Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 48




Địch Sầu Phi không ai sánh nổi, luôn có sự tự tin cường đại, cho rằng mình nắm hết thảy trong tay, nhất là vừa đi lên đỉnh cao quyền lực ở thành Trung Châu, nhưng hiện nay cả người lại không ngừng co quắp.

Hắn không muốn chết.

Nhưng Lâm Tịch lại muốn hắn chết.

Cho nên, bất kể hắn cố gắng giãy dụa thế nào, hắn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn chân của Lâm Tịch, điều duy nhất thay đổi được chính là đống phân chó kia càng ngày càng bôi nhiều trên mặt hắn hơn.

Trên đường phố, trên mái nhà, những tên thuộc hạ mặc áo giáp màu đỏ của Địch Sầu Phi nhìn người tướng quân thường ngày mình kính ngưỡng nay lại bị nhục nhã như vậy, cả người bọn họ không ngừng run rẩy, nhưng không có ai dám tiến lên trước.

Ngày hôm nay, Lâm Tịch đã biến thành sát thần thành Trung Châu.

Trên con phố này đã có quá nhiều đầu người bị nổ tung, máu tươi và óc trắng gần như bao phủ tầm mắt của họ. Bọn họ cũng biết rằng trước khi có quân đội mặc trọng khải hoặc có Thánh sư khác đến, họ không thể giết chết Lâm Tịch được.

Lâm Tịch phối hợp với Đại Hắc chính là vô địch trong cấp Đại quốc sư.

Bọn họ cũng không muốn nhìn thấy cảnh đầu của Địch Sầu Phi lại trực tiếp nổ tung dưới chân Lâm Tịch tựa như một quả dưa hấu.

Chiếc xe ngựa từ Trích Tinh lâu chạy nhanh tới đây dừng trước mặt Lâm Tịch.

Đường phố bắt đầu chấn động.

Tuyết mỏng trên những mái nhà dần rơi xuống.

Thấy rõ bộ dạng của Địch Sầu Phi dưới chân Lâm Tịch, nghe được âm thanh của các kỵ quân ở nơi xa, tên tướng lãnh Trung Châu quân đang mặc giáp đỏ dẫn đầu xe ngựa quát lên chói tai, âm thanh tràn ngập sát khí:

- Lâm Tịch, ngươi dám đại nghịch bất đạo như vậy sao?

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là Chung Trì Quy...Đệ tử ngoại tộc Chung gia, nay là con chó của Địch Sầu Phi. Ngươi vốn không xứng đáng sống trong thành này, nay lại dám xuất hiện trước mặt ta?

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn tên tướng lãnh Trung Châu vệ đang quát mình, bình tĩnh cười cười.

Vừa nghe thấy Lâm Tịch nói ra tên của mình, còn chưa kịp nghe những lời phía sau, tên tướng lãnh Trung Châu vệ này liền biến mình đã làm sai rồi, thần sắc đáng sợ trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ. Hắn hét to một tiếng, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, luống cuống bỏ trốn.

Chỉ là đối với Lâm Tịch, việc tên đệ tử ngoại tộc Chung gia này đến nay mới tỉnh lại là quá chậm, chậm đến mức không biết tình thế hiện nay là như thế nào.

Trong nháy mắt thân thể Chung Trì Quy rời khỏi chiếc xe ngựa đó, một luồng ánh sáng đen đã phủ xuống chiếc xe ngựa.

Xe ngựa bị tách ra.

Mi tâm của Chung Trì Quy cũng tách ra.

Khi Lâm Tịch vừa nói xong những lời kia, thi thể Chung Trì Quy đã rơi xuống đất, máu tươi trải rộng.

Một bóng người hiện ra trong chiếc xe ngựa vừa bị tách ra làm hai, chính là Lãnh Thu Ngữ.

Mặc dù Ảnh Tử Thánh sư kịp thời chạy tới, cứu được nàng, nhưng bởi vì hồn lực bộc phát quá mạnh mẽ, nên nàng vẫn còn hôn mê.

Lâm Tịch mặc một bộ trường bào Tế ti màu đỏ.

Lãnh Thu Ngữ cũng mặc một bộ váy cưới màu đỏ.

Một người là thanh niên cao ngất anh tuấn, một người là cô gái xinh đẹp nhất có thể sánh ngang với đóa hoa diễm lệ trong thành Trung Châu, khung cảnh tựa như người thanh niên đó đi cướp dâu.

Nhưng khung cảnh lúc này lại không để bất cứ kẻ nào cảm thấy nhu mì, mà chỉ có bi thương.

Lâm Tịch bắt đầu sáng lên.

Phát ra quang minh.

Ánh sáng tinh khiết từ giữa ngón tay của hắn chảy ra ngoài, rơi vào trên người Lãnh Thu Ngữ.

