Ưu Ái

Chương 8: Chương 8




Sau khi gọi món xong, hai người dường như không biết phải nói gì. Để cho đỡ ngại, Thẩm Sở Sở chỉ có thể cầm cốc trà trên bàn lên uống. Tuy là cô lần này đến chính là để giải thích rõ ràng với Hàn Hành Ngạn, nhưng nhất thời cô lại không biết nên mở lời thế nào. Đang lúc cô do dự, Hàn Hành Ngạn đã nói trước.

Hàn Hành Ngạn giống như đã nghĩ thông được điều gì vậy, nhìn vào Thẩm Sở Sở, hỏi: "Cô Thẩm, xin phép hỏi một câu, trong tin nhắn lúc nãy của cô có nhắc tới hiểu lầm là có ý gì?"

Thẩm Sở Sở nghe câu hỏi này, chỉ càng thấy thêm ngại ngùng. Cô không nghĩ tới Hàn Hành Ngạn sẽ trực tiếp hỏi đến. Đối phương dường như đã nhìn thấu tâm can cô vậy. Chỉ là, vấn đề này, bảo cô nên trả lời thế nào đây? Cô lại uống thêm một ngụm nước trà, ngẩng đầu lên nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện. Không nhờ rằng ánh mắt của người đó lúc này cũng đang nhìn vào cô, như là muốn nghe được một đáp án từ cô.

Thẩm Sở Sở đấu tranh nội tâm một lúc lâu, sau đó đặt cốc trà xuống, nói: "Cũng không có gì, tôi tùy tiện nói thôi. Chính là cảm thấy, một số hành vi của Hàn tổng sẽ khiến người ta hiểu sai. Ví dụ như, nếu ngài đã có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của ngài biết được ngài còn gặp gỡ riêng nữ minh tinh khác, khẳng định là trong lòng sẽ không được vui. Tôi đích thực là còn thiếu ngài hai bữa ăn, chẳng qua, tôi cảm thấy nếu là lần sau, Hàn tổng có thể đưa bạn gái cùng tới."

Cuối cùng, Thẩm Sở Sở vẫn là đem những lời trong lòng mình nói hết ra. Vốn cho là sau khi nói xong, trong lòng hẳn phải có cảm giác trút được gánh nặng mới phải, kết quả không biết vì sao, lại cảm thấy càng bị đè nén. Cô thực sự là không biết loại tâm trạng này sao lại có. Trong lòng cô có chút phiền muộn, cầm cốc trà đã có chút lạnh trên bàn lên uống một ngụm, bình tĩnh lại.

Chỉ là, sau khi đặt cốc trà xuống, nhìn thấy biểu tình của đối phương giống như đã bị hóa đá, cô lại cảm thấy mấy lời mình vừa nói có chút nặng nề. Nghĩ tới những gì Hàn Hành Ngạn đã giúp mình, nghĩ tới những tình tiết lúc bọn họ qua lại, cô thấy mình hình như giống một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.

"Hàn tổng, ngài đừng hiểu nhầm, mấy lời tôi vừa nói không có ý gì khác. Ngài sau này nếu như có gì cần tôi giúp, xin cứ mở lời, tôi không phải muốn qua cầu rút ván xóa sạch quan hệ đâu..." Thẩm Sở Sở lo lắng mà giải thích.

Hàn Hành Ngạn lại giống như bị điểm trúng chốt mở gì đó, nói: "Bạn gái? Của tôi?"

Thẩm Sở Sở nghe thấy câu hỏi của Hàn Hành Ngạn, nghĩ thầm, hóa ra trọng điểm đối phương quan tâm không giống mình. Chỉ cần đối phương không hiểu lầm mình là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa là được.

Vì thế, gật đầu nói: "Dạ, Tần Dĩnh Nhiên không phải là bạn gái của ngài sao? Tôi thấy là ngài vẫn nên nghĩ tới cảm nhận của cô ấy nhiều hơn một chút."

Hàn Hành Ngạn thấy là mình hình như là một tên biến thái, trước đó, lúc nghe thấy tên của Tần Dĩnh Nhiên anh luôn thấy có chút cảm giác ghê tởm trong lòng. Nhưng vừa rồi lúc cô gái đối diện nhắc tới cái tên này, trong lòng anh lại nảy ra một chút vui mừng.

Vì vậy, đối phương thật sự là hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và Tần Dĩnh Nhiên sao? Vẫn là bị thư ký Vương đoán trúng rồi. Tuy nhiên, thời điểm cần làm rõ vẫn là nên làm rõ.

Lúc đang định mở miệng, Hàn Hành Ngạn bỗng nhiên nghĩ ra một cách.

"Cô Thẩm, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô có phải là để ý tới mối quan hệ giữa tôi mà cô Tần không?"

