Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 45




Đội ngũ màu đỏ cuối cùng xuất hiện trong thành Trung Châu ngày hôm nay chính là từ trong quân doanh Trung Châu vệ đi ra.

Bởi vì từ xa đã có thể nhìn thấy Trích Tinh lâu, thấy được trên không trung bao la xanh thẫm có một đóa hoa màu đỏ đang nở rộ, nên đội ngũ màu đỏ này cũng di chuyển rất nhanh.

Chỉ cần đội ngũ màu đỏ này hội hợp với đội ngũ màu đỏ từ trong hoàng cung đi ra, khi đó xung quanh chu vi năm dặm, người bình thường không thể tiến vào được.

Mà giờ khắc này, lại có một người không để cho đội ngũ từ trong quân doanh Trung Châu quân đi ra được hội hợp với đội ngũ màu đỏ đã dừng chân ở Trích Tinh lâu.

Bầu trời không có tuyết.

Nhưng trong ngõ sâu lại có tuyết phun ra ngoài.

Lâm Tịch từ trong cơn gió tuyết mịn xuất hiện, lưng đeo rương sắt nặng nề mà từng từng bước chân vững chãi in đậm trên đất, ngăn cản đội ngũ màu đỏ từ trong quân doanh Trung Châu vệ đi ra.

Đội ngũ này dừng lại.

Địch Sầu Phi đang cưỡi ngựa ở hàng đầu tiên của đội ngũ này.

Hắn mặc một bộ áo giáp kim loại được sơn màu đỏ, mà con ngựa hắn đang cưỡi cũng là một con tuấn mã màu hồng cao lớn.

Những thuộc hạ cũng quân sĩ đang đi theo sau hắn cũng mặc một bộ áo giáp màu đỏ.

Có gió cuốn tuyết dưới đất lên, thổi tới trước mặt Địch Sầu Phi.

Địch Sầu Phi khẽ nheo mắt lại.

Nếu như nói Lâm Tịch muốn làm hắn phải tức giận, vậy có thể nói Lâm Tịch đã làm được.

Hắn đã vô cùng tức giận.

Lâm Tịch ngăn đường đi của hắn mà chỉ nhìn con ngựa hắn đang cưỡi chứ không nhìn hắn, đây chính là đang nhắc nhở hắn rằng chính Lâm Tịch đã giết hai con ngựa già của hắn.

Mà những gì Lãnh Thu Ngữ đã làm vừa rồi cũng cho hắn thấy và hiểu được rằng cho dù hắn có gặp được nàng, hắn cũng không thể chiếm được nàng.

Nàng ta muốn cho hắn tận mắt thấy cảnh tượng như vậy.

Nàng ta muốn dùng phương pháp này để khiến hắn phải nhận nỗi nhục lớn nhất.

Trong nền tuyết trắng tinh như vậy, dân chúng trong thành Trung Châu nhất định đã nhìn thấy có một đóa hoa màu đỏ từ trên không trung rớt xuống dưới đất. Từ một ngày này, dân chúng thành Trung Châu nhất định sẽ truyền lưu một câu chuyện: Lãnh Thu Ngữ tình nguyện nhảy lầu chết vì tình, ngọc đá cùng vỡ, chứ không muốn trở thành thê tử của hắn.

Nếu là hôn sự chưa tiến hành, Lãnh Thu Ngữ chết vì tình, chuyện này cũng không cần nhắc tới, nhưng trong một ngày hôn lễ được cử hành và cả thành Trung Châu đều biết đến, Lãnh Thu Ngữ lại dùng phương pháp này để trả thù, khiến hắn cảm thấy thật nhục nhã.

Địch Sầu Phi tức giận đến mức khuôn mặt của hắn không thể che giấu được sát khí trong lòng.

Nhưng hắn đang tự nhắc mình phải tự kiềm chế, tự nói với mình rằng chỉ cần không hành động ngu xuẩn, Lâm Tịch nhất định là người thất bại.

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu lên, không lên tiếng.

