Uy Chấn Cương Tộc

Chương 42: Cuộc sống mới




Vân Tuyết Phi có chút ngây ngẩn nhìn Hạ Hầu Cảnh bước tới trước mặt, há miệng, không nói nên lời.

“Vân Tuyết Phi, không, phải nói là Tiết Phỉ, ngươi lừa ta thật là khổ!” Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh lạnh lẽo bén nhọn bắn về phía Vân Tuyết Phi: “Ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi, biết rõ ta bởi vì Tiết Phỉ chết đi mà khổ sở không thôi, nhưng ngươi lại có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nói. Ngươi giỏi, thật sự rất giỏi!” Lời cuối cùng kia giống như được nặn từ trong kẽ răng.

Vân Tuyết Phi cả kinh, đảo mắt chống lại ánh mắt tức giận của Hạ Hầu Cảnh, giật giật khóe miệng, nở một nụ cười vô cùng cứng ngắc: “Ngươi tới đây lúc nào vậy?”

“Nếu như hôm nay ta không tới, có phải ngươi định vĩnh viễn lừa gạt ta không?” Hạ Hầu Cảnh hừ lạnh một tiếng, trừng Vân Tuyết Phi, lửa giận cháy hừng hực trong đôi con ngươi âm trầm.

“Ta...ta không phải, ta vì muốn tốt cho ngươi ~” Vân Tuyết Phi cắn chặt môi, nhìn Hạ Hầu Cảnh, trong mắt nàng toát ra vẻ sốt ruột lẫn lo lắng, thậm chí tay chân cũng luống cuống theo.

“Không phải gì hả? Ngươi còn muốn phủ nhận ngươi không phải là Tiết Phỉ?” Hạ Hầu Cảnh nghe vậy giọng nói hơi trầm xuống, nhưng không khó nghe ra một ít uất ức trong đó: “Tiết Phỉ, ta thật sự muốn biết rốt cuộc ngươi có tim hay không?”

Vân Tuyết Phi ngớ ra, bị ánh mắt như vậy nhìn đến toàn thân phát lạnh, nàng yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi ~” Mặc kệ giải thích ra sao, cũng không thay đổi được sự thật nàng đã lừa hắn.

Hạ Hầu Cảnh nhìn Vân Tuyết Phi, mấp máy môi, giọng nói trong trẻo sâu lắng chậm rãi vang lên: “Một năm kia khoảnh khắc ta nghe nói ngươi chết trận sa trường, ta thật sự rất đau, nhưng ta phần nhiều là không tin. Vì vậy cả đêm cởi ngựa chạy về kinh thành, sau khi chạy chết hai con ngựa, cuối cùng cũng trở lại hoàng cung, nhưng thứ ta gặp được không phải là vẻ mặt tươi cười như hoa của ngươi, mà là một hàng người mặc đồ tang trắng, một câu nói hãy nén bi thương kia...... Nhưng ta vẫn không tin sự thật ngươi đã chết, mãi, mãi cho đến khi ta tìm được Thẩm Lưu Ly, chứng kiến di thể của ngươi, nhìn ngươi lẳng lặng nằm ở nơi đó, rốt cuộc ta mới chấp nhận được sự thật rằng ngươi đã đi rồi, thế giới của ta cũng biến mất theo ngươi, ngươi có biết tâm trạng của ta trong giờ phút đó ra sao không?”

“Ta nghĩ ngươi sẽ không biết ~” Hạ Hầu Cảnh tự giễu cười một tiếng: “Nếu như ngươi biết, sao vẫn giấu ta lâu như vậy? Nếu như ngươi biết, làm sao còn có thể cho rằng là vì tốt cho ta?”

Với ánh mắt thê lương tố cáo ấy, khoét sâu vào trái tim Vân Tuyết Phi, không dám nhìn thẳng, nàng chuyển mắt, nhìn về phía cành liễu đang đung đưa theo chiều gió ở đằng xa, nhẹ giọng nói: “A Cảnh, thật xin lỗi ~ Tiết Phỉ đúng là đã chết, tên gọi của chủ nhân thân thể này là Vân Tuyết Phi. Mặc dù ta nhớ được ngươi, nhớ hết thảy thuộc về Tiết Phỉ, nhưng cũng không thay đổi được quỹ đạo của thân thể này. Ngươi không nên bị Tiết Phỉ trói buộc, ngươi nên có một cuộc sống hoàn toàn mới, tìm được nữ tử mình yêu, sống hạnh phúc đến hết đời!”

