Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 53




Đã gần cuối năm.

Trong ngự thư phòng, hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên long ỷ, trước mặt có mười mấy quan viên quỳ sát dưới đất.

Hoàng đế Vân Tần chậm rãi khép một tờ sớ lại, nhìn đám quan to quyền quý đang quỳ dưới nền đất màu vàng, ánh mắt lạnh lùng mà hơi giễu cợt nhìn chằm chằm vào nhân vật số hai của quân đội hiện nay, Phong Thiên Hàn.

- Ngươi cho rằng địa phương khắp nơi chỉ có vài dân chúng gây chuyện, quân đội không có ai làm phản, là chuyện tốt sao?

Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo:

- Mười vạn đại quân của trẫm vây công học viện Thanh Loan...Đại quân ở tiền tuyến Nam Lăng không có đủ lương thực, nhưng mười vạn đại quân vây công học viện Thanh Loan lại có đủ lương thực để cầm chân trong nước, chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả quân nhân Vân Tần là ngu ngóc? Dân chúng gây sự, bọn họ sẽ không tức giận? Sẽ không làm phản?

Phong Thiên Hàn cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, tuy không hiểu rõ ý của hoàng đế nhưng hắn ta không dám cãi lời lại.

- Tuyết băng chỉ có thể phong núi nhất thời, chứ không thể phong núi cả đời.

Hoàng đế Vân Tần lạnh lùng nhìn Phong Thiên Hàn, nói:

- Trẫm có thể đối phó với học viện Thanh Loan là nhờ có đế quốc này, nhờ có quân đội đế quốc. Bọn họ tất nhiên hiểu rằng nếu như đã đối địch với trẫm, họ cần phải chiến đấu với quân đội của trẫm.

- Cho nên, quá bình tĩnh chính là càng nguy hiểm. Càng khinh địch là đang tự giết mình.

Hoàng đế Vân Tần chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

- Học viện Thanh Loan mạnh mẽ không chỉ vì những người tu hành ở bên ngoài sáng, bọn họ chỉ là không muốn sử dụng sức mạnh đang ẩn giấu trong bóng tối, không muốn phí công hao tổn sức mạnh của mình. Đợi đến lúc muốn phát động, sợ rằng trong quân đội của trẫm sẽ không biết có bao nhiêu nghịch tặc xuất hiện. Cho nên, cái ngươi cần làm không phải là tìm may mắn riêng cho mình, mà chính là thay trẫm thanh từ sức mạnh của học viện Thanh Loan đang ẩn giấu trong quân đội, cố gắng nắm toàn bộ trong tay.

- Hứa Châm Ngôn.

Hoàng đế Vân Tần nhìn vào Hứa Châm Ngôn ở bên cạnh, nói:

- Vị trí Đốc quân của Địch Sầu Phi bỏ trống, từ hôm nay ngươi được điều nhiệm sang Chính Vũ ti, trợ giúp Phong Thiên Hàn làm việc này.

- Về vấn đề thuế má và lao dịch, hiện nay dân chúng đã bắt đầu bất mãn...

Ánh mắt của hoàng đế lại nhìn sang Lãnh Trấn Nam, thản nhiên nói:

- Việc tức giận cũng như uống rượu, tới nhanh nhưng đi cũng nhanh. Hơn nữa, dân chúng bình thường nhất thời tức giận thông thường cũng chỉ vì củi gạo lương thực thôi.

- Chỉ cần có cùng chung kẻ thù, có cùng miếng cơm, dân chúng sẽ chấp nhận cuộc sống bây giờ. Nếu bọn họ cảm thấy trẫm sai, vậy trẫm sẽ nhận sai. Thay trẫm hạ một thánh chỉ trách tội bản thân, tất cả các Ti phải tiết kiệm lại cho trẫm, đồng thời giảm thuế má xuống...Trẫm cam tâm nhận lỗi, chẳng lẽ bọn họ còn muốn trẫm phải bỏ long ỷ này?

Hoàng đế Vân Tần lãnh khốc nở một nụ cười:

- Trẫm cũng có thể diễn trò.

Phong Thiên Hàn liền biến sắc, liếc mắt nhìn long ỷ màu vàng trước mặt mình, thầm nghĩ người ngồi trên cái ghế này đúng là một con quái vật dễ dàng thay đổi.

...

Sơn mạch Long Xà và vùng đất hoang vu đang nghênh đón thời điểm rét lạnh nhất trong năm.

Đây cũng là lúc các biên quân Long Xà phải đối mặt với những mối nguy nguy hiểm nhất.

Có mấy tên lính trinh sát đang di chuyển trong sương mù như những đám ma. Sơn mạch Long Xà đang ở trước mặt bọn hắn, mà đằng sau là một đội quân vận chuyển lương thực.

