sao mình lại phủ nhận điều đó. “Đó là học sinh của bố em, bố mẹ anh ấy không ở Trung Quốc mà ở tận Canada.”

“Tận Canada cơ à? Di cư sang đó hả?”

Ngải Mễ nhìn Tiểu Côn, nói: “Anh có thể giữ im lặng một chút không? Em muốn…”

Tiểu Côn nghĩ một lát rồi dẫn cô đến trước một tấm ri đô, đặt ngón tay lên môi ra hiệu “đừng nói gì” rồi quay về bàn xem bộ sưu tập tem của mình. Ngải Mễ lấy tay vén rèm thì phát hiện ra đó là một cánh cửa. Cô đứng đó nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người ở phòng bên cạnh. Bí thư Vương nói: “Ở bên trường L, cậu ta cũng… có rất nhiều chuyện liên quan đến các mối quan hệ trai gái, hiện tại đã cử người đi điều tra rồi. Mặc dù trường J bên này chưa điều tra ra được gì nhưng không có nghĩa là không có, rất có thể là những cô bé bị lừa đó chưa giác ngộ. Sự việc liên quan đến cô bé họ Giản này chỉ là một chuyện nổi lên bề mặt giữa bao chuyện phong lưu của cậu ta mà thôi, không biết có bao nhiêu chuyện còn đang chìm ở dưới.”

Bố cô nói: “Thành Cương không phải là người như thế, cậu ấy làm nghiên cứu sinh của tôi gần ba năm, chưa bao giờ tôi nghe nói cậu ấy có vấn đề về mặt tác phong. Cậu ấy học hành cũng rất chăm chỉ, luận văn viết rất tốt, hội đồng chấm luận văn đánh giá rất cao. Trong thời gian học ở trường, cậu ấy có khá nhiều bài đăng báo, tạp chí, còn dịch một ít sách nữa…”

Bí thư Vương nói: “Những cái anh nói đều thuộc phương diện chữ tài, có tài không đồng nghĩa với việc có đức. Anh là thầy giáo hướng dẫn luận văn của cậu ấy nhưng không có nghĩa rằng anh theo sát cậu ta từng giờ từng phút. Cuối tuần cậu ta ở nhà họ Giản, anh cũng không thể biết cậu ta có sống chung với con gái nhà họ Giản hay không, ngay cả bố mẹ cậu ta còn không biết nữa là. Động cơ giết người của cậu ta có thể là cô gái đó không chịu phá thai, thanh niên xốc nổi, có quan hệ rồi thì cũng không hẳn là chuyện tày trời, hai đứa đó cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, nhưng chắc là giữa chừng cậu ta thay lòng đổi dạ, không muốn lấy người ta, cô kia thì cứ bám riết không chịu buông, thế nên cậu ta mới ra tay…”

Ngải Mễ không kìm được nữa, bèn vén ri đô bước vào phòng làm việc nhà họ Vương, đi thẳng đến trước mặt Bí thư Vương, nói: “Làm sao họ có thể khẳng định là con gái nhà họ Giản có bầu hả bác? Rồi lại bảo là con Thành Cương nữa? Họ giải phẫu xác nạn nhân rồi ư? Kiểm tra nhóm máu rồi ư? Hay kiểm tra ADN rồi? Dựa vào đâu mà họ nói như thế?”

Ba người ngồi trong phòng đều lộ rõ vẻ sửng sốt, Tiểu Côn cũng sợ quá chạy ngay vào phòng làm việc. Bí thư Vương nhìn bố mẹ Ngải Mễ, nói: “Con gái anh chị khá quá! Làm tôi giật bắn mình. Cháu gái à, không đơn giản chút nào, nói năng rất chững chạc!”

Ngải Mễ không biết ông đang biểu dương hay mỉa mai mình nên không dám đáp lời nữa.

Bí thư Vương liền nói tiếp: “Cháu gái à, cơ quan công an phải làm việc theo trình tự nhất định, những việc mà cháu nghĩ ra được, chẳng lẽ người bên công an không nghĩ ra được ư? Như bác được biết thì tất cả những trường hợp chết bất thường đều phải giải phẫu thi thể nạn nhân, mà còn phải giải phẫu càng sớm càng tốt, nhưng bác chưa xem báo cáo khám nghiệm tử thi. Những điều bác nói ban nãy đều là người bên công an nói cho bác biết. Cháu đừng ra ngoài nói linh tinh, nếu không là gay cho bác đấy.” Sau đó Bí thư Vương lại nửa đùa nửa thật hỏi: “Có phải Thành Cương là bạn trai của cháu hay không mà sao quan tâm đến cậu ta như thế? Cậu ta thay lòng đổi dạ, hay là lại đổi sang cháu nhỉ?”

Bố mẹ đều vội vàng phủ nhận thay cô, nhưng Ngải Mễ nhận ra rằng bố cô phủ nhận rất kiên quyết, còn mẹ thì chỉ gạt đi cho qua chuyện, giọng yếu hơn nhiều.

“Tôi nói đùa thôi, nếu là con gái anh chị thì đời nào anh chị lại không biết được?” Bí thư Vương liền nói với Tiểu Côn: “Đi vào lấy hoa quả mời khách đi con!”

Cuộc nói chuyện hôm đó đã bị Ngải Mễ quấy rầy, Bí thư Vương không động đến chủ đề Allan nữa mà nói chuyện khác với bố mẹ cô, Ngải Mễ chẳng còn hứng thú gì nữa, bèn giục: “Mình về đi mẹ.”

Trước khi về, Bí thư Vương xách túi quà gần cửa lên dúi vào tay bố bằng được. Ba người ra gọi taxi. Bố nói: “Bí thư Vương là người rất liêm khiết, không hổ là Bí thư Ủy ban Kỷ luật.”

Mẹ tỏ vẻ không đồng tình: “Ai mà biết được? Hay là chê mình đưa ít quá hoặc quà không hợp gu?”

“Em thì lúc nào cũng nghĩ xấu cho người ta.” Bố nói. “Anh biết Bí thư Vương thích uống rượu, tửu lượng cũng cực tốt, hút thuốc thì em cũng thấy rồi đó, nghiện thuốc nặng. Nhưng bác ấy thanh liêm, em không thấy nhà bác ấy không phải theo kiểu sang trọng, giàu có à…”

Mẹ hỏi Ngải Mễ: “Hôm nay con có về trường không? Hay là gọi taxi đưa con về trường luôn?”

Ngải Mễ uể oải nói: “Con muốn về nhà trước, con đau đầu quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.