Uy Lực Chiến Thần

Chương 10: Tôi Chịu Trách Nhiệm




"Cô giáo, để ta lấy giúp ngươi" Sở Á Nam cũng không có thời gian để suy nghĩ, kéo tay Lan Hinh lại, sau đó cẩn thận từ trên váy phủ đầu Tạ Phi Thiên lấy mấy áo ngực, đưa cho Lan Hinh.

"Ngươi sao lại sợ như vậy?" Lan Hinh hai mắt đe dọa nhìn Sở Á Nam, không có cầm lấy mấy áo ngực Sở Á Nam đưa cho.

"Ta... Ta nào có sợ đâu?" Sở Á Nam âm thầm sốt ruột, chỉ được có thể ấp úng giải thích.

Lan Hinh khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, lại đưa ánh mắt nhắm ngay cái đống túi lớn nhỏ kia, đang lo lắng muốn bước tới đẩy ra đống đồ đó, liền nghe điện thoại di động trong túi xách mình vang lên.

Lan Hinh móc điện thoại ra vừa xem, người gọi tới là Tạ Phi Thiên. Lan Hinh nghi ngờ hướng về trong góc đống đồ liết nhìn một cái, liền nhấn nút nghe.

"Này, alo?" Đợi trong chốc lát, trong điện thoại di động nhưng không có âm thanh ai trả lời nàng.

Lan Hinh cúp máy sao đó gọi trở lại, nghe được nhưng là máy bận. Đợi trong chốc lát, Lan Hinh gọi nữa, lần này gọi được rồi, chuông chờ vang lên, nhưng là vang lên một hồi lâu, vẫn không có trả lời. Nhưng là mới vừa tắt, điện thoại của nàng lại vang lên, vẫn là Tạ Phi Thiên, vẫn là không có âm thanh gì.

Tiếp theo, nàng nhận được Tạ Phi Thiên tin nhắn: "Hinh tỷ, ngươi điện thoại hỏng rồi sao, không nghe được?"

Lan Hinh mặt căng thẳng đã nới lỏng. Tạ Phi Thiên có thể tự do gọi điện thoại tới còn nhắn tin, cơ mà trong góc kia nảy giờ không hề động đậy tí nào.

như vậy cho dù bên trong có dấu người, cũng tất nhiên không phải là Tạ Phi Thiên, nếu không phải Tạ Phi Thiên, là chuyện của Sở Á Nam bạn trai nàng ta?, lại cùng mình chả có quan hệ gì đâu? Chẳng lẽ mình thật sự muốn từ bên trong lôi ra một người đàn ông, để hắn nhìn mình hiện tại bộ dáng gợi "tình" như vầy?.

Lan Hinh tự giễu chính mình cười cười, đem điện thoại di động bỏ lại vào trong túi xách.

"Ta cảm thấy hai bộ này là ổn rồi không cần lựa nữa, liền lấy chúng nó đi, ta còn có việc, ta đi trước, Sở Á Nam, ngươi chậm rãi chọn đi, thật không tiện, quấy rầy ngươi rồi."

Sở Á Nam sững sờ nhìn Lan Hinh nắm điện thoại suy nghĩ nữa ngày, sau đó liền thái độ liền thay đổi, vội vội vàng vàng bỏ đi rồi, mãi đến tận khi Lan Hinh mặc quần áo tử tế bước ra phòng thử quần áo, Sở Á Nam mới phản ứng được, mau tới trước cửa gài chốt lại.

"Ai, làm ta sợ muốn chết hà." Tạ Phi Thiên xốc lên trên người đồ đạc, lau mồ hôi lạnh đầy trán đứng lên.

"Ngươi làm sao lại đi ra hả?" Sở Á Nam trừng mắt nhìn Tạ Phi Thiên.

"Lan Hinh đi rồi, ta còn ở bên trong làm gì?"