Lãnh Thu Ngữ mở mắt ra.

Nàng thấy được Lâm Tịch đang cười với mình, cười một cách bi tráng, sau đấy nàng bắt đầu rơi lệ.

- Chúng ta có nhiều chuyện cần làm hơn.

Lâm Tịch không nói quá nhiều, chỉ là nhìn nàng, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi muốn tự tay giết địch, báo thù cho hắn, hay là ta giúp ngươi trực tiếp giết luôn?

Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả quan viên, tướng lãnh nghe được đều cảm thấy lạnh như băng giá.

Lãnh Thu Ngữ không nói gì, đi về phía Lâm Tịch và Địch Sầu Phi.

Trên một mái hiên đằng xa có một tiễn sư luôn tập trung vào Lâm Tịch, lúc này lại bất giác nhìn sang Lãnh Thu Ngữ. Cánh tay của hắn khẽ buông lỏng, lập tức có một cây tên bắn ra khỏi tay.

Nhưng ngay trong nháy mắt đó, Lâm Tịch lại lạnh lùng nhìn thoáng qua vị trí hắn ta đang ẩn núp.

Sau đấy hắn lập tức chết đi.

Bởi vì trong thành Trung Châu này, còn chưa có tiễn sư mạnh hơn Lâm Tịch.

- Đừng!

Rất nhiều người thê lương hét lên.

Lãnh Thu Ngữ giơ cao trường kiếm Lâm Tịch đưa cho mình.

- Thuốc...thuốc...thuốc...

Bây giờ ý thức của Địch Sầu Phi đã bắt đầu mơ hồ. Hắn ta tựa như tên Thánh sư Đại Mãng trước kia, quá lưu luyến tính mạng của mình, muốn có giải dược, phát ra những âm thanh rất khó hiểu.

- Thuốc...thuốc...thuốc...check it out.

Cho nên, Lâm Tịch cũng bắt đầu ca hát.

Hắn cười, bắt đầu hát những câu từ mà người trong thành Trung Châu không thể nào hiểu nổi.

Thật ra cuộc đời của Lâm Tịch đã không dưới một lần hát qua câu từ trên, nhưng trong những lần đó, hoặc có thể nói là trong hai lần gần nhất, không có lần nào hát mà hắn cảm thấy chua xót như vậy, hát một cách bi thương như vậy, hát vui mừng như vậy, hát giải hận như vậy.

...

Lâm Tịch hát những câu từ không ai hiểu.

Trường kiếm trong tay Lãnh Thu Ngữ buông xuống, chém đỉnh đầu Địch Sầu Phi.

Trong nháy mắt này, không khí thành Trung Châu tựa như đọng lại.

...

- Ngươi thật muốn hủy diệt đế quốc do Trương viện trưởng và tiên hoàng cùng nhau thành lập sao?

Một bóng người lảo đảo đi tới gần Lâm Tịch.

Đây là Lưu Học Thanh.

Trong lúc các Thánh sư khác còn chưa chạy tới đây, dám tiến tới gần Lâm Tịch cũng chỉ có chính thần như ông ta.

Ông ta hiển nhiên đi rất gấp gáp, quan phục trên người đầy những vết dơ bẩn.

Khuôn mặt của ông ta hiện đang bị sự tức giận và thất độ cực vọng bởi vì mơ ước đã bị vô tình hủy đi bao phủ.

- Không phải ta muốn hủy diệt Vân Tần.

Nhưng đối mặt với âm thanh gào thét tựa như đã điên rồi của lĩnh tụ chính thần Vân Tần, Lâm Tịch lại đưa tay chỉ về núi Chân Long đang bị tuyết trắng bao phủ, bình tĩnh nói:

- Là người đang ở trong núi kia muốn hủy diệt Vân Tần.

- Nếu như ngài còn biết suy nghĩ, mong ngài hãy suy nghĩ một chút, những năm qua học viện Thanh Loan và ta liên tục nhường bước, nhưng cuối cùng lại nhận được gì?

Hắn khiển trách Lưu Học Thanh, lời nói không một chút lưu tình:

- Sau khi ta rời đi, điều đầu tiên ngài cần xác định là ngài đang vì hoàng đế hay là vì Vân Tần.

Lưu Học Thanh nhìn Lâm Tịch với khuôn mặt tái nhợt, bởi vì quá mức thương tiếc và quá tuyệt vọng nên âm thanh của ông ta rất trống rỗng:

- Ngươi...ngươi còn có thể rời khỏi thành Trung Châu sao?

- Ngươi phải hiểu rằng không chỉ riêng ta, Hạ phó viện trưởng và mọi người ở học viện Thanh Loan đều muốn ta dẫn ngươi rời khỏi tòa thành này. Chúng ta vì ngươi và Lý Khai Vân mà khai chiến với hoàng đế, ngươi không thể mặc kệ chúng ta.

