Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 20




“Tiểu Tuấn, cậu ở nhà tôi đấy à?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng ngọt ngào của Phi Phi.

Tôi ngay lập tức cũng giống như Nghiêm Ngọc Thành, mặt tươi rói.

“Ừm, đang nói chuyện với cha cô đấy, ông ấy đang đuổi tôi đi đây này!”

Tôi vừa nghe máy liền cáo tội ngay.

Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức bèn lườm tôi.

“Vừa nãy tôi gọi điện về nhà cậu, dì Nguyễn nói rằng cậu đã ở nhà tôi rồi.”

Nghiêm Phi cười khanh khách, dáng điệu rất vui.

“Phi Phi, giờ cô đang ở đâu thế?”

“Lại còn ở đâu được nữa? Ở ký túc mà, chị ba đang xem sách, tôi đang vẽ. Tôi nói cho cậu biết nhé, mấy quần áo tôi thiết kế đẹp lắm đó, các bạn nhìn đều bảo đẹp....lần sau tôi bảo người may ra, mặc cho cậu xem.”

Lần trước tôi đi Hồng Kông mang về cho cô ấy mấy quyển sách dạy thiết kế. Tiểu nha đầu rất thích thú với nó.

“Đại Ninh có lạnh không? Phải chú ý, mặc nhiều áo vào, cha tôi cảm rồi đó.”

“Tôi mặc áo lông vũ cơ, chính là chiếc áo lần trước cậu mua cho đó.”

Mặc dù vậy, nhưng tôi vẫn không yên tâm, nói đi nói lại, dặn dò việc phải chú ý sức khỏe.

Nghiêm Ngọc Thành dòm sang tôi, có lẽ đang hận tôi lắm, vì nói hết tất cả điều ông muốn nói rồi. Làm cho ông giờ chẳng còn gì để nói nữa.

“Tiểu Tuấn à, nói với cậu một việc………”

Đột nhiên giọng của Phi Phi thận trọng hẳn lên. Cô ấy rất ít khi thế này, làm cho tôi không quen lắm.

“Ừm...vừa nãy, Tuệ Tuệ gọi điện cho tôi, nói rằng có việc muốn nhờ cậu giúp”

Lại là Tuệ Tuệ!

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cô ấy lại nói chuyện gì rồi?”

“Ừm…. chưa biết, cô ấy chỉ nói là có việc nhờ cậu giúp”

Cái cô Tuệ Tuệ này, làm việc gì mà có vẻ thần bí thế chứ, ngay cả Nghiêm Phi cũng không nói cho biết. Nhưng có lẽ con gái cũng chẳng có việc gì lớn, chắc chỉ muốn tôi giúp đi cửa sau nhờ mối quan hệ gì đó thôi. Chỉ cần không đi ngược lại nguyên tắc, thì nể mặt Nghiêm Phi, tôi nhất định sẽ giúp.

“Vậy được rồi, ngày mai tôi đi tìm cô ấy.”

Người ta nhờ tôi giúp, mà còn để tôi phải tự mình đi tìm, đúng là thể diện lớn.

“Tiểu Tuấn, cậu thật tốt!”

Phi Phi vui ra mặt.

“Còn việc gì không?”

“Không có việc gì nữa rồi. Ừ.....Bao giờ cậu về Nam Phương?”

“Mấy ngày nữa. Đến lúc đó tôi sẽ đi Đại Ninh tìm cô....”

“Được thôi được thôi…. vậy tôi đợi cậu nhé, tôi cúp máy trước đây!”

Tôi ngớ người, đang định bảo cô ấy từ từ, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

Tôi quay ra nhìn Nghiêm Ngọc Thành giơ hai tay, ra vẻ rất khổ tâm, là chính con gái ông cúp điện thoại đấy, chứ không liên quan gì đến tôi đâu!

Nghiên Ngọc Thành không bao dung như vậy, tức đến độ mặt mũi biến dạng luôn.

Con gái kiểu gì thế kia chứ!

Tôi không dám ở lại lâu, thè lưỡi, rồi vội vàng chạy.

