Uy Lực Chiến Thần

Chương 21: Tôi Mà Mất Giống Thì Em Chết Chắc!




Nghe xong Lệ Diệu Dương, trong lòng Nguyễn Manh Manh cảm thấy rầu rĩ.

Cô biết, Nguyễn Triệu Thiên là ba ba tốt, nhưng cũng không phải là người chồng tốt.

Ở trong cuộc sống gia đình căng thẳng như vậy, mẹ sống rất khổ cực, nhưng bị mắc bệnh bệnh trầm cảm lại ra ngoài dự liệu của cô.

Cô không khỏi đưa mắt nhìn về phía Lệ Diệu Dương, nhìn về phía người đàn ông đứng đầu nước S này.

Ông là tài phiệt đỉnh cấp nước S, người nắm quyền tập đoàn Lệ Thịnh. Nhưng vừa nãy, ánh mắt ông nhìn mẹ, lại là chăm chú thâm tình.

Có lẽ, ông thật sự rất yêu mẹ.

Ngay cả mẹ bị bệnh, cũng bên người chăm sóc.

Nghĩ tới, Trần Tình Chi ở nhà họ Nguyễn, mỗi ngày đối mặt người chồng thường xuyên ra ngoài và mẹ chồng hở một tí là đánh chửi.

Cô nghĩ, có lẽ chỉ có người đàn ông như Lệ Diệu Dương, mới là người mẹ cần.

"Manh Manh, bệnh của mẹ cháu kỳ thực đã kéo dài quãng thời gian. Chú sớm nên đưa cô ấy đến nước M làm phẫu thuật. Nhưng cô ấy sợ mình lên bàn mổ, liền lại không có cơ hội mở mắt, vì vậy vẫn không chịu đi. Chú biết, trong lòng cô ấy kỳ thực là nhớ con và chị của con... Chị của con ở nước ngoài, không về được. Vì vậy, chú chỉ có thể bảo Quân Ngự đón con trước."

Khi Nguyễn Manh Manh nghe ông nói, "Chị của cháu ở nước ngoài, không về được" thì sửng sốt một chút.

Nhưng rất nhanh lại hiểu ra.

Đây là Lệ Diệu Dương cố ý dấu đi, ông không đành lòng để mẹ nghe được tin dữ chị gái qua đời mà đau lòng khổ sở.

"Manh Manh, từ nay về sau con liền ở lại Lệ gia, xem nơi này là nhà của mình. Con có coi chú là ba ba hay không đều không quan trọng, nhưng chú nhất định sẽ thương yêu con như con gái của chú. Con yên tâm, mặc kệ sau này như thế nào, chú Lệ đã đồng ý mẹ con, sẽ mãi mãi chăm sóc con."

"Nhưng, con..." Cô muốn nói, cô còn có nhà.

Cô còn có ba ba, còn có ông nội, còn có một gia đình.

"Manh Manh, đồng ý mẹ, ở lại đây đi." Trần Tình Chi vẫn nắm tay cô, nhìn cô không nỡ chớp mắt, suy yếu nói.

"Mẹ nghe Diệu Dương nói, người phụ nữ kia mang thai con trai, mẹ không yên lòng để con lại trở về. Bà nội của con khẳng định là bất công, chị của con lại đi tới nước ngoài, mẹ không thể để cho một mình con ở lại gia đình như vậy...Một thời gian ngắn mẹ phải rời khỏi đây, còn không biết có thể lại trở về hay không, con... con ở lại, ở lại bên cạnh mẹ, có được hay không?"

Nước mắt Trần Tình Chi vừa nãy đã nén ngừng lại, mắt thấy lại muốn rơi xuống.

Nguyễn Manh Manh không nỡ nhìn mẹ đang bệnh mà khóc, chỉ có thể gật đầu, đồng ý.

*

Sau khi Trần Tình Chi ngủ rồi, Lệ Diệu Dương dẫn theo Nguyễn Manh Manh đến đại sảnh, ở ngay trước mặt hơn trăm người Lệ gia, chính thức giới thiệu thân phận Nguyễn Manh Manh.

"Các người nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, Manh Manh chính là tiểu thư duy nhất của Lệ gia chúng ta. Bất luận người nào cũng không được thất lễ, phải cung kính tôn trọng với tiểu thư như đối với những thiếu gia khác. Nếu như bị tôi biết, có bất luận người nào dám làm trái, tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha!"

Lệ Diệu Dương nói, giọng uy nghiêm làm một đám người run lẩy bẩy.

Chờ ông giới thiệu với mọi người xong, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh lại là khuôn mặt ôn hòa thậm chí là cười lấy lòng.

"Manh Manh, vừa nãy chú không doạ đến con chứ? Con đừng sợ, kỳ thực chú rất dễ gần, một chút nóng nảy cũng không có..."

Nguyễn Manh Manh ngồi trên ghế salon ở một bên đang ăn điểm tâm ngọt, nghe nói như thế, suýt chút nữa run tay làm rơi đồ ăn xuống.

Ạch... Chú đẹp trai này trở mặt cũng thật nhanh, ngay cả cô cũng suýt chút nữa không chống đỡ được.

Quản gia ở bên cạnh nhìn tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, ông chủ ngay cả nói chuyện với thiếu gia nhỏ tuổi nhất, cũng không kiên trì như vậy.

Chớ đừng nói chi là ba người lớn còn lại.

Nhưng ông đối với vị tiểu thư Manh Manh này, lại ôn hòa cưng chiều như vậy.

Quản gia lặng lẽ ghi nhớ ở trong lòng, nhắc nhở mình, sau này nhất định phải lần thứ hai cảnh cáo những người giúp việc kia, tuyệt đối không được thất lễ với tiểu thư Manh Manh.

"Manh Manh, trước hết chú bảo người dẫn con trở về phòng nghỉ ngơi. Tới giờ cơm tối, chúng ta cùng nhau dùng cơm. Chú cố ý dặn dò tất cả mọi người trong nhà, tối nay nhất định phải về nhà ăn cơm. Chú có bốn thằng con trai, vừa nãy con gặp chính là thằng cả, còn có thằng hai, thằng ba, thằng tư, chờ một lúc các người gặp gỡ, người trẻ tuổi ở cùng nhau sẽ có chủ đề nói chuyện."

Thằng hai, thằng ba, thằng tư?

ở trong đầu Nguyễn Manh Manh niệm lại lời của chú đẹp một lần.

Đột nhiên ngừng lại.

Chờ chút, thằng hai?!

Nói cách khác, cô lập tức liền sẽ gặp được, Lệ nhị thiếu tối hôm qua bị cô trộm gien - Lệ Quân Đình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.