Lâm Tịch không trả lời câu hỏi của Lưu Học Thanh, chỉ bình tĩnh nhìn Lãnh Thu Ngữ, nhẹ giọng nói:

- Các lão sư sau ngọn núi đã cẩn thận suy đoán vô số lần...mặc dù thế gian này đã có vũ khí ngăn chặn Thần mộc phi hạc, cũng không thể nào ngăn cản chúng ta rời khỏi thành Trung Châu.

Lãnh Thu Ngữ bắt đầu lớn tiếng khóc.

Khóc nhiều đến nỗi cả người nàng co lại.

Người nhà của nàng trước giờ đều ở trong thành Trung Châu, nhưng cho tới bây giờ, nghe được những lời của Hạ phó viện trưởng thông qua người tường thuật là Lâm Tịch, hiểu được tâm tình của các giảng viên cũng như đồng học học viện Thanh Loan, nàng mới phát hiện ra họ mới chính là người nhà của mình, cũng vì cảm xúc dâng trào mà những bi thương chất chứa trong lòng nàng đồng loạt phát tán ra bên ngoài.

Nhìn người thiếu nữ mặc váy đỏ đang cô đơn khóc một mình, Lâm Tịch bất giác nghĩ tới nữ đệ tử khoa Ngự Dược ở học viện Thanh Loan, cũng chính là người hắn đã đốt một ngọn lửa để tỏ tình ý.

Hắn nghĩ tới Lý Khai Vân ngượng ngùng trước kia, nghĩ tới cảnh tượng mình đã từng đứng trước mặt đồng học tựa như băng sương đang khóc bên cạnh mình, lúc đó mình còn nói ra những lời từ tận đáy lòng, mong nàng có thể chú ý tới Lý Khai Vân một chút.

Cả người hắn khẽ run rẩy một cái.

Ánh mắt của hắn tập trung lên bầu trời bao la trên cao.

Một luồng ánh sáng vàng xuất hiện giữa không trung.

Một tiếng phượng kêu phá rách cả trời xanh vang dội khắp nơi.

Rất nhiều người trong thành Trung Châu khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy có một con phượng hoàng màu vàng đang tức giận mà bi thương rống to, mang theo vô số ánh sáng màu vàng từ trên không trung đáp nhanh xuống.

Một tướng lãnh Trung Châu vệ đang trắng cả mặt nhìn con phượng hoàng màu vàng đang bay tới chỗ Lâm Tịch, lại nhìn trường bào màu đỏ Lâm Tịch đang mặc, biết rằng mình và rất nhiều người khác đã quên đi một chi tiết.

Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, Trương viện trưởng mang theo Đại Hắc lần đầu tiên tiến vào thành Trung Châu, cũng không phải một mình một người, đi theo ông ta còn có một con Uyên Ương và một con Kỳ Lân.

Mà hơn sáu mươi năm sau, Lâm Tịch mang theo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu cũng có hai đồng bạn, một con Tam vĩ hắc hồ miêu, một con Trụy Tinh Thiên Phượng.

Nếu như là một con phượng hoàng đang bay trên không trung mà mọi người có thể nhìn thấy rõ, như vậy thể tích của nó tuyệt đối sẽ không quá nhỏ.

Hiện giờ con Trụy Tinh Thiên Phượng màu vàng đó còn chưa rơi xuống đất, nhưng hai cái cánh của nó trải rộng ra đã dài đến gần ba thước.

Trong nháy mắt này, tên tướng lãnh Trung Châu vệ biết Lâm Tịch cố ý kéo dài thời gian đến thành Trung Châu đến hai mươi mấy ngày, sau đấy lại đi lại trong thành Trung Châu hơn mười ngày, không chỉ vì muốn tu vi của mình đột phá đến Đại Quốc sư, mà còn chờ đợi con Trụy Tinh Thiên Phượng này.

Trong truyền thuyết, một con Trụy Tinh Thiên Phượng nếu trưởng thành, một khi sải cánh rộng ra có thể kéo dài đến bảy thước, hiển nhiên con Trụy Tinh Thiên Phượng này chỉ có thể được coi là còn nhỏ.

Nhưng so sánh với lúc còn ở hành tỉnh Nam Lăng, con Trụy Tinh Thiên Phượng này thật sự lớn quá nhanh.

Cũng chỉ có học viện Thanh Loan mới có thể biện pháp giúp một con yêu thú trưởng thành nhanh hơn bình thường, cho nên tên tướng lãnh Trung Châu vệ này cũng có thể nhận ra lần báo thù này không chỉ có một mình Lâm Tịch nổi điên, mà hắn còn được cả học viện Thanh Loan ủng hộ, chính là kế hoạch và ý chí của học viện Thanh Loan!

