Uy Lực Chiến Thần

Chương 30: Trả Nợ




Vừa bị Lệ Quân Ngự ngược đãi toàn diện từ tinh thần đến "Thân thể" một lần, Nguyễn Manh Manh cảm thấy trong lòng bị đè nén hỏng rồi.

Tức giận!

Cô tức giận đến sắp nổ tung!

Không ngược được Lệ Quân Ngự, cô còn ngược không được người khác sao?

Mắt hạnh đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh chớp chớp, tầm mắt dời đến điện thoại di động thông minh phiên bản mới nhất trên bàn kia.

Quyết định khởi động máy, kích hoạt, đăng nhập mạng, download game.

Trong thực tế gặp khó khăn, cô muốn đến thế giới ảo để bù lại.

Vì thế, tài khoản gần như hơn một năm không sáng, đột nhiên đăng nhập game.

"Woa... Cô chủ đáng yêu, cô lại login!"

"Cô chủ đáng yêu, là cô sao? Chuyện năm ngoái tôi nói với cô, cô tính thế nào, có muốn tới câu lạc bộ của chúng tôi hay không?"

"ây da, cô chủ đáng yêu cô rốt cục login, tôi tìm cô mấy trăm năm rồi đó!"

Tài khoản ID "Cô chủ đáng yêu thống nhất giang hồ" mới vừa đăng nhập game, liền nhận được vô số khung chat.

Nguyễn Manh Manh thoáng lướt vài cái, đều là các loại phòng làm việc trước đây từng hợp tác, còn có câu lạc bộ từng mời cô.

Có điều bây giờ, cô tạm thời không có tâm tư chat riêng.

Với lại, cô rời khỏi quá lâu, còn không biết tay có thể chậm đi hay không. Cô gần như đã hai mùa giải không chơi game, đẳng cấp tài khoản cũng rớt xuống.

Thứ hai, bây giờ cô chỉ muốn trút giận một chút!

Chuyện kiếm tiền để ngày mai, bây giờ cô chỉ muốn ngược con mồi!

Vì thế, tối hôm đó, bản đồ nào đó của trò chơi (bản đồ cấp thấp), chịu một trận càn quét.

Có cái ID gọi là "Cô chủ đáng yêu thống nhất giang hồ", từ cấp thấp nhất - đẳng cấp Đồng đoàn một đường giết tới Bạch Kim.

Nếu không phải là bởi vì ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, trên đầu còn có vết thương, có lẽ Nguyễn Manh Manh còn có thể chơi đến sau nửa đêm, trực tiếp giết tới cấp Kim Cương trở lên.

Có điều bây giờ...

"Hô... Mệt quá."

Nhìn thấy huy chương Bạch Kim lấp loé trong thế giới game, Nguyễn Manh Manh để điện thoại di động xuống.

Tức giận bị đè nén trong lòng hầu như trút hết không còn Nguyễn Manh Manh quyết định tạm thời thoát tài khoản của mình, bắt đầu từ ngày mai một lần nữa tiếp tục đại chiến.

Cùng lúc đó, một căn phòng khác trong biệt thự.

"Anh trai, đều do anh, anh cũng quá phế đi, ngay cả một nữ sinh cũng đánh không lại!"

"Lệ Quân Tỳ, em thì không phế sao? Nếu không phải là em leo gank thời cơ không đúng, chúng ta sẽ bị cô ta một tên trúng hai nhạn sao?"

Thiếu niên đẹp trai nghiêm mặt, trong miệng ngậm kẹo que lúc này đều trở nên không còn tư vị.

Cậu bé nghe anh trai nói, khuôn mặt nhỏ vốn không có biểu cảm gì, nhất thời xụ xuống.

"Ha ha, cũng không biết là ai, ngay cả đấu với nữ sinh cũng không thắng được. Nếu không phải là anh bị cô ta áp chế toàn diện, kinh tế của cô ta sẽ tốt như vậy sao? Trang bị sẽ nhiều hơn chúng ta hai cái?"

"Hừ, em biết đó là nữ sinh." Lệ Quân Triệt không chịu yếu thế, cắn kẹo que nói.

"Loại ID "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" này, vừa nhìn chính là nữ sinh." Gấu Con bĩu môi, hiếm thấy lộ ra gương mặt uất ức, "Anh ba, anh thật sự quá mất mặt!"

Thiếu niên đẹp trai vừa nghe, ngũ quan âm nhu nhất thời phủ sương lạnh.

Xoay người, một phát bắt được cổ áo Gấu Con, ném lên giường.

Đè mông ra, chính là đánh một trận.

"Anh ba xấu, anh lại đánh người! Em không đánh với anh, em muốn nghỉ chơi với anh, em muốn đi tìm anh cả... Ô ô ô..."

Và thế là, cặp bài trùng - Tam Thiếu và Tứ thiếu Lệ gia, cứ như vậy tan rã.

Lúc Nguyễn Manh Manh chào hỏi phòng làm việc có giao tình trước kia, chuẩn bị thoát game, trên màn ảnh đột nhiên nhảy ra hai cái yêu cầu kết bạn.

Bảo bảo vô địch thiên hạ: "Đại thần, đưa tôi đánh tới vương giả, giá cả tùy cô đưa ra!"

Trai đẹp và bánh ra: "Ra cái giá, chơi với tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.