Trường Bảo Châu là trường của cả cha và Giang Hữu Tín, nằm ở dải công viên Nhân Dân, vốn là nơi khá hẻo lánh, nhưng giờ đây đã trở thành đô thị phồn hoa. Nghe nói chính phủ thành phố có ý muốn xây một trường cao đẳng ở bên cạnh đó, báo cáo đã đưa lên trên rồi, còn đợi trả lời.

Xây một khu trường học bên cạnh công viên nhân dân, cũng là một quy hoạch không tồi.

Tuệ Tuệ có việc muốn nhờ tôi, không dám gọi điện trực tiếp cho tôi, mà phải nhờ Phi Phi nói lại, đi “đường vòng cứu nước”. Có lẽ cô ấy cũng không dám đến thẳng trực tiếp gặp tôi.

Thôi chúng ta làm người tốt cho trót, đi đến hỏi cho rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi đến trường Bảo Châu, hiện lên trước mắt là một tòa nhà dạy học hoàn toàn mới. Đây là do sau khi cha lên làm thị trưởng đã bỏ tiền ra sửa lại. Không chỉ sửa lại tòa nhà dạy học, mà còn sửa cả dãy phòng hoạt động, hai dãy nhà công nhân viên chức và ký túc xá học sinh cũng đang được khởi động xây lại.

Nghe nói vì việc này, có rất nhiều người chất vấn, nói rằng thị trưởng Liễu chỉ quan tâm đến trường cũ của mình, vì thế trường tài chính và trường cảnh sát Bào Châu cũng rất có ý kiến.

Ôi, quan trường trong đại lục, có lúc thật là làm cho con người ta không tìm được lời nào để nói.

Tuệ Tuệ và tôi qua lại mấy lần, tôi biết cô ấy học lớp năm 86. Khi bước vào cửa, dừng xe hỏi một ông cụ trong phòng bảo vệ, vị này thấy tôi còn trẻ mà đã lái xe, trông dáng điệu rất nhàn nhã, trong lòng hơi không vui, nghĩ rằng tôi đến để “tán gái”, nên chẳng thèm để ý.

Tôi cũng hiểu được những gì ông ấy nghĩ, cười, rồi không hỏi thêm nữa, lái xe thẳng vào trong.

Dù là trong trường này, trường tài chính hay là trường cảnh sát Bảo Châu, đều có một số công tử hay chơi đến “tán tỉnh”. Vì thế thường xuyên có những tin tức nòng hổi ở đây.

Tìm một chỗ mát để dừng xe, tôi chậm rãi đi vào dãy phòng học.

Tôi hỏi một người học sinh, mới biết rằng lớp đại tu đều ở tầng trên cùng.

“Tuệ Tuệ!”

Tôi đứng ở ngoài phòng học tầng năm, vừa đúng lúc bắt gặp Tuệ Tuệ đi ra ngoài, cùng với hai cô gái nữa.

“A, là Liễu Tuấn à....”

Tuệ Tuệ vừa nhìn thấy tôi liền rất vui mừng.

“Tuệ Tuệ, đây là ai thế? Lại đổi bạn trai rồi sao? Thật là đẹp trai!”

Một người con gái để tóc xoăn lọn nhỏ, ăn mặc phấn son rất thời trang nói chẳng chút ngượng ngập gì, đôi mắt dò xét khắp người tôi. Chỉ tiếc là mắt hơi xấu một chút, nếu không cũng được coi vào hạng dễ nhìn.

Còn một người con gái khác mặc bộ áo lông vũ hồng cũng không chịu kém cạnh, nói:

“Đúng vậy, Tuệ Tuệ, bạn trai của cậu sao càng ngày càng đẹp trai thế? Cậu làm thế này có để cho chúng tôi sống nữa không đây?”

Tôi mỉm cười không nói gì.

Nghe câu này, chẳng lẽ bình thường Tuệ Tuệ cũng hay đổi người yêu lắm sao? Tôi chẳng tài nào phát hiện ra điều đó.

Tuệ Tuệ ngượng chín mặt, lườm hai người con gái đó, rồi nói: “Nói năng linh tinh, người ta chẳng thèm để mắt đến tôi đâu, đây là bạn trai của người bạn tốt nhất của tôi!” Vừa nói cô ấy vừa liếc trộm sang tôi sợ tôi không vui.

