Ước Hẹn Trọn Đời

Chương 34




Dịch giả: nhatchimai0000

Bầu trời đêm như được phủ một tầng sa đen, âm u giống như mực không tan.

Toàn bộ Tùng Gian thành trống không vắng lặng, trên đường phố chỉ thấy toàn tường đổ, mấy cái đèn Nam Qua chưa bị phá hủy tỏa ra ánh sáng vàng u ám, chiếu rọi cái thành thị gắn đầy vết thương này.

Hai cái bóng mờ mơ hồ không rõ di chuyển trong phế tích.

Nghiêm Hải đi trước, gã ta sinh sống nhiều năm tại Tùng Gian thành, dù cho bên trong thành chỉ còn là một mảnh phế tích, gã ta vẫn rất quen thuộc.

Từ sau ngày luyện hóa viên Huyết tinh mà Điền Khoan đưa cho, gã ta thuận lợi ngưng kết ra Huyết văn, trở thành một vị Huyết tu chân chính. Điền Khoan còn truyền thụ cho gã ta mấy món【 vô ảnh 】 giúp thực lực của gã tăng vọt.

Lực lượng trong cơ thể dư thừa trước đó chưa từng có làm gã ta tràn đầy lòng tin, huống chi phía sau còn có đại nhân áp trận.

Khi bước đi thân hình gã ta phiêu hốt bất định, cảnh tượng quanh thân vặn vẹo, tựa như có thêm một tầng bóng mờ mỏng manh bao phủ xung quanh gã, hòa hợp nhất thể cùng cảnh đêm xung quanh, thật khó mà phát hiện.

Bọn chúng chợt đi chợt dừng, tránh khỏi các Nguyên tu tuần tra dọc đường.

Đến rồi.

Nghiêm Hải dừng lại, ngẩng đầu lướt nhìn tường vây cao vút. Tường vây được các loại thực vật dày đặc chi chít che phủ, ngoài thành chủ phủ ra, nơi này là nơi bảo tồn hoàn chỉnh nhất ở Tùng Gian thành, Thương Binh doanh.

Nghiêm Hải đưa tay về phía sau ra dấu hiệu, gã ta thận trọng tỉ mỉ.

Vừa mới ngưng ra Huyết văn, thực lực của gã cường đại hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng bây giờ thực lực Nguyên tu Tùng Gian thành còn sống cũng hơn xưa nhiều. Đội Viện Giáp số 1, Lôi Đình Kiếm Huy, gần đây danh tiếng sôi sùng sục, lúc đó cảnh tượng lôi điện cuồn cuộn cũng khiến gã thiếu chút bị hù dọa tê liệt té nằm ra đất. Về sau nhớ lại trong lòng vẫn còn lo sợ, lo lắng hơi vô ý sẽ có khả năng khó giữ được mạng nhỏ này.

Không chỉ riêng mình khẩn trương, lúc ban đầu đại nhân không coi Nguyên tu trong thành ra gì, thái độ bây giờ cũng trở nên kiêng kỵ hơn rất nhiều.

Nhưng đại nhân không hổ là từ trong núi xác biển máu đánh ra, vừa nhìn liền tìm được nhược điểm của Tùng Gian thành.

Nếu như kế hoạch có thể thành công, tình thế Tùng Gian thành sẽ lập tức biến đổi.

Nghiêm Hải cảm thấy khả năng kế hoạch thành công rất lớn, nghĩ tới đây, trong lòng y chỉ toàn lửa nóng.

Thương Binh doanh với tường vây cao vút dùng để cách ly Nguyên tu bị thương, mấy nghìn Nguyên tu bị thương lây nhiễm Huyết độc bị giam giữ ở bên trong. Đối với những Nguyên tu này, Thành chủ phủ cũng vô cùng đau đầu, Huyết độc chưa thể trị liệu, mà những người bị thương này thì không thể giết, cũng không thể bỏ mặc được, chỉ có thể cách ly bọn họ, tránh lây ra lớn hơn.

