Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 9




- Láo xược, đám lão phu lần này gom góp mười vạn ngân tệ, tới Trung Nguyên mua hàng, mua cửa hiệu, lập thương đội, thằng nhãi con chưa đủ răng dám không coi vào đâu. Tận mười vạn quan đấy, nhớ năm xưa thái thượng hoàng khởi binh, bọn ta dốc hết gia tài giúp đỡ cũng chỉ có sáu vạn quân thôi, thái thượng hoàng dựa vào sáu vạn quan lập nên đội hùng binh thôn tính thiên hạ, số tiền cực lớn thế này phải giao cho người đáng tin.

Lão già nổi giận đứng dậy chỉ mặt Vân Diệp chửi bới:

Vân Diệp khó xử nhìn Trường Tôn thị:

- Nương nương, thần chưa bao giờ nhận vụ làm ăn mười vạn ngân tệ, mua bán cỡ này người ta đều trực tiếp tìm quản gia thương lượng, thần mà tiếp nhận sẽ bị người ta cười cho.

Trường Tôn thị chỉ biết lấy tay chống trán, không nỡ nhìn nữa, đám thân thích xa của Lý gia đã đứng dậy, Cửu công người run rẩy chỉ Vân Diệp:

- Không biết vụ làm ăn lớn chừng nào ngươi mới nhận? Lão phu phát động toàn bộ tộc nhân gom góp, nói không chừng đủ số ngươi cần.

- Vãn bối tới giờ chỉ đích thân làm ba việc, thứ nhất xây thư viện Ngọc Sơn, thứ hai xây thành Nhạc Châu, việc thứ ba là rảnh rỗi làm cho bệ hạ chiếc Đại Đế này, hình như không có chuyện nào dùng mười vạn quan hay mười vạn ngân tệ làm được.

Trường Tôn thị đau đầu, bà hối hận khi gọi Vân Diệp tới xử lý yêu cầu phát tài của đám người này, Vân Diệp làm thể là muốn có vài lão già tức chết.

Cửu công nghe xong lời Vân Diệp, chắp tay hỏi hoàng hậu:

- Nương nương, thiếu niên này nói thật chứ?

Đừng thấy lão ta đổi cách xưng hô mà nhầm, nãy gọi Vân Diệp là nhãi con có ý không coi y vào đâu, lúc này lão ta nghiêm túc rồi Vân Diệp đối đáp không đúng là thành chuyện lớn ngay.

Trường Tôn thị ngẩng đầu lên:

- Tuy y nói lời vô phép, nhưng không sai, chiếc Đại Đế do y làm, đó là nguyên nhân bổn cung muốn mọi người giao tiền cho y, hàng hóa các ngươi muốn y đều có thể cung cấp, đảm bảo phẩm chất, ở điểm này chữ tín của y rất tốt.

- Lão phu chỉ muốn hỏi xem chiếc Đại Đế này sao đáng giá mười vạn quan, người thiếu niên, nếu ngươi không nói rõ, lão phu nhất định cùng ngươi tới trước mặt bệ hạ nói hai năm rõ mười.

Một chiếc thuyền thôi, dù to tới mấy chẳng đáng mười vạn quan, nhận thức trực quan nhất của Cửu công là số tiền của bọn họ là khoản tài chính khổng lồ đủ tác động tới hưng suy của một quốc gia, do tin tức bế tắc bọn họ hoàn toàn xa lạ với Đại Đường đang thay đổi từng ngày.

Vân Diệp chỉ chỗ lão già chống quải trượng:

- Thảm dưới chân ngài từ thợ giỏi của Ba Tư làm ra, không phải lông cừu thường, mà là cừu nhung, xưa nay Ba Tư có câu một sợi lông cừu nhung một tấc vàng, tấm thảm này giá trị một ngàn ngân tệ, cũng là một ngàn quan.

Lão già kinh hãi, cúi đầu quan sát kỹ, Tấn Dương là nơi nửa trồng cấy nửa chăn thả, cừu nhung quý giá thế nào sao lão không biết, xác nhận Vân Diệp nói không sai, lùi liền hai bước ngồi phịch xuống ghế.

Vân Diệp lại chỉ cái ghế dưới mông lão:

- Ghế ngài ngồi tổng cộng có tám cái, thêm vào bàn nhỏ đặt bầu rượu là do hoàng đàn quý giá nhất làm ra, loại gỗ này cực hiếm, khó làm được đồ kích cỡ lớn, vì hoàng đàn lâu năm sẽ rỗng ruột. Vãn bối cho rằng màu vàng của hoàng đàn thể hiện được sự ung dung cao quý của hoàng gia, thậm chí hơn tử đàn, chiếc Đại Đế là tọa giá của bệ hạ, phải dùng gỗ này, nên khi ở Nam Dương, Ngụy vương điện hạ công phá mười sáu nước mới thu được đủ gỗ làm mấy cái bàn ghế nhỏ này, ngài nói giá trị của nó ra sao?

Cửu công trán vã mồ hôi lạnh, chuyện liên quan tới thanh danh của Ngụy vương, Vân Diệp dứt khoát không nói dối được, vậy thì bộ bàn ghế này giá trị vô cùng, lúc tâm thần hoảng hốt chén trà rơi xuống vỡ thành n ăm mảnh. Vân Diệp thở dài:

- Ngài lỡ tay làm mất ba nghìn quan rồi, bậc thầy đồ sứ Ngô Duyên Niên phí hết tâm huyết tới khi lâm chung mới ngộ ra bí mật đồ sứ, đích thân nung tám chiếc chén sứ trắng, ngài nhìn xem nó mỏng như cánh ve, gõ vào có tiếng kim loại, con hạc dưới đáy cốc rót nước vào như sống lại, Ngô Duyên Niên làm xong chưa kịp nói lại bí mật đã cạn tâm lực mà chết. Vãn bối tốn ba nghìn ngân tệ, thêm vào công nghệ than cốc mới đổi được bộ chén này, giờ nó không còn đầy đủ, bảo vật tuyệt thế vậy là thất truyền.