"Nhưng mà, ta vẫn không có mặc quần áo vào đây.... A,... Ngươi tên khốn đại dê xồm, thả ta ra... Tạ Phi Thiên, ngươi... Ngươi đừng mò ta... Chỗ đó của ta... Ah, không muốn...ah Cầu ngươi, thật sự... Không được, nơi này..."

Tạ Phi Thiên ôm lấy Sở Á Nam dừng lại: một trận mãnh liệt gặm cắn mút, đồng thời hai bàn tay lớn cũng không nhàn rỗi, cao nguyên sân cỏ, đồi núi rãnh khe mương nước, một phen thăm dò "móc lốp xe", móc đến khi Sở Á Nam tỏ rõ vẻ ửng hồng trên mặt, mềm cả người ta, cầu xin tha thứ không ngớt mới thả nàng ra.

"Khà khà, cái tội gọi dẫn dụ ta, gà trống không gáy, ngươi còn thật sự coi ta là gà mái đó a?" Tạ Phi Thiên mặt cười gian ôm Sở Á Nam hai vai nói.

"Ngươi đáng ghét, ngươi có gan trực tiếp chơi đi ah? Để chổ đó người ta hồng thủy tràn lan tuông trào liền không làm gì hết, ngươi yếu sinh lý à?" Sở Á Nam hai mắt mê ly nhìn Tạ Phi Thiên, trong mắt tràn đầy khiêu khích tâm ý.

Nhưng mà Tạ Phi Thiên lại biết, trước mắt đàn chị này nhìn như ý loạn, tình mê, tuyệt không phải là sự thật muốn làm tình ở đây.

Chỉ sợ chính mình làm quá lên muốn làm chuyện đó với nàng, nàng tất nhiên sẽ cho hắn cái bạt tai, sau đó đẩy cửa mà phóng ra.

"Không được, ta làm sao có thể để người phụ nữ của ta lần thứ nhất làm chuyện đó ở đây, địa phương nhỏ bé chật chội này? Nếu không chúng ta chuyển đến khách sạn chiến tiếp?" Tạ Phi Thiên khuôn mặt chứa đựng nét rất nghiêm túc nói.

"Ngươi nghĩ hay thật đó!" Sở Á Nam đột nhiên đưa tay ra, hung hăng nắm huynh đệ của Tạ Phi Thiên đang đâm đỉnh tại bụng nàng, bấm cấu một phát lên.

"Ối, Á Nam ngươi kiềm chế một chút, ta đau ta đau nha." Tạ Phi Thiên gào lên đau đớn.

"Nó cứng rắn như vậy, làm sao dễ dàng như vậy đau hả!" Sở Á Nam không phục nói.

Tiểu thư, lẽ nào ngươi không biết là con trai chổ đó là địa phương yếu ớt nhất sao? Tạ Phi Thiên bó tay rồi.

Từ Lan Hinh bắt đầu chặn ở cửa phòng thử quần áo gõ cửa, thì trong cửa hàng mấy cái nhân viên liền trốn ở một bên hứng thú xem trò vui rồi, sau đó nhìn thấy Sở Á Nam thậm chí có can đảm mở cửa cho Lan Hinh đi vào.

Các nàng đều cơ hồ hoài nghi trong cửa hàng của mình phòng thử quần áo có phải là có đường hầm thông đạo để trốn sao. Rõ ràng là nhìn thấy người đàn ông kia vọt vào, không gian nhỏ như vậy, hắn có thể trốn hướng nào đây?

Ngay khi các nàng bắt đầu phán đoán bên trong sẽ có rít gào, quát mắng, tiếng khóc rống từ phòng thử quần áo vang lên, các nàng đều chuẩn bị công tác khuyên can ứng cứu, axit dạo này rẽ lắm để khách hàng có chuyện gì sao làm ăn được nữa chứ.

Nhưng mà bên trong không có truyền đến chút nào dị dạng, sau đó, lại nhìn thấy Lan Hinh dĩ nhiên tâm tình sung sướng yên tĩnh rời khỏi đây, lòng hiếu kỳ của các nàng không khỏi đều bị dâng trào, lẽ nào người đàn ông này thật sự biến mất hay sao?