Một con khoái mã từ con đường lớn khác chạy tới.

Người đang cưỡi ngựa mặc một bộ quan phục khoa Ngự Đô, khuôn mặt hơi tím tái bởi vì trời đông giá lạnh, nhưng đây không phải là Lưu Học Thanh, mà chính là một người xưa quen biết Lâm Tịch, Uông Bất Bình.

Bởi vì vào ngày xuất hiện ở cửa thành, Lâm Tịch đã nói rất rõ ràng, nên mấy ngày qua, Uông Bất Bình cũng không xuất hiện trước mặt Lâm Tịch. Chỉ là hôm nay, nghe được tin tức Lâm Tịch mặc trường bào Tế ti màu đỏ xuất hiện trong hôn lễ, Uông Bất Bình biết mình cần phải đến.

Lâm Tịch xoay người, khi nhìn thấy chỉ có một mình Uông Bất Bình đến đây, hắn cảm thấy rất vui mừng.

Hắn vẫn không lên tiếng.

Cũng trên con đường lớn đó, nhưng đằng sau Uông Bất Bình, có một bóng người màu đỏ đang nhanh chóng xuất hiện.

Đây là một quân nhân mặc giáp đỏ.

Trình độ cưỡi ngựa của tên quân nhân này hiển nhiên hơn xa Uông Bất Bình, nên mặc dù xuất hiện sau Uông Bất Bình, nhưng lại nhanh chóng vượt qua Uông Bất Bình.

Khi còn cách Lâm Tịch khoảng hơn trăm bước, tên quân nhân này nhìn Lâm Tịch đang đứng yên bất động, không dám tiến lên nữa, chỉ tung mình xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất, bẩm báo:

- Khâu đại nhân đã cứu công chúa. Hồn lực công chúa bộc phát quá mạnh mẽ, tạm thời hôn mê, nhưng xác định không ngại đến hôn lễ.

Trong nháy mắt tên quân nhân này xuống ngựa, lên tiếng bẩm báo, trên con đường lớn Uông Bất Bình đang cưỡi ngựa đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xám tro.

Bóng người màu xám tro này di chuyển thoạt nhìn như rất chậm, nhưng khoảng cách giữa gã và Uông Bất Bình lại ngày càng gần hơn.

Nghe được lời bẩm báo của tên đồng liêu vừa từ Trích Tinh lâu chạy tới, lại nhìn thấy Ảnh Tử Thánh sư đang đến nơi này, mấy tên thuộc hạ thân cận của Địch Sầu Phi đang ở đây lập tức cảm thấy vui mừng.

- Sao ngươi không tiếp tục trốn trong quân doanh như con rùa rút đầu nữa?

Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại lên tiếng.

Hắn tựa hồ không để ý đến lời bẩm báo của tên quân nhân vừa tới, chỉ bình tĩnh nhìn Địch Sầu Phi, giễu cợt:

- Hay là ngươi xem việc cưới được Lãnh Thu Ngữ là phản công ta sao?

- Chỉ tiếc là ngươi đã tự rước lấy nhục.

Giọng nói của Lâm Tịch càng lúc càng lạnh như băng giá:

- Một con cóc như ngươi cuối cùng cũng là con cóc, sao có thể xứng đôi với thiên nga?

Ngay khi giọng nói mỉa mai mà lạnh lùng của Lâm Tịch vang lên, Địch Sầu Phi khẽ nhướng mày, mái tóc dài màu đen bay phất phơ trong gió.

- Chỉ dựa vào phán đoán của mình mà coi người nào đó là hung thủ sao? Đúng là ngu xuẩn.

Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, hỏi:

- Ngươi có chứng cứ không?

Lâm Tịch nhìn hắn, nói:

- Ngươi dám gây phiền phức với Đường Khả...đối với ta như vậy đã là quá đủ.

Nét tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Địch Sầu Phi, hắn tự phụ tươi cười:

- Chỉ như vậy không thể coi là chứng cứ, mà ngươi căn bản không thể thay đổi được gì, bao gồm cả người con gái của huynh đệ tốt nhất của ngươi, cuối cùng cũng phải trở thành thê tử của ta.

