Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 36




Quân bộ Vân Tần lăng Như Đông, từng quân tình và tin tức chiến trận không ngừng đưa tới như nước chảy không ngừng.

Từ công việc ban đầu là kiểm tra các quân lệnh phát ra ngoài, bắt đầu từ tháng trước Mông Bạch đã thực hiện việc duyệt phát quân lệnh, đến lúc này là phán đoán quân tình truyền đi có chính xác hay không, trong đấy có yếu tố dụ địch hay không, có an bài quân đội bố trí ở đâu hay không.

Mặc dù tất cả mọi người ở quân bộ đều cảm thấy hắn đúng là một người nhát gan, nhưng năng lực của hắn lại được mọi người tôn trọng. Với một tốc độ kinh người, hiện nay hắn ta đã là một trong những quân sự quan trọng nhất của tiền tuyến, tuy mưu kế và cách điều động quân đội của hắn luôn có thiên hướng về phòng thủ và kiềm chế, nhưng quân đội Vân Tần hiện nay chỉ cần cẩn thận, chậm rãi, nên cách điều hành của hắn vẫn giúp hắn có được vị trí quan trọng trong quân bộ.

Đối mặt với các tin tức báo về số lượng thương vong, Mông Bạch đã cảm thấy như một thói quen. Cho dù hắn biết trong những văn thư ngắn gọn kia luôn có tên của một quân sĩ Vân Tần trung dũng đã hi sinh, tuy thể hiện rất ít ở bên ngoài, nhưng thực ra hắn vẫn cảm thấy xúc động, bi thương.

Một phần văn bản ngắn gọn ghi lại danh tính hơn mười quân sĩ tử trận được đưa tới tay hắn.

Trong cuộc đại chiến như vậy, chỉ có hơn mười quân sĩ tử trận quả thật rất nhỏ, nhưng ngay nháy mắt nhìn thấy nội dung bên trong, ngón tay trắng mập của Mông Bạch không ngừng run lên, thậm chí nắm tay của hắn còn siết chặt tờ giấy trắng đó.

Hắn bắt đầu thấp giọng nức nở, xúc động đến mức cả người không ngừng co quắp.

Trang giấy thật mỏng theo ngón tay của hắn run rẩy mà rơi xuống mặt đất.

Bầu trời bao la hành tỉnh Nam Lăng đã nhiều ngày không có ánh sao.

Ngay nháy mắt bản văn thư đó rơi khỏi tay Mông Bạch, trời cao tựa như đang bi thương và tức giận, bắt đầu thả tuyết rơi xuống.

Một Tế ti quân doanh đang trên đường rời khỏi hành tỉnh Nam Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn có thể khẳng định cơn tuyết này sẽ kéo dài mấy ngày, đến lúc đó phần lớn hành tỉnh Nam Lăng sẽ bị tuyết trắng bao phủ.

Chỉ là tuyết trắng có thể che kín bùn đất dơ bẩn, nhưng có thể phủ lấp lòng người đáng ghê tởm và đầy âm mưu sao?

Tên Tế ti này nhìn bầu trời bao la đang có rất nhiều tuyết bay, thật lâu không nói.

Tuyết mịn bay lả tả trên đỉnh chóp quân doanh, phần lớn các tướng lãnh Vân Tần đang ở đây đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, ai ai cũng tức giận.

- Tại sao đội quân Đại Mãng này có thể phát hiện hành tung mấy người Lý tướng quân? Tại sao đội quân Đại Mãng này có thể xâm nhập vào phía nam bờ hồ lăng Trụy Tinh?

Một gã tướng lãnh vô cùng tức giận lớn tiếng đặt câu hỏi, bởi vì xúc động phẫn nộ, nên hai ngón tay của ông ta siết chặt lại đến nỗi còn trắng hơn tuyết. Tên tướng lãnh này là Tăng Nhu, một trong những tướng lãnh cấp cao nhất quân đội phía nam, đồng thời là tướng lãnh có chức vụ cao nhất trong trận chiến lăng Đông Cảnh.

Không có người trả lời.

Bởi vì tất cả tướng lãnh ở đây đều biết đáp án.

Cho nên, bọn họ mới cảm thấy tức giận và xấu hổ như vậy.

Việc các tướng lãnh tiền tuyến bị điều động như thế nào là do mệnh lệnh của quân bộ.

Nếu như điều động ở quy mô lớn, số lượng quân đội hơn một ngàn, có lẽ sẽ bị Đại Mãng chú ý, nhưng một tiểu đội chỉ có hơn mười người, được rút lui đến khu vực được cho là an toàn, nhưng ban đêm lại bị quân địch bao vây chém giết, khả năng này gần như không thể xảy ra.

Thật ra trong tiểu đội này có một đệ tử quan trọng của học viện Thanh Loan, chiến tích ở tiền tuyến cũng vô cùng ưu tú, nên hành tung của hắn ta càng được che giấu, càng không thể gặp chuyện không may.