Ngay lúc này, mấy tên lính trinh sát đang cầm đôi mắt ưng để quan sát đột nhiên sợ hãi, tất cả sững người.

Trên một vùng đất trũng rộng rãi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể bị đông cứng.

Mấy tên lính trinh sát này dùng kính phản quang để ngăn đội quân vận chuyển lương thực đằng sau dừng lại, không được tiến lên trước nữa, sau đấy bọn họ lặng lẽ đi tới vùng đất trũng phía trước. Khi đứng trong hải dương vô vàn thi thể, mấy tên lính trinh sát nhất thời rung động, đến nỗi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bọn họ nhận ra những thi thể đang mặc áo bông, yên lặng nằm dưới đất đều là quân nhân.

Sơn mạch Long Xà không phải là nơi có nhiều tuyết rơi xuống, nên mặc dù trong những ngày giá lạnh này, tuy chỉ là mặc áo bông đơn sơ, nhưng với thể chất của quân nhân, tuyệt đối không thể có nhiều người chết vì lạnh như vậy.

Mà ở đây, nhìn quanh khắp nơi, số lượng quân nhân nằm xuống lại có ít nhất năm ngàn người, khiến cho nơi này như một chiến trường cực lớn.

Xung quanh không có vết tích chiến đấu, như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, những quân nhân này khi đi đến đây đã hết thể lực, không thể chịu nổi được nữa.

Mấy tên lính trinh sát biên quân Long Xà bắt đầu phân tán kiểm tra thi thể và dấu vết hành quân. Bọn họ nhanh chóng phán đoán được đây là một đội quân Đại Mãng, hơn nữa, hẳn còn có nhiều quân nhân Đại Mãng khác đã đi rồi.

Nhưng mấy tên quân nhân cấp thấp này căn bản không thể hiểu được tại sao lại có một đội quân Đại Mãng không ngại vượt qua ngàn dặm đường, nhưng lại chết ở đây.

Bọn họ không biết đội quân Đại Mãng này chính là một hiệp định giữa Lâm Tịch và Cố Vân Tĩnh đại tướng quân. Bọn họ cũng không biết đội quân Đại Mãng này đến sơn mạch Long Xà không phải là chịu chết, mà chính là muốn sống.

Trong những động quật núi Ngao Giác, thỉnh thoảng lại có đốm lửa được đốt lên, mùi thức ăn thoang thoảng bay ra.

Trạm Thai Thiển Đường đứng trên một nóc nhà, mắt nhìn về phía nam.

Sau khi có khoảng hai vạn quân nhân Đại Mãng ngã xuống, hắn rốt cuộc đã mang được ba vạn tàn quân Đại Mãng khác trở về núi Ngao Giác.

Không khí rét lạnh khiến cho làn tóc mai của hắn nhiễm chút ít sương trắng, chỉ là ở ngay khóe mắt của hắn lại có thêm vài nếp nhăn, in đậm vết tích thời gian.

...

Lâm Tịch đứng một mình trên quãng trường rộng lớn của khoa Chỉ Qua.

Hắn mặc áo bào màu đen của học viện.

Trên cánh tay của hắn có một dải băng màu đen quấn lại.

Không có ai biết hắn đeo dải băng màu đen này có ý nghĩa như thế nào, Vân Tần không có tập tục này, nhưng tất nhiên sẽ không có người ngăn cản hắn.

Ít nhất là trong học viện này, sẽ không có ai phản đối bất kỳ việc gì Lâm Tịch làm.

Có luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ trên trời cao đáp xuống.

Lý Ngũ, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, Cao Á Nam, Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt theo thứ tự từ trên hai con Thần mộc phi hạc đáp xuống.

Những người trẻ tuổi này một lần nữa trở về học viện, một lần nữa tụ tập chung một chỗ.

Thấy thần sắc Lâm Tịch, thấy dải băng màu đen được quấn bên cánh tay Lâm Tịch, những người trẻ tuổi vừa từ trên Thần mộc phi hạc đáp xuống khẽ run rẩy.

- Hạ phó viện trưởng đi rồi sao?

Hoa Tịch Nguyệt lên tiếng, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Tịch gật đầu:

- Đã đi từ tối hôm qua.

Đám người Cao Á Nam bất giác trầm mặc.

Đây là một con người vô cùng vĩ đại, trên mình mang theo vô số truyền kỳ và ánh sáng vinh quang, một người khổng lồ chống đỡ cả học viện Thanh Loan, nhưng khi rời đi lại bình tĩnh và yên lặng như vậy.

- Hạ phó viện trưởng nói rằng sau khi ngài rời đi, rất có thể chưởng giáo núi Luyện Ngục sẽ tiến vào Vân Tần. Sau này, tất cả đành phải dựa vào chúng ta.