So sánh với tên tướng lãnh Trung Châu vệ này, hiển nhiên trong thành Trung Châu còn có rất nhiều thường thông minh.

Cho nên, rất nhiều người hiểu được lý lẽ này.

Nghĩ đến vùng đất trong truyền thuyết kia trước giờ không muốn tranh giành quyền thế ở thế gian, nhưng nay lại bị bắt đối lập với cả đế quốc, những người hiểu được lý lẽ trên bất giác cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

...

So sánh với những người trong thành Trung Châu, Cát Tường là người đầu tiên cảm nhận được đồng bạn của mình đã đến, nên nó yên tâm co rút vào trong ống tay áo Lâm Tịch, say sưa ngủ một giấc.

Phượng Hoàng Vân Tần được chiến hỏa không ngừng nuôi lớn, mang theo ánh sáng thần thánh mà uy nghiêm đáp xuống.

Ở dưới hai cái chân của nó được buột chặt hai cái đai lưng màu vàng.

Lâm Tịch và Lãnh Thu Ngữ buột chặt mình vào trong hai cái đai lưng đấy.

Phượng Hoàng màu vàng lại kêu vang một tiếng, bay lên trời.

Mặc dù đã không phải là chú chim nhỏ hay tức giận như trước nữa, mà đã bắt đầu trở thành một con phượng hoàng chân chính, nhưng việc chở theo hai người nặng như vậy vẫn khiến nó phải cố hết sức, chỉ là tốc độ của nó không hề bị giảm đi.

Lâm Tịch đặt tay lên Đại Hắc.

Tất cả người tu hành trong con phố này muốn ra tay lập tức sững người.

Bộ trường bào màu đỏ trên người Lâm Tịch trong nháy mắt này biến to lên, rách vang, tựa như một đóa sen hồng nở rộ.

Hồn lực trong cơ thể hắn bộc phát một cách khủng khiếp, thậm chí là còn mạnh hơn và nhanh hơn khi Ảnh Tử Thánh sư và Địch Sầu Phi bộc phát.

Một luồng ánh sáng màu đen quét ra, che khuất nửa bầu trời.

Trong hoàng thành ở nơi xa, có một con Thần mộc phi hạc vừa bay lên không lâu, định phóng tới chỗ Lâm Tịch, lập tức thét lên kinh hãi, bị luồng ánh sáng màu đen đánh trúng.

Bản thân Thần mộc phi hạc thật sự không thể nào chịu nổi sức mạnh như vậy, nên bị nổ tung ngay trên không trung.

Mấy người tu hành ở trên con Thần mộc phi hạc này từ trên cao rớt xuống, cả người cứng ngắc như một tảng đá, mạnh mẽ nện lên những mái nhà trong thành Trung Châu, tạo thành vô số máu thịt nát vụn trải dài khắp nơi.

Không có Thần mộc phi hạc nào dám bay lên nữa.

Nhưng hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch lại chưa cạn kiệt.

Một lần nữa luồng ánh sáng đen kia hướng về hoàng thành.

Bởi vì khoảng cách quá xa xôi, nên luồng ánh sáng đen kia không thể uy hiếp tính mạng bất cứ người nào, thậm chí là khó lòng bắn chính xác được.

Nhưng một tiếng động khủng khiếp vang lên. 

Một đoạn tường thành đang trong thời gian sửa chữa dường như bị một cây bút khổng lồ quét phải, xuất hiện một khe rãnh thật sâu thật dài, chọc đến tận đáy.

Ai cũng biết trong thành Trung Châu còn có Thánh sư.

Thậm chí là một cường giả mạnh mẽ như Nghê Hạc Niên.

Lâm Tịch căn bản không thể nào dùng lực phá lực được, nên chỉ có thể rời đi.

Tuy nhiên, khi nhìn lên luồng ánh sáng đen và ánh sáng vàng trên trời cao, rất nhiều người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tự hỏi ai có thể ngăn cản Lâm Tịch?

Liệu có ai biết rằng khi nào hắn sẽ quay lại?

Phượng hoàng màu vàng và Lâm Tịch càng lúc càng cách xa con phố nhuốm đầy máu tươi đó, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chỉ có một thi thể Địch Sầu Phi bị chặt đầu đang bị cát hóa.

Ngoài ra còn có một cái rương sắt được mở tung ra đặt trên mặt đất, tựa như đó là một con khuôn mặt lớn đang cười nhạo chúng sanh.

Còn những người đang mặc quần áo màu đỏ đứng trên con phố lại không biết nói gì, chỉ cảm thấy việc mình ăn mặc như vậy thật đáng buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.