Đây là cái vấn đề gì? Nghe câu hỏi này, Thẩm Sở Sở vội vàng giải thích: "Sao lại thế được? Hàn tổng và Dĩnh Nhiên là quan hệ gì là chuyện của hai người, tôi sao có thể để tâm chứ. Hàn tổng, anh nghĩ nhiều rồi."

Hàn Hành Ngạn nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ có một việc cô Thẩm dường như đã hiểu nhầm rồi. Tôi hiện đang độc thân, không có cái gọi là bạn gái. Vì thế, cô Tần không phải là bạn gái của tôi."

Thẩm Sở Sở nghe vậy, không chỉ không đạt được an ủi, ngược lại đáy lòng lại có chút lạnh lẽo. Cũng đúng, tầng lớp như bọn họ, gia cảnh như bọn họ, sao có thể đơn giản thừa nhận một nữ minh tinh là bạn gái của mình được. Có lẽ, nên gọi là đối tác nữ? Hay là bạn là nữ giới?

Hàn Hành Ngạn quan sát sắc mặt của Thẩm Sở Sở, cũng không biết là bản thân đã nói sai chỗ nào. Anh giải thích, đối phương ngược lại càng thêm không vui. Thế là thế nào?

Mười giây, cũng có thể là một phút sau, Thẩm Sở Sở khô khốc nói: "À, không cần biết là Tần Dĩnh Nhiên có phải bạn gái ngài hay không, dù sao thì chúng ta gặp riêng thế này cũng không tốt cho cô ấy."

Hàn Hành Ngạn nghe lời nói của Thẩm Sở Sở, đầu mày nhíu càng sâu. Anh vừa rồi không phải đã giải thích sao, sao đối phương vẫn cứ hiểu sai nhỉ?

"Cô Thẩm không phải là chưa nghe rõ tôi lời tôi vừa nói đấy chứ?" Hàn Hành Ngạn đấu tranh một chút, bổ súng thêm, "có cần tôi lại giải thích lại một lần không?"

Thẩm Sở Sở nghe thế, trong lòng rất khó chịu, có chút châm chọc nói: "Tất nhiên là nghe rõ rồi. Ngài tuy là không phải quan hệ bạn trai bạn gái với cô Tần, nhưng cũng có thể coi là bạn, không phải sao? Cô ấy nói thế nào cũng có thể coi là đối tác nữ của ngài đi?"

Sau khi nói ra những lời này, thanh âm của Thẩm Sở Sở có chút sắc bén, khiến cho tình cảnh bỗng trở nên vô cũng ngại ngùng. Chỉ là nghĩ tới tin đồn của hai người trước đó, lại nghĩ tới dáng vẻ vui mừng của Tần Dĩnh Nhiên mới gặp lúc nãy, cô càng cảm thấy mình nói không sai.

Hàn Hành Ngạn nghe được từ đối tác nữ thì hơi cau mày. Anh tuy là trước giờ không hề có cái gì được gọi là đối tác nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn bè quanh anh không có. Trong giới này của bọn họ, có rất nhiều người hôm nay là một đối tác nữ, ngày mai lại đổi sang một nữ đối tác khác. Có một số người thậm chí đã có bạn gái rồi, hoặc là sau khi kết hôn mà vẫn có cái gọi là đối tác nữ kia.

Chỉ là, anh không phải là người như vậy.

Điều làm cho người ta có chút đau lòng là, anh tuy không phải là loại người đó, nhưng lại khiến cho người ta hiểu nhầm anh thành như thế. Vì vậy, anh vừa rồi còn nhấn mạnh là không phải bạn gái nên mới khiến cho đối phương càng thêm giận sao?

"Cô Thẩm, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, tôi không phải người như vậy. Tôi vừa rồi nói không có bạn gái, chính là thật sự không có. Còn về cái gọi là nữ đối tác, vậy thì càng là không có." Nói xong mấy lời này, Hàn Hành Ngạn ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu, "Giải thích như vậy cô Thẩm nghe có hiểu không?"

Thẩm Sở Sở bị ánh mắt nghiêm túc của Hàn Hành Ngạn nhìn chăm chú, trái tim bất giác bắt đầu đập gia tốc. Cảm thấy môi mình có chút khô, trong họng cũng có chút thít chặt, nói: "Nghe, nghe hiểu rồi."

Hàn Hành Ngạn trong lòng thầm thở ra nhẹ nhõm, có chút tự giễu mà nói: "Tôi biết, có loại hiểu lầm này không phải là lỗi của cô Thẩm, là do cảm giác do giới này mang lại. Cô Thẩm nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách."

Thẩm Sở Sở nghe được Hàn Hành Ngạn giải thích chu đáo như vậy, mặt hơi đỏ lên.

Nghĩ tới vừa rồi Thẩm Sở Sở vô cùng để ý tới Tần Dĩnh Nhiên, Hàn Hành Ngạn cảm thấy mình vẫn là nên đem hiểu nhầm giữa hai người ra nói cho rõ có vẻ tốt hơn.