- Lâm đại nhân!

Ngay lúc này Uông Bất Bình đã đến sau lưng Lâm Tịch, hắn tung mình nhảy xuống ngựa, thân hình lảo đảo một cái, hô lớn lên.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, hành lễ với hắn.

Bóng người màu xám tro kia đã dừng lại bên cạnh tên quân nhân vừa tới bẩm báo, còn cách Lâm Tịch khoảng trăm bước chân.

- Nếu như ngươi chết, không có chuyện gì sẽ xảy ra cả, ngươi cuối cùng chỉ là một con cóc chết đi.

Lâm Tịch quay đầu, nhìn Địch Sầu Phi, nói:

- Chết đi ngay lúc đang bò lên cao, có lẽ sẽ rất đau đớn.

- Hắn sẽ không chết.

Ảnh Tử Thánh sư đang thở rất gấp, bởi vì vừa rồi mạnh mẽ sử dụng hồn lực, nên ngay cả một Thánh sư như gã cũng cảm thấy không chịu nổi. Gã lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:

- Nếu như ngươi không nhanh chóng rời đi, lúc thánh giá của công chúa tới đây, có lẽ ngươi sẽ chết.

- Hãy nhường đường.

Một tên thuộc hạ ở bên cạnh Địch Sầu Phi lạnh lùng đi tới trước.

Tên thuộc hạ mặt chữ quốc này cả người toát ra khí tức thiết huyết, ánh mắt nhìn Lâm Tịch tựa như đang nhìn một con chó cản đường.

Đây là một ánh mắt khiêu khích trực tiếp, nhưng Lâm Tịch lại rất bình tĩnh.

Hắn nhìn thoáng qua tên tướng lãnh trước kia đã từng là tướng lãnh biên quân Long Xà, chậm rãi nói:

- Ngươi là Hồ Triệt? Tướng lãnh tối cao Quân cơ xử Trung Châu quân, sợ rằng trong chuyện hại chết hơn mười quân nhân Vân Tần kia không thể thiếu công lao của ngươi được.

Hồ Triệt lạnh giọng nói:

- Ta không có thời gian đôi co miệng lưỡi với ngươi.

- Rất tốt.

Lâm Tịch gật đầu, nhìn thoáng qua Ảnh Tử Thánh sư đang khinh thường nhìn mình ở đằng sau, nở một nụ cười nhạt:

- Ngươi ở trước mặt ta rất kiêu ngạo, xem ta giống như một con kiến mà ngươi có thể giết chết bất cứ lúc nào. Khi trước nói chuyện với ta, ngươi luôn tỏ ra mình có thể giết chết ta bất cứ lúc nào, ngươi cho rằng ngươi có thể giết chết ta, chứ không phải là ta giết chết ngươi? Chắc các ngươi cũng rất muốn biết tại sao khi tới thành Trung Châu này ta lại đi chậm như vậy, trì hoãn đến hơn hai mươi mấy ngày phải không? Các ngươi muốn biết trong hai mươi mấy ngày đó, ta đã làm gì đúng không? Bây giờ ta có thể cho các ngươi biết đáp án.

Lâm Tịch không nghe những gì đối phương nói.

Hắn chỉ lạnh nhạt nói ra những lời này, bất kể đối phương có muốn nghe hay không, bất kể ánh mắt mọi người nhìn mình thế nào. Sau khi nói xong, hắn lập tức nhắm hai mắt lại.

Địch Sầu Phi và đám người Hồ Triệt lập tức nheo mắt lại.

Bởi vì đúng là bọn họ đã không điều tra được trong suốt hai mươi mấy ngày đó, rốt cuộc Lâm Tịch đã làm những gì.

Ảnh Tử Thánh sư luôn tỏ ra khinh thường Lâm Tịch lập tức biến sắc, bất giác nhíu mày.

