Uy Phong Cổ Tự

Chương 25: Ai hống ai




“Bằng không, chẳng lẽ chỉ dựa vào một vãn bối nho nhỏ như ngươi lại có thể ngộ ra hỏa chi đại đạo, nắm trong tay nhiều pháp bảo, phá vỡ liên quan vận tộc, cơ duyên vô số sao? Không có hắn, Hỗn Nguyên tông các ngươi có khả năng có được Địa hoả long hào, vượt qua diệt thế kiếp, hoành hành địa vực Sở Nam sao, đánh chết ta cũng không tin.

Năm ấy hắn chặn của Lạn Đà tự, bức Lạn Đà chúng ta bế quan ba ngàn năm, không hỏi thế sự, đây là sự sỉ nhục mà Lạn Đà tự chưa từng gặp phải, trọn đời không quên.

Bây giờ hắn lại bồi dưỡng ra ngươi, muốn ngươi noi theo năm ấy, tiếp tục đánh bại Lạn đà của chúng ta.

Vọng tưởng! Nằm mơ!”

Lạc Ly nhất thời không lời nào để nói, thì ra là như thế!

Năm ấy Vương Dương Minh sư tổ thật sự quá mạnh, dù đã quy trần nhưng trong lòng mọi người vẫn vô cùng sợ hãi. Cho dù tự mình cố gắng mới có được ngày hôm nay, bọn họ cũng không tin mình có năng lực này, cho nên đều nghĩ rằng mình có Vương Dương Minh sư tổ ở sau lưng tương trợ.

Năm đó Lạn Đà tự bị chặn cửa đã dấy lên mối hận, trở thành sự sỉ nhục tông môn, vĩnh viễn không thể quên, trước kia, do thần uy của sư tổ vẫn còn nên rất nhiều mối hận của Lạn Đà tự đều bị áp chế. Sau đó lại được chính mình kích hoạt, một khi đã kích hoạt thì sẽ có báo thù.

Mặt khác, những năm này, ở Lạn Đà tự cường giả như mây, thời gian qua đi, chính sách đối ngoại cũng thay đổi, không còn muốn im lặng nữa, những muốn trọng chấn thì việc đầu tiên phải làm là rửa sạch mối nhục, cho nên Hỗn Nguyên tông trở thành đại địch thủ của họ.

Lạc Ly nói: “Huyền Từ đại sư, ngài hiểu lầm rồi, sư Vương Dương Minh của chúng ta đã sớm quy trần.

Thành tựu ngày hôm nay của ta đều là do tự cố gắng mà thành. Cả đời này ta còn chưa từng gặp qua tổ sư, làm sao có được sự ủng hộ gì chứ.”

Huyền Từ đại sư cười ha ha nói: “Vậy cũng không quan trọng, Lạn Đà chúng ta đã yên lặng mấy vạn năm, cũng nên một lần dương danh thiên hạ, chấp chưởng thế giới.

Cho nên Hỗn Nguyên tông các ngươi chính là nạn nhân đầu tiên của Lạn Đà chúng ta, sau Hỗn Nguyên tông chính là Côn Luân và Thiên Ma chư tông.

Lạn Đà ta mới là đệ nhất tông môn tại Trung thiên thế giới.”

Lạc Ly lắc đầu nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, ta cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Năm ấy Vương Dương Minh sư tổ từng đến đây đề nghị quý tự bế môn ba ngàn năm.

Hôm nay Lạc Ly ta đến đây, không dám vượt qua sư tổ, vậy xin quý tự bế quan hai ngàn chín trăm chín mươi chín năm.”

Lời vừa nói ra, trên quảng trường nhất thời truyền đến một trận cười, sau đó trên hư không bắt đầu xuất hiện vô số tăng nhân, ở phía trên quảng trường, cản đường đi của Lạc Ly!

Tăng nhân hòa thượng này, có cước đạp tường vân, có thân tọa bên trong hoa sen, giống như hộ pháp kim cương, có phạm âm trận trận.

Trước kia Lạn Đà tự xưng có mười tám kim thân bồ tất, trong tông môn có mười tám tăng nhân cảnh giới Phản Hư, nhưng mà bây giờ nhìn từng đạo tinh khí dâng lên, xem ra số Phản Hư chân nhất đã vượt xa trước kia, ước chừng mấy trăm, khó trách Lạn Đà này hùng tâm lại sản sinh.

Huyền Từ đại sư chậm rãi nói: “Muốn Lạn Đà ta bế quan? Nếu không thì sao đây?”

Lạc Ly nói: “Nếu như không, Lạn Đà tự ngươi, khăng khăng cùng Hỗn Nguyên tông ta là địch, ta đây liền san bằng Lạn Đà tự, diệt tổ đình ngươi!”

Nhất thời vô số tiếng mắng vang lên:

“Cuồng vọng!”

“Tiểu tử vô sỉ!”