Lâm Tịch nhìn đám người Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, bình tĩnh nói.

Ánh mắt Khương Tiếu Y trở nên sắc bén. Hắn ngẩng đầu nhìn học viện an tĩnh mà xinh đẹp, thầm nghĩ nếu như có ai muốn phá hoại một nơi đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ liều mạng.

- Chúng ta phải làm gì?

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi Lâm Tịch.

- Trương Bình ở núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch trước tiên không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhìn thoáng qua Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt.

- Khi trước chúng ta có đoán hắn đã đến Đại Mãng...chỉ là không ngờ hắn lại tới núi Luyện Ngục.

Ánh mắt của Lâm Tịch khiến Tần Tích Nguyệt run sợ, còn Hoa Tịch Nguyệt lại tái nhợt cả mặt.

- Học viện Thanh Loan chúng ta luôn nghiên cứu một bộ áo giáp. Trong tình hình không có Đại thánh sư nào có thể ngăn cản được chưởng giáo núi Luyện Ngục, bộ áo giáp đó là hi vọng duy nhất của Hạ phó viện trưởng.

Lâm Tịch nhẹ giọng nói:

- Nhưng ta nghĩ có lẽ còn một hi vọng khác.

Tất cả mọi người hiểu ý Lâm Tịch.

Các thanh niên học viện Thanh Loan đều biết rằng sắp tới họ phải gánh lấy trách nhiệm hoàn thành bộ giáp đó. Nhưng khi nghĩ đến chưởng giáo núi Luyện Ngục mạnh mẽ như trong truyền thuyết, đám người Cao Á Nam lại không thể nghĩ ra hi vọng khác mà Lâm Tịch đang nói là gì.

- Ma biến núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch không ngừng lại, nói:

- Trạm Thai Thiển Đường biết phương pháp tu hành ma biến, chỉ là thiếu dược vật của núi Luyện Ngục...Nếu như ta có thể tu thành ma biến núi Luyện Ngục, có được sức mạnh Thánh giai, có lẽ uy hiếp được chưởng giáo núi Luyện Ngục tạm thời.

- Tiềm ẩn chúng ta tiến vào núi Luyện Ngục không nhiều lắm...theo như tin tức hiện nay, bây giờ chỉ còn có Trương Bình.

- Hắn được học viện phái đi hoàn thành nhiệm vụ này, dựa theo tin tức hắn ta truyền về lúc trước, hiện giờ hắn đã tiếp xúc đến công xưởng chế tạo cao cấp nhất của núi Luyện Ngục.

- Nhưng đã mười lăm ngày rồi lại không thấy hắn truyền tin về.

Lâm Tịch khẽ dừng một chút, nhìn thoáng qua đám người Cao Á Nam, hỏi:

- Mặc dù không có tin tức nào nói hắn đã bị lộ thân phận, nhưng bất kể hắn có bị chuyện gì hay không hay là vì bộ áo giáp này, chúng ta cũng phải tìm mọi cách liên lạc với hắn.

...

Trong lúc Lâm Tịch trĩu lòng nghĩ đến an nguy của Trương Bình, Trương Bình vẫn đang giãy dụa trong ngục tối.

Hắn bắt đầu nuốt lấy những đồ vật mà ban đầu chỉ nhìn thôi hắn đã cảm thấy buồn nôn, sau đấy leo lên cao.

Thể lực của hắn đã hồi phục một chút.

Hồn lực trở về giúp cho ngón tay của hắn rốt cuộc có thể cào sâu vào trong thành tường bóng loáng, khiến cho cả người hắn thoát khỏi mặt nước, leo lên trên.

Nhưng cái động mặt người này thật sự quá sâu.

Hắn lần lượt bị hao tổn hết hồn lực, mất toàn bộ sức mạnh, mặc dù đã bò lên cao rồi nhưng vẫn không thể nhìn thấy miệng mặt người, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Trong tiếng gào thét tuyệt vọng, hắn lại rơi xuống dưới, chìm xuống dưới nước.

Điều đáng sợ nhất không phải là đối thủ mạnh mẽ, mà chính là bị giam cầm trong sự cô đơn và tuyệt vọng như vậy.

...

Trong núi Luyện Ngục, trên thần điện được đặt trên miệng núi lửa cao nhất.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục đắm chìm trong ánh sáng hồng vẫn đang chờ đợi.

Lão ta đợi tin tức từ đế quốc Vân Tần truyền về, chờ đợi phản hồi của đám đệ tử và tôi tớ núi Luyện Ngục đã được lão phái vào trong Thiên Ma ngục nguyên.

Cứ như thế, mùa đông này đã trôi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.