“Được lắm, Tuệ Tuệ, bạn của bạn thân nhất mà cậu cũng cướp à? Chẳng còn chút thể diện nào nữa thế?”

Cô gái làm xoăn lọn nhỏ càng ồn ào hơn.

Cô gái mặc áo hồng quay về phía tôi nói: “Này, anh chàng đẹp trai Tuệ Tuệ có bạn trai rồi đấy nhé, anh đừng có mà nghĩ linh tinh, anh ấy còn to con hơn anh đó……. ”

Tôi hơi lắc đầu, sao trường này giờ đây lại phóng khoáng đến vậy nhỉ?

Tuệ Tuệ lo lắng, đẩy hai cô con gái, rồi nói: “Hai vị bà cô à, đừng có nói linh tinh nữa mà, đi thôi!”

Tôi cười nói: “Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm?”

Tuệ Tuệ hơi không hài lòng, có lẽ muốn nói chuvện riêng với tôi.

Hai cô gái nhanh nhảu nói: “Được thôi, anh chàng đẹp trai mời khách, thì chúng tôi cũng xí một chỗ vậy!”

“Đi thôi, có việc thì cũng chẳng vội được, ăn cơm đã.”

Tôi nói với Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ từ trước tới giờ hơi sợ tôi, nên thấy tôi muốn vậy, cũng không dám nói nhiều nữa, mà gật đầu một cách ôn hòa, đợi sau khi tôi quay người đi rồi, lại lườm hai cô kia một lần nữa, giơ nắm đấm lên dọa nạt.

Hai người đó liền cười khanh khách không thôi.

“Đi ăn cơm ở đâu? Quán cơm Tú Thành hay là khách sạn Bảo Châu?”

Xuống lầu, tôi bèn hỏi.

Tuệ Tuệ giật thót mình, vội vàng nói: “Không cần phải đi xa thế đâu, đỡ phiền phức, cứ ăn ở nhà ăn trường chúng tôi thôi... .thức ăn ở đây cũng không tồi.”

Cô ấy sợ tôi bỏ tiền, rồi lại nợ tình người.

Nói đến việc mời khách, hai cô kia không dám xen vào nữa, dù sao thì đề cập đến tiền, lần đầu gặp mặt, cũng phải giữ chút mức độ. Nhưng xem chừng rất muốn chặt chém “anh chàng đẹp trai” này lắm.

Hai vị này, nếu như xinh đẹp hơn chút nữa, thì bổn thiếu gia tôi cũng chẳng tiếc một nụ cười với họ. Nhưng Tuệ Tuệ là bạn thân của Phi Phi, nên tôi cứ phải lạnh lùng một chút, đỡ phiền phức.

Tôi gật gật đầu.

Ra ngoài dãy phòng học, tôi liền nép người vào một chút, ngụ ý bảo họ dẫn đường.

Căng tin ở đây nằm tại tầng 1 lầu hoạt động, rất rộng rãi sáng sủa, điều kiện vệ sinh cũng không tồi, nếu so sánh với cái trường rách tôi học ở Đại Ninh kiếp trước, thì tốt hơn nhiều.

Căng tin chỉ có một phòng ăn nhỏ, bắt chước giống những quán ăn ở ngoài, kinh doanh cả cho người ngoài trường nữa, bán cả thức ăn rượu và cơm. Nhưng khi tôi đi, đã không còn phòng nữa, đành phải ngồi bên một chiếc bàn gần cửa sổ.

“Phải tự mình đi chọn đồ ăn hay là có người phục vụ tới đây vậy?” Tôi hỏi.

Nhìn thì cũng ra trò lắm, nhưng không biết cách thức kinh doanh đã đổi lại chưa.

“Sẽ có người phục vụ đến.” Tuệ Tuệ đáp.

“Ừ.”

“Anh chàng đẹp trai tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Mai.”

Nhân lúc người phục vụ chưa tới, cô gái tóc xoăn đưa tay về phía tôi chào.

Tôi mỉm cười bắt tay cô ta nói: “Tôi là Liễu Tuấn.”