Ngoại trừ kéo dài, không có bất cứ biện pháp gì khác, mọi người chỉ có thể đặt hi vọng vào việc trưởng lão hội có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp trị liệu Huyết độc.

Khu cách ly bảo vệ sâm nghiêm, là sợ Huyết thú có khả năng xuất hiện và bảo vệ người bệnh trúng độc ở bên trong. Tùng Gian thành thiếu nhân thủ, tự nhiên không có quá nhiều nhân thủ điều đến đây quản người bệnh. Vì để hạn chế người trông giữ người bệnh đông đảo, Thương bệnh doanh phong bế lại hoàn toàn, bốn phía tường vây cao vút và mái vòm dây leo dày đặc ngăn cách bọn họ và thế giới bên ngoài.

Thực vật giám thị và dây leo có thể giam cầm người bệnh mọc khắp từng ngóc ngách Thương Binh doanh, chúng nó chính là lính gác trung thực nhất, một khi phát hiện người bệnh nào chuyển biến xấu, hung tính đại phát, đây leo ở gần đó liền sẽ nhanh chóng quấn quanh giam cầm người bệnh.

Lợi dụng dây leo trải rộng từng góc ngách, ba vị mộc tu liền có thể khống chế toàn cục. Người bệnh phát cuồng chỉ còn có bản năng nguyên thủy nhất, không biết cách lợi dụng lực lượng của mình nên không khó đối phó.

Ngược lại có không ít Nguyên tu tuần tra xung quanh Thương Binh doanh, e rằng sẽ có Huyết thú đột nhiên xuất hiện phá hư tường bao Thương Binh doanh.

Mấy ngày nay nhiệm vụ của Nghiêm Hải là tìm rõ ràng quy luật của đội ngũ tuần tra. Chuyện còn lại thì không cần gã ta động thủ.

Trong tay Điền Khoan hiện ra hai viên dược hoàn màu lục, y ăn một viên, đưa một viên khác cho Nghiêm Hải. Dưới ánh mắt chăm chú của Điền Khoan, Nghiêm Hải cố gắng kiên trì nuốt dược hoàn xuống.

Điền Khoan hạ giọng phân phó: "Dùng linh lực hòa tan."

Nghiêm Hải vội vàng vận chuyển Huyết Linh lực trong cơ thể, gã ta kinh ngạc phát hiện, Huyết Linh lực màu đỏ trong cơ thể mình vậy mà lại biến thành mà lục. Huyết khí nhàn nhạt quanh thân biến mất, thay vào đó là khí tức thực vật tươi mát.

Tinh thần Nghiêm Hải rung lên, tổ chức quả nhiên sâu không lường được! Vậy mà lại còn có thứ tốt như vậy!

"Ngươi đi trước dẫn đường." Điền Khoan nhỏ giọng phân phó.

"Vâng."

Nghiêm Hải căng thẳng, không dám do dự, leo lên bức tường. Trên dây leo chỗ nào cũng có thể thấy đằng chuông, an tĩnh tựa như ngủ, không có bất cứ âm thanh gì.

Hai bóng mờ lặng yên không một tiếng động bò lên tường cao, tiến vào mái vòm dây leo dày đặc.

Nghiêm Hải vô cùng kinh ngạc, những dây leo nguy hiểm mà cảnh giác kia tựa như không nhìn thấy.

Đại nhân nhất định là có chuẩn bị sẵn!

Gã ta tự dưng tràn đầy mong đợi, bước tiếp theo của đại nhân sẽ là gì?

Lầu các mà ba vị mộc tu trấn thủ là trung tâm của Thương Binh doanh, xung quanh cửa sổ được dây leo thô to bám đầy, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, giám thị người bệnh loanh quanh dưới sân. Nơi đây có tầm nhìn tốt nhất, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả phát sinh trong sân.

Vô số dây leo hạ xuống, tựa như từng con độc xà nhạy cảm, lúc nào cũng có thể cuốn lấy người bệnh mất khống chế kia.

Nguyên tu trúng Huyết độc sẽ từ từ xuất hiện bệnh trạng thú hóa, Huyết độc thấm sâu, mực độ bọn họ bị thú hóa sẽ không ngừng sâu thêm, cuối cùng mất khống chế bản thân trở thành dã thú.