“Nằm mơ đi!”

Trong vô vàn tiếng mắng này, Lạc Ly lại không chút để ý, chầm chậm bước về phía trước, trên người hắn, hoả liệt vô tận không ngừng dâng lên.

Nhất thời, rất nhiều hoà thượng không ngừng niệm phật:

“Ngã phật từ bi!”

Phật khí vô tận dâng lên, lập tức thế giới chia thành hai cực, đại chiến bắt đầu.

Một mình Lạc Ly đối mặt với chư tăng Lạn Đà tự.

Nhưng mà Lạc Ly một chút sợ hãi cũng không có, cứ bước về phía trước, cuộc chiến bắt đầu.

Những cao tăng này liếc mắt một cái, trong đó có một lão tăng mi trắng, áo bào vàng, từ từ bước ra.

Mọi người nhìn về phía hắn, nhất thời gật đầu, đây là Nguyên Trần thượng sư, làm một trong mười tám Kim thân bồ tát của Lạn Đà tự, giỏi nhất về đạo khẩu thiệt truyền pháp.

Năm ấy Trọng Huyền tông khánh điển, từng mời vị lão tăng này tham gia, khi đó Lạc Ly chỉ là Kim Đâm, cũng có một chút duyên với hắn.

Nguyên Trần thượng sư này nhìn về phía Lạc Ly chậm rãi nói:

“Phật độ người có duyên, Lạc Ly, ta xem ngươi và phật môn chúng ta có duyên, hãy buông chấp niệm, gia nhập phật môn, không cần phiền nào, không có ưu sầu, không oán không hận, trong lòng bình thản, hưởng thụ khoái hoạt vô tận.”

Nguyên Trần thượng sư này bắt đầu nói chuyện, theo lời hắn nói ra, nhất thời, trên người hắn xuất hiện từng đạo kim quang, toàn bộ đều có màu vàng phật ảnh, nhũng ánh vàng phật ảnh này nhân lên thành ngàn vạn ảnh, mỗi cái đều vô cùng sống động, linh hoạt, cũng nhau lên tiếng, phát ra trận trận phạm âm!

Ở dưới phạm âm này, tường đá cũng lên tiếng, chẳng sợ sinh tử đại cừu cũng bị độ hoá, chỉ cần nghe tiếng của đối phương liền trở thành tín đồ của đối phương.

Đây là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ thuật Phật độ người có duyên, phổ độ chúng sinh của Lạn Đà tự.

Trong nháy mắt, phật lực vô tận bồng bột phát ra, mênh mông ngàn vạn, làm say mê lòng người, siêu độ lòng người, rớt xuống người Lạc Ly.

Nhưng mà Lạc Ly lắc đầu nói: “Sai rồi, sai rồi, phật môn không phải dáng vẻ này!”

Nói xong, trên người hắn phát ra một đạo kim quang, Hỗn Nguyên Kim Đăng nổi lên, nhất thời truyền ra một trận phạm âm:

“Bồ đề tự tính. Bổn lai thanh tịnh. Đãn dụng thử tâm. Trực liễu thành phật”.

“Vô thượng bồ đề, tu đắc ngôn hạ, thức tự bổn tâm, kiến tự bổn tính, bất sinh bất diệt, vu nhất thiết thì trung, niệm niệm tự kiến, vạn pháp vô trệ, nhất chân nhất thiết chân, vạn cảnh tự như như, như như chi tâm, tức thị chân thật”.

Dưới kim đăng Hỗn Nguyên, phạm âm trận trận, đặc biệt Lạc Ly siêu độ di tích Già Diệp, vô số phật linh trên kim đăng, phật tính mạnh hơn.

Sắc mặt Nguyên Trần thượng sư nhất thời biến sắc, phía sau hắn xuất hiện một vòng quang hoàn, bên trong quang hoàn xuất hiện những hào quang màu vàng, hung dũng phát ra, rót vào trong phật âm.

“Lạc Ly, ngươi còn không buông chấp niệm, để ta độ hoá, là sống hay chết đều ở chấp niệm của ngươi.” Nguyên Trần thượng sư quát.

Quả nhiên, theo tiếng quát này, phật âm cũng lớn mạnh.

Nhưng mà Lạc Ly chỉ cười, kim đăng cháy lên, phạm âm y như cũ!

“Chúng sinh huyễn tâm, hoàn y huyễn diệt, chư huyễn tận diệt, giác tâm bất động, y huyễn thuyết giác, diệc danh vi huyễn, nhược thuyết hữu giác, do vị li huyễn, thuyết vô giác giả, diệc phục như thị, thị cố huyễn diệt, danh vi bất động”.

“Tri huyễn tức li bất tác phương tiện, li huyễn tức giác, diệc vô tiệm thứ, nhất thiết bồ tát cập mạt thế chúng sinh, y thử tu hành, như thị nãi năng vĩnh li chư huyễn”.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.