“Tôi là Hứa Kỳ”

Tôi cũng bắt tay cô ấy.

“Liễu Tuấn, anh đang đi làm ở đâu vậy?” Lý Mai hỏi.

Tôi cười đáp: “Sao, nhìn tôi không giống học sinh à?”

“Không giống!”

Lý Mai và Hứa Kỳ cùng lắc đầu nguầy nguậy.

Tôi nhìn sang Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ cười, rồi cũng lắc đầu.

Thế này là thế nào!

Tôi cũng lắc đầu theo, xem ra tôi ngày càng già mất rồi.

Tuệ Tuệ vội vàng an ủi: “Việc này tốt đấy chứ, chứng minh rằng cậu càng ngày càng trưởng thành rồi....nói thật lòng, từ hồi cấp ba tôi đã thấy cậu rất người lớn, khác hẳn với những học sinh khác....”

Tôi mỉm cười.

Cô gái này, đúng là rất thông minh, rất biết nói tốt cho người khác.

“Tuệ Tuệ, anh ta đúng là học sinh à?”

Lý Mai ngạc nhiên cực độ, nhìn tôi một lần nữa lộ vẻ rất nghi ngờ.

Buồn thay!

Mặc dù tôi thích người lớn, nhưng bị con gái nhìn như một con quái thú thế này, chẳng ra làm sao cả.

“Đúng vậy, Liễu Tuấn là trạng nguyên của Bảo Châu chúng ta đấy, giờ đang học ở đại học Hoa Nam…… Liễu Tuấn, nghe Phi Phi nói cậu định học tiếp thạc sĩ, có phải không?”

Tôi cười đáp: “Về việc của tôi, chỉ cần nghe từ Phi Phi, nhất định sẽ là thật.”

Tuệ Tuệ cười: “Cũng đúng. Cậu tốt với Phi Phi thế, đúng là làm người ta phải phát ghen lên được.”

Hứa Kỳ kinh ngạc nói: “Wa, học liên thông thạc sĩ ở đại học Hoa Nam, thật là giỏi!”

Còn sự quan tâm của Lý Mai thì không giống như Hứa Kỳ, “trạng nguyên” cũng được, “thạc sĩ’ cũng xong, cô ấy chẳng thèm để ý đến. Mà điều cô ấy để ý là một chuvện khác.

“Tuệ Tuệ, anh ta thật sự không phải là bạn trai mới của cậu à?”

Tuệ Tuệ bực đến độ lườm sang cô ấy nói: “Tôi đã bao giờ nói cậu ấy là bạn trai của tôi đâu?”

“Hi hi, thế là tốt rồi.”

Lý Mai vừa nói, vừa nhìn sang tôi với ánh mắt của một con “dê già”.

Tôi thầm cười trong bụng, cô gái này có phải bị ngố không đây?

Tuệ Tuệ nhìn cô ấy một cách đáng thương, rồi lắc đầu: “Lý Mai, cậu thôi đi. Nếu như cậu gặp được bạn gái của Liễu Tuấn, có lẽ rằng cậu sẽ phải đào một cái huyệt mà chui vào đó đấy!”

Lý Mai ngay lập tức ưỡn ngực, tỏ vẻ mình rất xinh đẹp, nói một cách rất không phục:

“Tôi chẳng tin!”

Đang bị hai cô gái này dính lấy làm cho đầu óc quay cuồng, người phục vụ cuối cùng cũng đến giải nguy cho tôi.

“Tuệ Tuệ, tôi không biết ở đây có món gì ngon, các cô chọn đi.”

“Ừm.”

Tuệ Tuệ liền chọn mấy món bình thường, có lẽ nhà ăn của trường cũng không có món gì quý hiếm lắm. Chi cần ăn vừa miệng là được rồi.

“Có uống chút rượu không?” Tuệ Tuệ hỏi tôi.

Tôi nhìn ba cô gái, rồi hơi lắc đầu: “Uống nước ngọt đi. Nước cam nhé, thế nào?”

“Được thôi!”

Lẩn này khó khăn lắm ba người mới thống nhất được ý kiến.