Đó là thời điểm kết thúc cuộc đời bọn họ.

Ngay nào cũng có người kết thúc, mấy ngày đầu ba vị mộc tu cũng khổ sở không đành lòng, đến sau là chết lặng.

Còn có thể làm sao bây giờ? Trong tai nạn, mạng người nhỏ bé và hèn mọn quá đỗi.

Ở ngoài tường cao, ngày nào cũng có rất nhiều người chết, chết bởi Huyết thú. Trong tường cao, ngày ngày cũng có rất nhiều người chết đi, chết trong tay người mình.

Lựa chọn lạnh lùng nhất luôn xuất hiện khi không có lựa chọn nào khác.

Tôn Khả nhìn một loại dây leo linh xà cuồn cuộn bắt một vị phát cuồng , một dây leo khác bén nhọn tựa như lợi kiếm đâm vào đầu người này, huyết sắc trong mắt người bệnh dần dần ảm đạm.

"Chúng ta đại khái là đao phủ trong mộc tu." Tôn Khả chua chát tự giễu.

Ở sát cạnh, Vương Đồng An thì thào: "Chúng ta muốn tốt cho họ."

"Ta biết hắn, hắn là hàng xóm của ta, hắn là người tốt." Giọng Tôn Khả càng thêm chua chát.

Vương Đồng An không biết phải an ủi thế nào.

"Ngươi không cần an ủi ta." Tôn Khả tự nói với mình, ánh mắt thất thần nhìn phía dưới: "Ta biết rõ mình đang làm cái gì, thật hy vọng trận tai nạn này trôi qua mau lên."

Vương Đồng An cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, nói lảng sang chuyện khác: "khi đi ra ngoài ngươi muốn làm gì?"

"Bắt đầu tu luyện lại." Tôn Khả quay mặt: "Ta không muốn làm mộc tu nữa. Trước đây là bởi vì không muốn giết người mới tu mộc hệ, không nghĩ tới giết người càng nhiều hơn."

Trong lòng Vương Đồng An run lên, vỗ vỗ vai Tôn Khả: "Cũng giống ta nghĩ, ngươi có muốn nghỉ ngơi một hồi hay không?"

"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta tiếp tục một hồi, một lát nữa Tiểu Trịnh sẽ tỉnh rồi." Mặt Tôn Khả khôi phục vẻ bình thường: "Yên tâm, ta không yếu đuối vậy đâu."

Vương Đồng An gật đầu: "Vậy ta ra sau nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì gọi một tiếng."

"Đi thôi đi thôi." Tôn Khả phất phất tay.

Vương Đồng An đi nghỉ ngơi, một mình Tôn Khả chú ý tình huống phía dưới. Ba người bọn họ trấn thủ Thương Binh doanh rộng lớn, dù cho có nhiều dây leo, cũng cực kỳ khổ cực.

Bọn họ cũng từng báo thượng cấp xin được phái thêm nhân thủ, nhưng yêu cầu bị bác bỏ. Nguyên tu thương vong rất lớn, nhân thủ thiếu nghiêm trọng, căn bản vô lực phái người đến đây.

Hiện tại mọi người cũng biết bị lây nhiễm Huyết độc mà không cứu, rất nhiều Nguyên tu bị thương sẽ lựa chọn cùng hủy diệt với Huyết thú. Gần đây, số lượng thương binh được đưa đến Thương Binh doanh giảm mạnh, điều này mới làm cho ba người miễn cưỡng chống chịu.

Tôn Khả dồn sự chú ý xuống phía dưới, không chú ý tới nguy hiểm từ phía trên lặng yên tới gần.

Thành chủ phủ.

Vương Trinh nhìn Ngải Huy, đây là lần đầu tiên Ngải Huy chủ động đến thành chủ phủ. Ngải Huy chủ động dò hỏi rất nhiều chi tiết liên quan tới kế hoạch "Lấy thành là vải", đồng thời bày tỏ hi vọng có thể hỗ trợ.