Hạ Hầu Cảnh cất giọng lạnh lẽo, bén nhọn nói: “Cuộc sống mới? Ha ha ~ Vân Tuyết Phi, ngươi có từng hỏi ta muốn có cuộc sống như thế nào không? Ngươi nói phải theo quỹ tích gì đó, chẳng qua muốn sống chung với Tư Nam Tuyệt đến hết đời, để ta không đi quấy rầy các ngươi, cần gì nói chuyện dễ nghe như vậy, giống như là vì ta. Nói cho cùng, Vân Tuyết Phi, ngươi rất ích kỷ, ngươi lo lắng ta tiếp tục quấy nhiễu ngươi, nên ngươi không dám nói cho ta biết sự thật ngươi là Tiết Phỉ, ngươi sợ lựa chọn sợ tổn thương, đó là lí do vì sao ngươi phủ nhận tất cả, vì để mình được thảnh thơi, liền muốn đẩy ta ra xa...... Vân Tuyết Phi, ta cho ngươi biết, ta không lạ gì, không lạ gì những thứ ngươi đã an bày cho ta!”

Rõ ràng không phải như vậy, nàng chưa từng nghĩ sẽ đẩy hắn ra xa, vẻ mặt Vân Tuyết Phi hốt hoảng hi vọng nhìn nam nhân đang bi phẫn trước mặt, đủ loại cảm xúc quanh quẩn ở trái tim, còn có một loại đau đớn không rõ tên.

Rõ ràng hai người đứng rất gần nhau, nhưng lại cách xa như vậy.

Sự bi thống cuồn cuộn trong tròng mắt đen nhánh của Vân Tuyết Phi khó mà diễn tả bằng lời, một lát sau thì khôi phục lại bình tĩnh, sau đó chán nản liếc Hạ Hầu Cảnh, thất vọng nói: “A Cảnh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta cho rằng ngươi là người hiểu ta nhất!”

Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh dao động mạnh, cuối cùng một câu cũng nói không nói.

Kế tiếp toàn bộ thế giới giống như yên tĩnh trở lại, hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhưng vẫn không nói gì.

Cơn đau buốt từ bả vai truyền đến, cộng thêm thời gian dài bôn ba vất vả, còn có do mất máu quá nhiều. Vân Tuyết Phi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cơ thể sắp không trụ nỗi, nàng xoa xoa cái trán mệt mỏi, phá vỡ không khí trầm mặc hiện tại: “Thân thể ta có chút không thoải mái, ta về phòng trước, có chuyện gì ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp!”

Dứt lời, nàng nhìn Hạ Hầu Cảnh một cái, thấy hắn sắc mặt vẫn còn nặng nề, nhưng đã tốt hơn nhiều so với ban đầu, nàng mới an tâm xoay người rời đi.

Trong khoảnh khắc Vân Tuyết Phi xoay người đi, sắc mặt Hạ Hầu Cảnh rốt cuộc cũng nhu trở lại, nhìn bóng dáng nàng đi ngày càng xa, nói lầm bầm một câu: “Thật tốt, còn sống là tốt rồi ~”

Hắn ngắm nghía cảnh sắc rực rỡ trước Lâm Phượng viên, tiếp theo đưa mắt nhìn những đóa hồng mai nổi bật trên mặt đất, cau mày. Nàng không biết rằng sau khi hắn mở miệng nói xong đã sớm hối hận, nhất là lúc nhìn thấy màu đỏ chói mắt thấm ra trên bả vai nàng, hắn cảm thấy đau nhói trong long. Rõ ràng bụng đầy sự quan tâm, nhưng nhớ đến câu nói cuối cùng của nàng và Hạ Hầu Huyền, nhả không ra, nuốt không trôi, chỉ có thể chua xót nhìn nàng rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.