Vân Diệp thống khổ nhắm mắt lại, không biết Trường Tôn thị nghĩ cái gì mà đem bộ tách chén này đi chiêu đãi đám nhà quê, đúng là uổng phí của trời, Ngô Duyên Niên chết tiện nung ra bộ chén này hưng phấn làm gì, chưa nói được một câu đã chết.

Chẳng những Cửu công há hốc mồm mà Trường Tôn thị cũng nửa tin nửa ngờ, liếc chén trà của mình, lại nhìn chén trà vỡ, thấy Vân Diệp mặt mày đau đớn, bảo Hồng cô gọi hoạn quan quản đồ sứ tới, hỏi rõ ràng.

Hoạn quan đi vào còn chưa kịp bái kiến đã thấy chiếc chén vỡ, kêu thảm một tiếng, bò tới bên ghế, ôm mấy mảnh vỡ vào lòng, khóc rống lên, luôn mồm nói:

- Làm sao sống được nữa, làm sao sống được nữa, đây là bảo vật thất truyền của Ngô Duyên Niên, ông trời ơi, sống sao nổi nữa đây.

Hồng cô đi tới tát một phát, hoạn quan đang rơi vào điên cuồng mới tỉnh lại, quỳ dưới chân Trường Tôn thị không ngừng dập đầu xin tha mạng.

- Không phải ngươi sai, bản cung không phạt ngươi, chỉ muốn hỏi bộ chén này giá trị thế nào?

Viên hoạn quan vừa khóc vừa đáp:

- Bẩm nương nước, bộ chén sứ này không thể định giá, trời đời chỉ có một bộ, trước kia Hồng cô hỏi lão nô rằng Vân hầu đòi giá ba nghìn quan có phải là bắt chẹt không, khi đó lão nô nói trong cung lãi lớn rồi.

Hồng cô há hốc mồm, khi đó mình chỉ kỳ quái về cái giá đắt quá mức, hỏi một câu, biết rất đáng giá liền không hỏi nữa, không ngờ chính là bộ chén này.

- Nương nương, lão hủ càn rỡ, làm hỏng bảo vật, xin nương nương trị tội.

Cửu công và một đám lão già quỳ xuống thỉnh tội, lần này mất mặt lớn rồi, đi làm khách mà phá hỏng bảo vật của chủ nhân.

Trường Tôn thị bảo Hồng cô đỡ đám lão già dậy, cười nói:

- Chúng ta là thân quyến, đánh gãy xương còn dính liền gân, chén trà tuy quý, nhưng không bằng tình nghĩa, mọi người đừng thế.

Đám lão già gây họa không còn mặt mũi nào ở lại, cáo tội xong lui ra, Vân Diệp thấy bọn họ tựa hồ còn tức giận, lớn tiếng nói:

- Ra cửa cẩn thận, cánh cửa làm bằng gỗ hoa lưu không chịu được đẩy mạnh đâu.

Cửu công loạng choạng, đợi hoạn quan mở cửa mời lần lượt đi ra, không ai dám chạm vào cửa, chỉ sợ mình làm hỏng.

Thấy đám lão già đi cả rồi, Vân Diệp mau chóng mở cửa sổ ra, trách Trường Tôn thị:

- Nương nương sao chịu nổi cái mùi này, không biết mở cửa ra thông gió.

Trường Tôn thị hừ một tiếng:

- Toàn là lão nhân gia bảy tám mươi tuổi, không chịu nổi gió lạnh trên hồ, ngươi nghĩ ai cũng vô tâm như ngươi à. Hôm nay ngươi dùng xa hoa đuổi họ đi, nói không chừng bọn họ sẽ càng đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, bọn họ đều là người góp sức lớn khi khai quốc, bệ hạ sẽ không từ chối chút yêu cầu này của họ đâu.

- Ngươi không biết, họ không có học vấn, không có dũng lực, nhưng căn cơ của Lý gia ở họ, ba nhi tử của Cửu công chiến tử sa trường, tuy không lập đại công gì, nhưng là người trung thành nhất.

- Mỗi nhà họ đều có con cháu chiến tử, sau khi lập quốc bọn họ vì không có công tích nổi bật nên tước vị không cao, đại bộ phận là tước vị nhỏ như tử tước, nhưng bọn họ không oán trách, vẫn canh lăng tổ ở Tấn Dương, thái thượng hoàng và bệ hạ đều thề quyết không phụ họ, nên bệ hạ và ta hết sức khoan dung với họ, chỉ cần là yêu cầu không quá đáng là đều sẽ đồng ý.

- Bọn họ quanh năm ở nơi nghèo khó hoang vắng, tin tức bế tắc, mấy năm qua thấy Đại Đường trở nên giàu có, thấy mình và tộc nhân không thay đổi gì, liền mời mấy vị tộc lão tới Trường An cầu bệ hạ chỉ điểm đường phát tài. Ngươi cũng biết đấy, bệ hạ không chỉ là hoàng đế, còn là tộc trưởng, làm tộc nhân giàu có là chức trách của tộc trưởng, năm xưa ngươi phí hết tâm tư làm Vân gia trang giàu có lên cũng cùng một đạo lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.