"Thủ Xuyên thu được một đồ đệ tốt." Vương Trinh khen.

Ông ta không khách sáo, chuyện Ngải Huy tới thăm Vương Thủ Xuyên, thủ hạ đã báo cáo lại rồi.

Trong ấn tượng của Vương Trinh, Ngải Huy là một người trẻ tuổi cực kỳ có năng lực và tài hoa, nhưng tính cách lại khá già dặn nặng nề, hoàn toàn không giống thanh niên, mà giống như là người già đời lăn lộn nhiều năm, tuyệt đối không chủ động rước chuyện vào người. Không những sẽ không rước chuyện, ngay cả nhiệm vụ giao cho hắn cũng phải cò kè mặc cả, kiếm đủ chỗ tốt mới bằng lòng làm.

Đối với điểm này của Ngải Huy, Vương Trinh khá là đau đầu.

Nhưng biểu hiện của Ngải Huy càng ngày càng tốt, danh vọng càng ngày càng cao, Vương Trinh càng không thể làm mạnh.

Không ngờ bây giờ Ngải Huy chủ động đề xuất ý nguyện hỗ trợ, Vương Trinh biết rõ đối phương tới vì Vương Thủ Xuyên. Nhưng từ một điểm này nhìn ra được cảm tình giữa Ngải Huy và sư phụ Vương Thủ Xuyên rất sâu đậm.

Chỉ cần Ngải Huy nguyện ý hỗ trợ, đó là chuyện vô cùng tốt.

Đứng bên cạnh, Sư Tuyết Mạn cũng quay sang nhìn Ngải Huy một cái, giờ mới biết bên trong vậy mà có nhiều nội tình như vậy.

"Có ngươi hỗ trợ, tiến độ của chúng ta nhất định sẽ nhanh hơn." Vương Trinh cũng không khách khí, nói thẳng: "Kim châm của chúng ta sắp chế tạo xong, nhiệm vụ kế tiếp là cần phải đóng chín cây kim châm này vào vị trí chỉ định. Những vị trí này là tiếp điểm thiên địa nguyên lực ở Tùng Gian thành, khi những tiếp điểm này được kích hoạt, toàn bộ thiên địa nguyên lực quanh Tùng Gian thành sẽ phát sinh biến hóa. Lại nữa, một khi chúng ta bắt đầu đóng cây kim châm đầu tiên, những kim châm tiếp theo không thể đóng trễ quá một ngày."

"Cho nên thành chủ định thực hiện vị trí khó nhất đầu tiên?" Ngải Huy hỏi.

Vương Trinh lộ ra vẻ tán thưởng: "Quả nhiên là người thông minh. Không sai, trước khó dễ sau, chúng ta sẽ giảm thiểu nguy hiểm. Cây kim châm đầu tiên cần mấy ngày để thành công cũng không sao, nhưng một khi cây kim châm đầu tiên được đóng xuống, tiếp theo chúng ta không thể có sai lầm. Vì vậy cây kim châm đầu tiên cần phải là vị trí khó khăn nhất."

"Ta nguyện ý đi." Ngải Huy không chút do dự.

"Đội Viện Giáp số 1 nguyện ý đi." Đứng bên cạnh hắn, Sư Tuyết Mạn không chút do dự lên tiếng.

"Ta giao nhiệm vụ khó khăn nhất cho các ngươi." Vương Trinh đi tới trước bản đồ Tùng Gian thành, chỉ vào một điểm trên bản đồ: "Các ngươi đóng Kim châm vào nơi đây. Đến lúc đó sẽ có công tượng chuyên môn đi theo các ngươi, các ngươi phải đảm bảo an toàn cho bọn họ và bản thân, nếu như tình huống nguy cấp, chậm mấy ngày cũng không sao. Nếu như các ngươi bị thương, tám cây kim châm sau đó cũng rất nguy hiểm."

Sư Tuyết Mạn nhìn thấy điểm trên bản đồ, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.

Vị trí đó rõ ràng là Hố tử thần!

Mặt Ngải Huy không biểu tình gật đầu: "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.