Một lúc sau cơm canh đã bưng lên. Lý Mai và Hứa Kỳ không ngừng nói chuyện, trêu chọc tôi và Tuệ Tuệ. Tôi chỉ mỉm cười nghe, cũng không lấy làm thật. Từ tối đến sáng bận rộn với những “việc lớn”, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, nghe con gái “nói linh tinh” cũng là một sự lựa chọn không tồi.

“Tuệ Tuệ, cô thật sự có bạn trai rồi à?” Tôi hỏi.

“Ôi chà, anh vẫn chưa biết sao? Bạn trai của Tuệ Tuệ đẹp trai lắm đó, lại cao to, nghe nói còn là con của lãnh đạo thành phố kìa!”

Tuệ Tuệ không đáp lời. Lý Mai lại tiếp tục ba hoa, ý nói là “mặc dù anh cũng đẹp trai, là học sinh ưu tú gì gì đó của trường đại học Hoa Nam, người ta là con trai của lãnh đạo thành phố cơ đấy!”

Cha của Tuệ Tuệ là trưởng khoa nhân sự của cục tài chính thành phố, giới thiệu cho Tuệ Tuệ con trai của lãnh đạo cũng là việc hết sức bình thường.

Tôi cười, thuận miệng nói: “Ai vậy?”

“Lưu…. Lưu Vĩ Trường..”

Tuệ Tuệ trả lời cẩn trọng, không ngừng chú ý đến nét mặt của tôi.

Ngay lập tức, nụ cười của tôi tắt hẳn, khôi phục lại trạng thái bình thường, rồi cầm cốc nước cam lên uống một ngụm.

Vốn tôi đang nghĩ Tuệ Tuệ không biết tìm tôi có việc gì, hóa ra là vì tên Lưu Vĩ Trường này. Điều này cũng thật là hay ho, Tuệ Tuệ biết rõ tôi và Lưu Vĩ Trường không hợp nhau, cũng biết rõ Lưu Vĩ Trường từng muốn tán tinh Phi Phi, càng biết rõ hơn tính “công tử lăng nhăng” của Lưu vĩ Trường, sao lại yêu anh ta cơ chứ?

Thấy tôi không ngạc nhiên gì, Tuệ Tuệ càng lo lắng hơn, vội vàng giải thích: “Là. là do dì Diêu giới thiệu cho....”

“Diêu Ngữ Mai?”

“Ừm...”

Tuệ Tuệ gật đầu đánh rụp.

“Dì ấy...Dì ấy nói hai chúng tôi là bạn học, rất...rất xứng đôi vừa lứa ….tôi…..thật ra tôi không thích....”

Mọi người thường nói quan hệ của Diêu Ngữ Mai và Lưu Văn Cử rất tốt, đường đường là một chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố, tự mình làm mai mối, đúng là không phải tin đồn thứ thiệt.

Tôi cười lạnh lùng nói: “Đã không thích, thì đừng miễn cưỡng bản thân mình.”

“Nhưng bố mẹ tôi....”

Tuệ Tuệ lắc đầu, ngại rằng Lý Mai và Hứa Kỳ đều ở đây, nên không nói rõ.

Một trưởng khoa ở cục tài chính, lại có thể móc nối với phó bí thư thị ủy, đây là một việc tốt từ trên trời rơi xuống, vì thế bố mẹ Tuệ Tuệ rất ủng hộ chuvện này.

“Vậy cô tìm tôi, là vì chuvện của Lưu Vĩ Trường ư?”

“Ừm!”

Tuệ Tuệ thấy tôi nhìn sang chỗ cô ấy, lo lắng cúi đầu xuống.

Tôi hơi chau mày, nói: “Ăn cơm đi. Ăn xong rồi tính sau.”

Thấy tôi không từ chối thẳng thừng, Tuệ Tuệ lại thấy có chút hi vọng, ngay lập tức vui vẻ, nâng bát cơm lên ăn.

“Tuệ Tuệ!”

Đang ăn cơm, một âm thanh phẫn nộ vang lên.

Tuệ Tuệ giật mình, run tay, bát cơm trong tay cô rơi xuống bàn.

Tôi thầm thở dài, thật tình, trời đánh còn tránh miếng ăn kia mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.