Ước Hẹn Trọn Đời

Chương 12




Kết giới bao phủ mấy trăm người kia rất có quy tắc, hiển nhiên căn bản không phải kết giới hình thành tự nhiên, nói cách khác, chẳng lẽ là do Trần Lạc bố trí? Trong lúc nhất thời, tư duy của Đồ lão tà có chút hỗn loạn, nghĩ không ra cũng không thể nghĩ ra, một người phải lý giải đại tự nhiên thế nào mới có thể bố trí ra kết giới tự nhiên? Đừng nói là hòa vào đại tự nhiên, cho dù thành tựu tử nguyên thân bảy màu cũng không cách nào bố trí ra được kết giới tự nhiên chứ? Nhưng vì sao Trần Lạc lại có thể? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Giữa lúc đám người Đồ lão tà còn đang khiếp sợ, âm thanh Hách Thiên Nhai một lần nữa truyền đến.

- Kết giới tự nhiên vẫn là thứ yếu, các ngươi nhìn lên bầu trời mà xem.

Đồ lão tà mở ra Thiên Nhãn, ngẩng đầu nhìn lại xung quanh, vừa mới nhìn còn không sao, sau đó lão suýt chút nữa bị dọa sợ cho đến linh hồn xuất khiếu, bởi vì lão nhìn thấy sấm sét màu tím đầy trời. Đúng vậy, khắp bầu trời đều có, một đạo sát bên một đạo, lít nha lít nhít không thể đếm hết được, kinh khủng nhất chính là, vô số những sấm sét màu tím khủng bố này ở ngay trên đỉnh đầu, nghĩ đến trên đầu mình bày ra vô số sấm sét sẽ có cảm giác gì? Hơn nữa còn là sấm sét màu tím, loại sấm sét mạnh nhất trong đại tự nhiên, đám gia hỏa này một khi đánh xuống, tuyệt đối có thể đồ thán toàn bộ sinh linh vùng biên hoang, hơn trăm vạn người ở đây không mấy người có thể sống sót.

- Những thứ này đều là do Lạc tiểu tử làm? Hắn… Hắn làm sao có thể? Mẹ tôi ơi!

Đồ lão tà cũng từng xông vào vô tận hải, tiến vào thâm uyên, tuyệt đối có thể coi là một người kinh nghiệm lang bạt, nhưng khi thấy trên đỉnh đầu đều là sấm sét màu tím, lão vẫn sợ hãi đến độ sắc mặt tái nhợt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp không thành lời.

- Kết giới tự nhiên, còn có sấm sét màu tím đầy trời kia, thứ đồ chơi khủng bố bực này, tuyệt đối không chỉ với Vu pháp và Trận pháp là có thể thực hiện, chỉ có… Chỉ có…

Ngụy đại tổng quản hiên nhiên cũng sợ hãi không ít, hô hấp dồn dập, tuy hắn không nói ra, nhưng bất kể là Đồ lão tà hay bốn vị viện trưởng bốn đại viện đều hiểu hắn muốn nói cái gì.

- Ngươi nói là Lạc tiểu tử đã… Đã… Mẹ kiếp, đã nắm giữ pháp tắc tự nhiên?

- Ngoại trừ pháp tắc tự nhiên chẳng lẽ còn có phương pháp khác có thể bố trí kết giới tự nhiên, có thể khiến đầy trời đều là lôi tiện màu tím kia sao?

- Nhưng đó là pháp tắc tự nhiên a! Là thứ thuộc về sức mạnh bản nguyên, tiểu tử này không biết dùng cách gì đã chặn đường lui của đại tự nhiên chi mẫu, nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, tổ tông tôi ơi!

Trong lòng Đồ lão tà nổi lên từng trận sóng lớn, lão xin thề đời này chưa từng có lần nào chịu đả kích lớn như ngày hôm nay.

- Thực sự là đại biến thái số một trong lịch sử! Mẹ nó, tiểu tử này đến cùng là làm được bằng cách nào?

Một lần gặp phải Trần Lạc, Đồ lão tà đều có một loại cảm giác, đó chính là cảm giác mình rất vô tri, rất ngu ngốc, càng cảm thấy mình sống mấy trăm năm này thực sự là quá uổng phí.