Vì lẽ đó, khi các nàng lại nhìn tới cánh cửa bị mở ra, đi ra ngoài là Sở Á Nam cùng Tạ Phi Thiên có thể nhìn thấy hai người "nhu tình mật ý" ôm ấp, tất cả mọi người đều há to miệng sững sờ nhìn, đến lúc Sở Á Nam kêu các nàng đóng gói tính tiền cũng gọi ba lần mới nghe thấy.

Nhìn thấy Sở Á Nam theo một người nhân viên đi tính tiền, ba người nhân viên khác lập tức nhích lại gần, trước tiên vây quanh Tạ Phi Thiên đi quay một vòng, cẩn thận kiểm tra tìm có hay không dấu móng tay ngấn gì gì đó, kết quả đương nhiên là làm các nàng rất thất vọng rồi, Phi Thiên lành lặng.

"Anh chàng đẹp trai, ngươi là Khang Nhi?" Một nhân viên khoản ba mươi nhìn Tạ Phi Thiên hỏi. ( Khang Nhi ngôi sao điện ảnh đương thời, nổi tiếng nhờ scandal bắt cá nhiều tay "ta tự bịa thôi -.-")

"Hắn không phải Khang Nhi, Khang Nhi không phải bộ dáng này anh Khang đẹp trai hơn, ta biết hắn là ai rồi." Một người khác trẻ tuổi hơn chút, lắc đầu nói.

"Hắn là ai?" Mọi người cùng kêu lên hỏi. Liền ngay cả Tạ Phi Thiên, cũng rất muốn biết nàng ta nói mình là ai, không nhịn được cũng vểnh tai lên lắng nghe.

"Hắn chính là... em trai của người đàn ông trong truyền thuyết Tình Thánh em trai Khang Nhi!" Người phụ nữ kia bộ dáng ước ao say sưa như yêu say đắm bộ dáng nhìn Tạ Phi Thiên nói.

"Ây..." Tạ Phi Thiên nghe xong xíu chút nữa là té cắm đầu vào đống đồ lót luôn.

"Tên tác đó có gì mà đẹp hơn cơ chứ, mọi người nhìn kĩ đi ta không phải chuẩn là soái ca sao?" Tạ Phi Thiên buồn bực mắng chữi tác giả.

"Chồng yêu, chúng ta đi." Sở Á Nam cầm túi đồ nàng vừa mua, tức thời đem Tạ Phi Thiên kéo ra.

Sao vụ việc Lan Hinh, Sở Á Nam cũng không có hứng thú đi dạo nữa, Tạ Phi Thiên đem nàng đưa lên xe taxi, lúc này mới một người một mình đi về nhà.

Mới vừa đi được vài mét, phía sau một chiếc xe gắn máy đột nhiên giống như nổi điên lên phóng tới chổ Tạ Phi Thiên.

Tạ Phi Thiên nghe được âm thanh phía sau không đúng, theo bản năng hướng về phía bên cạnh nhảy qua một cái, nhưng đã muộn, xe gắn máy mang theo âm thanh vù vù từ bên cạnh hắn vọt tới, Tạ Phi Thiên chỉ cảm thấy chân trái một trận kịch liệt đau đớn, xong hắn đã bị một nguồn sức mạnh hất bay ra ngoài.

"C-k-í-t..t..t..." Xe gắn máy đột nhiên thắng gấp một cái, ngừng lại, từ trên xe nhảy xuống hai tên thanh niên mặt mũi láo cá, ngáo đá, quậy phá, làm kiểu Đế Bá.

Một cơn lửa giận từ trong lòng Tạ Phi Thiên trong lòng dâng lên, con mẹ nó, ca bản tính thiện lương, các ngươi liền cho rằng ca ăn chay sao?

"Hệ thống mở trung cấp dị năng phục chế, phục chế năng lực: Đánh lộn!" Tạ Phi Thiên ở trong lòng nói thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.