"Cô Thẩm, thực ra lần trước lúc lên top tìm kiếm Weibo tôi đã định giải thích cho cô rồi. Chỉ là lúc đó cô không có nhà, nên không kịp nói. Hôm đó sở dĩ đưa cô Tần về nhà là vì chân cô Tần bị thương, cô ta lại đứng ở trước cổng chặn xe của tôi, nên tôi tiện đường đêm cô ta đưa về. Hôm nay lúc tôi đang đợi cô ở trên xe, cảm thấy có chút bí nên xuống xe đi lại. Kết quả đúng lúc gặp phải cô Tần, vì lần trước không biết vì sao lại lên top tìm kiếm, vì thế tôi đối với cô Tần ấn tượng khá sâu, nên cũng không có quá để ý đến cô ta."

Nghe được cả một bài phân tích của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở tự nhiên là hiểu được tiền nhân hậu quả của sự việc. Xem ra, chuyện lên hot search lần trước quả nhiên giống như dự đoán của Trần Tây Lệ, là do Tần Dĩnh Nhiên tự mình mua hot search, sau này lại bị Hàn Hành Ngạn xóa đi. Còn lần này, Tần Dĩnh Nhiên và Hàn Hành Ngạn cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt. Mà mục đích chính của Hàn Hành Ngạn thực ra là...

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Hàn Hành Ngạn một cái. Chỉ thấy đối phương vẫn là một vẻ mặt vô biểu tình.

Nghĩ tới những lời đối phương giải thích, Thẩm Sở Sở nhận thấy mình càng ngày càng nóng, sắc mặt cũng càng đỏ hơn. Thế cho nên, anh ta vì sao lại muốn giải thích cho cô nhiều như vậy?

Đang lúc hai người không có gì để nói thì phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên. Thẩm Sở Sở nhân lúc đó nhỏ giọng nói một câu: "Ồ, tôi biết rồi."

Hàn Hành Ngạn nhìn thấy Thẩm Sở Sở căng thẳng liền có chút không biết làm sao, nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn, miệng hơi nhếch lên, cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa. Chẳng qua, một màn này Thẩm Sở Sở lại không nhìn thấy.

Bởi vì cô còn đang nghiêm túc nhìn vào đồ ăn nhân viên phục vụ đưa lên.

Chỉ là, vốn chỉ muốn dời lực chú ý nên mới nhìn vào đồ ăn, nhưng nhìn mãi lại có chút uể oải. Hình như những đồ ăn này đều có quá nhiều năng lượng, món phù hợp với cô không có mấy.

Lúc dùng bữa, Hàn Hành Ngạn bỗng phát hiện lượng ăn của Thẩm Sở Sở giảm không ít. Thấy vậy, anh hơi chau mày, ân cần hỏi: "Sao thế, là đồ ăn không hợp khẩu vị à?" Hay là nói, đối phương vẫn còn đang để ý tới vấn đề lúc nãy. Dường như anh chưa giải thích rõ lắm.

Trong lúc Hàn Hành Ngạn đang tâm tư bách chuyển, Thẩm Sở Sở lại lắc đầu: "Không phải, Hàn tổng, ngài đừng hiểu lầm. Là do tôi gần đây lượng ăn giảm đi một chút."

Nghe được câu này, Hàn Hành Ngạn đặt đôi đũa trong tay xuống, quan tâm hỏi: "Cô Thẩm là cơ thể không được thoải mái sao? Gần đây trời lạnh rồi, phải chú ý thân thể mới phải, quay phim đừng quay muộn quá."

Thẩm Sở Sở lặng lẽ lắc đầu, thở dài, nói nhỏ: "Không phải, là đạo diễn nói muốn tôi khống chế thể trọng, béo quá không hợp với cảm giác của nhân vật."

Nói xong, Thẩm Sở Sở cảm thấy mặt mình đỏ rực cả lên.

Hàn Hành Ngạn nghe được lời này, đầu mày bỗng giãn ra, nói: "Hóa ra là thế. Xem ra công việc của cô Thẩm thật sự là rất vất vả. Không chỉ thường xuyên ở bên ngoài quay phim, còn không thể ăn uống cho đàng hoàng."

Sau khi ăn xong, Hàn Hành Ngạn lái xe đưa Thẩm Sở Sở về, trên đường hai người đều không nói gì. Chờ lúc xe dừng lại ở phía sau, Thẩm Sở Sở lại chậm chạp không có xuống xe. Đến khi Hàn Hành Ngạn nhìn chăm chú vào cô cả phút đồng hồ, Thẩm Sở Sở mới quay đầu lại nhìn Hàn Hành Ngạn, hỏi: "Hàn tổng, anh sao lại đến Hoành Điếm? Là bởi vì có công việc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.