Đúng vậy, mỗi lần gặp phải Trần Lạc thì lão đều có loại cảm giác này, tại lúc thí luyện học phủ Trung Ương, tiểu tử này đánh đánh, liền dẫn tới đại tự nhiên thẩm phán và thương thiên thẩm phán, ngươi cho rằng tu vi hắn bị thẩm phán rồi, hắc! Ai có thể nghĩ đến hắn ta lại tu Trận pháp, một lần nữa dẫn tới đại tự nhiên và thương thiên đánh xuống thẩm phán. Ngươi cho rằng Vu pháp của hắn mất hết, Trận pháp cũng không còn, hắc! Vu pháp của hắn không những không có mất hết, trái lại mẹ nó, còn cường hãi hơn bất kỳ ai, linh tượng khủng bố che kín bầu trời kia, biến dị chi linh cuồng bạo siêu thoát tự nhiên kia, bá thế vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng tuyệt đối kia.

Chỉ là như vậy sao? Mẹ nó, hiện tại tiểu tử này càng biểu hiện biến thái không có giới hạn, ngay cả pháp tắc tự nhiên cũng nắm giữ, càng khiến Đồ lão tà cảm thấy kinh sợ chính là, lá gan tiểu tử này thực đủ lớn. Nên biết rằng, nhân loại nắm giữ pháp tắc tự nhiên, đó là bản chất tội lỗi to lớn nhất trong thiên hạ, là sẽ bị thẩm phán đánh vào địa ngục, vĩnh viễn chịu trừng phạt tại địa ngục. Đừng nói Đồ lão tà không biết nắm giữ pháp tắc tự nhiên như thế nào, chu dù lão có biết, lão cũng không có gan đi nắm giữ.

Nhớ tới điều này, dường như ý thức được điều gì, Đồ lão tà liền nói:

- Tiểu tử này nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, đã không đơn thuần là khiêu khích quyền uy đại tự nhiên chi mẫu nữa, quả thực là đã uy hiếp đến bá quyền của đại tự nhiên chi mấu, hắn đã vượt chế, đây là bản chất tội lỗi lớn nhất trong thiên địa, hắn muốn bị đánh vào địa ngục sao?

Đồ lão tà muốn đi ngăn cản Trần Lạc, nhưng lại bị Hách Thiên Nhai giữ lại, nói:

- Bát trưởng lão, ngươi muốn làm cái gì?

- Ta đi nhắc nhở tiểu tử này, nếu hắn làm thế, ông trời nhất định sẽ đánh hắn rơi xuống địa ngục.

- Hiện giờ hắn đã bước một chân vào trạng thái điên cuồng, lúc này ngươi đi tới khuyên bảo, đừng nói là không được, thậm chí có thể sẽ chọc giận hắn dẫn đến kết quả hoàn toàn ngược lại, đẩy hắn vào trạng thái điên cuồng, đến lúc đó…

Hách Thiên Nhai nhìn khắp trời đều là sấm sét màu tím, không hề nói tiếp, bởi vì hắn cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra được, một người nắm giữ linh tượng là hóa thân tà ác của địa ngục, còn có một biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, càng quan trọng hơn là hắn còn nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, một người như thế một khi lâm vào điên cuồng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không thể đoán trước, mức độ khủng bố tuyệt đối không hề thua kém một trận đại nạn thiên hạ.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Đám người Đồ lão tà đã rối loạn hết cách, hỏi:

- Chúng ta phải làm như thế nào?

- Vấn đề hiện tại đã không phải là chúng ta phải làm thế nào, mà Trần Lạc chuẩn bị muốn làm thế nào.

Hách Thiên Nhai hít sâu một hơi, thoáng bình ổn lại tâm tư, nói:

- Hắn bắt giữ trăm vị thiên kiêu vào đám trưởng lão, đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang vào bên trong kết giới tự nhiên, cho sấm sét màu tím đầy trời bao phủ bên trên, các ngươi thấy hắn đến cùng là muốn làm gì?

Không ai biết, cũng không ai hiểu, Đồ lão tà càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng thêm hoảng, càng thấy da đầu tê dại, hùng hùng hổ hổ nói:

- Mẹ kiếp, ngươi nói chuyện này là sao, vốn lần này chúng ta tới là muốn cứu tiểu tử Trần Lạc, bây giờ nhìn lại là ai cứu ai còn chưa chắc, lúc này đám người bên dưới phong ấn Táng Cổ lại sắp tới, thấy những gia hỏa kia bị Trần Lạc đánh cho người tàn kẻ phế, nhất định sẽ phát nộ, đến lúc đó bọn họ động thủ thì hỏng hết. Chọc cho tiểu tử Trần Lạc kia động thủ, hảo gia hỏa, đó tuyệt đối là đồ thán toàn bộ sinh linh, tiểu tử này quả thực độc ác.

- Vì thế nên chúng ta nhất định phải khuyên nhủ đám người bên dưới phong ấn Táng Cổ kia, tạm thời không cho bọn họ chọc giận Trần Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.