Khí tức xung quanh Lâm Tịch nhanh chóng dung thành một thể với trời đất.

Ngay trận minh tưởng!

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tịch đã tiến vào minh tưởng tu hành, đây là chuyện mà chỉ có những cường giả thân trải qua vô số trận chiến, rất ít người tu hành trên thế gian có thể làm được.

Cho dù là Ảnh Tử Thánh sư cũng không thể trong tình huống này mà nhanh chóng tiến vào minh tưởng tu hành.

Cũng trong nháy mắt này, mọi người có thể cảm giác được khí tức trên người Lâm Tịch đang tăng lên với một tốc độ kinh người.

"Tách!"

Không khí xung quanh Lâm Tịch nhẹ nhàng chấn động, giống như một xác trứng gà bị phá vỡ.

Tất cả người tu hành đang ở đây có thể cảm giác được hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch đang tăng lên nhanh chóng.

Đây là phá cảnh!

Sự khinh thường trong mắt Ảnh Tử Thánh sư đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ngưng trọng đáng sợ,

Đối với bất kỳ người tu hành có cấp bậc từ Quốc sĩ trở lên, họ cũng biết hồn lực tu hành là một việc tích lũy lâu dài, không thể có người nào muốn đột phá tu vi là có thể đột phá ngay được.

Với những biến hóa hiện giờ trên người Lâm Tịch, gã có thể nhận ra trong hơn hai mươi ngày trước, Lâm Tịch luôn khổ tu...Hắn đã tận dụng tối đa hai mươi mấy ngày kéo dài tới thành Trung Châu, chính là để cho tu vi của mình đạt tới Quốc sĩ đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Đại quốc sư một hơi thở.

Hắn muốn mọi người nhìn thấy mình cảm giác được hắn chỉ là một người tu hành cấp Quốc sĩ.

Nhưng thật ra hắn đã là một người tu hành cấp bậc Đại quốc sư!

Ngoại trừ Uông Bất Bình ra, Hồ Triệt ở gần Lâm Tịch nhất đột nhiên cảm thấy tim của mình đang đập nhanh với tốc độ khủng khiếp.

Sự khủng khiếp này không chỉ bắt nguồn từ việc thực lực Lâm Tịch đột nhiên tăng lên, mà còn đến từ sát khí lạnh như băng của Lâm Tịch.

Lâm Tịch mở mắt, tươi cuời.

Trong nụ cười ẩn chứa sự khoái ý, sự mỏi mệt.

Những ngày qua hắn đã tu hành vô cùng cực khổ, thậm chí còn cực khổ hơn giai đoạn tu hành sau trận chiến lăng Bích Lạc năm xưa, cho dù là Nam Cung Vị Ương cũng không thể làm được.

Mà bây giờ đã tới thời điểm hắn thật sự làm chuyện lớn.

Tay của hắn chạm vào rương sắt sau lưng mình.

Đại Hắc từ trong rương sắt lớn rơi ra ngoài, được hắn nắm chặt trong tay.

Một cái móng vuốt nhỏ đen sẫm từ trong ống tay áo hắn vươn ra.

Một luồng khí lưu màu trắng trực tiếp bao trùm mặt Hồ Triệt.

Vô số vụn băng phiêu tán trong không khí, nhưng kèm theo đó lại là máu tươi và da thịt nát vụn của cái đầu của tên thuộc hạ trung thành với Địch Sầu Phi này!

Không thể nói bất kỳ lời nào, tướng lãnh cao cấp mang quan vị Chính nhị phẩm của Trung Châu vệ, thống lãnh tối cao của Quân cơ xử, Hồ Triệt đại nhân, đã bị Lâm Tịch giết chết trước mặt mọi người, toàn bộ cái đầu bị chấn nát, tựa như một quả dưa hấu bị đập bể xuống đất.

Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn máu tươi và thịt nát bị đông lạnh đang phiêu tán rơi trên mặt đất, không thể nói được lời nào, bởi vì không có ai dám tin tưởng những gì mình đang nhìn thấy là sự thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.