Cho nên, chỉ có một điều duy nhất đã xảy ra.

Tăng Nhu lớn tiếng tức giận đặt câu hỏi như vậy là muốn nhắc nhở bọn hắn một việc: Tiểu đội này đã bị người của mình bán đứng!

Chỉ khi người trong quân bộ bán tinh tình báo lộ tuyến của tiểu đội này cho quân địch, tiểu đội này mới bị kẻ địch bao vây.

Đối với bất kỳ tướng lãnh này trong doanh trướng này, chết trận sa trường là việc rất bình thường, đó chính là vinh quang.

Nhưng nếu như bởi vì âm mưu của người bên mình mà khiến các tướng lãnh ưu tú nhất của đế quốc bị chết trận, họ sẽ cảm thấy tức giận, lý trí hoàn toàn mất đi.

Hơn nữa, đối với những quân nhân này, bảo vệ quốc gia, vì đế quốc đánh giặc, chính là bổn phận của quân nhân. Người tu hành học viện Thanh Loan, những người tu hành khác của Vân Tần đều luôn có tinh thần trợ giúp đồng đội...Mà bây giờ, tiểu đội này lại bị chính người bên trong quân đội bán đứng mà chết đi.

Cho nên, bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- Tất cả các ngươi đã từng tham gia chiến đấu ở lăng Đông Cảnh và lăng Thiều Hoa, tận mắt nhìn thấy Lâm đại nhân và những người tu hành kia đã vì Vân Tần chiến đấu như thế nào. Ta có thể nói cho các ngươi biết, Lý tướng quân chính là bằng hữu tốt của Lâm đại nhân...Lý tướng quân đã lập không biết bao nhiêu đại công ở tiền tuyến, chém chết không biết bao kẻ thù, nhưng Lý tướng quân không chết trong tay kẻ thù mà lại bị người của mình giết chết!

Giọng nói của Tăng Nhu đột nhiên bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại trở nên dữ tợn. Ông ta nhìn các tướng lãnh ở đầy, gằn giọng:

- Ta bất kể là ai đã âm thầm ra tay, ta chỉ biết đây là nỗi nhục lớn nhất của quân đội...Cho dù là ai, cũng phải điều tra rõ ràng! Điều tra người này cho ta!

Tại một nơi tuyết đang rơi ở hành tỉnh Nam Lăng, trên một sườn núi, có hai giáo sư học viện Thanh Loan mặc áo bào đen đang trầm mặc đứng.

- Muốn nói tin tức này cho Lâm Tịch không?

Một giáo sư mặc áo bào đen trông rất trí thức nhẹ giọng hỏi.

- Tin tức này không thể giấu được. Nếu như Hạ phó viện trưởng đã cho hắn toàn quyền quyết định, chúng ta hãy nói tin tức này cho hắn biết.

Gã giáo sư bên cạnh nữ giáo sư này khẽ nheo mắt lại, nói:

- Hắn muốn làm gì cứ để hắn làm.

...

Trấn Yến Lai.

Mặt sông đang bình tĩnh chợt vang lên vô số âm thanh như vạn mã cùng chạy.

Khi mấy cái đập đê Lan Giang đồng thời được mở ra, nước sông tích lũy trong mấy cái đập sau đê Lan Giang lập tức ào ào chảy ra ngoài, mạnh mẽ như có ngàn vạn con ngựa đang chạy, chỗ nước cạn nhất thời tăng lên.

Tiếng hoan hô vang khắp các bờ sông.

Nhờ mực nước nhất thời tăng lên, mấy chục thương thuyền đến đây thu thập cây trẩu và các hàng hóa khác lập tức mượn sức gió, chạy qua chỗ nước cạn không thể nào vượt qua được trước kia.

Ngay lúc này, chợt có tiếng kinh hô và than thở của rất nhiều dân chúng đang ở trên bờ và các thương thuyền đồng loạt vang lên.

Một thuyền lá nhỏ nghịch nước mà tới, thân thuyền ổn định giữa dòng nước chảy mạnh, đi thẳng tới trước như một cây tên bắn.

- Là Trương Long Vương!

Rất nhiều người nhận ra, từng đợt âm thanh như biển gầm nhất thời vang lên.

Khi trước, lúc Trương Long Vương lặng lẽ rời khỏi trấn Đông Cảng, ngoại trừ những huynh đệ cùng sống với ông ta trên sông ra, không có bao nhiêu người biết được. Ngay hôm nay, tất cả người sống dọc theo bờ sông Tức Tử đều biết Trương Long Vương của họ đã biến thành Long Vương hồ Trụy Tinh, ai ai cũng biết rằng ông ta chính là người đã thay Cố Vân Tĩnh tự mình huấn luyện thủy quân Vân Tần, lập được nhiều công lớn.

Lâm Tịch đứng trên đê Lan Giang, mỉm cười nhìn Trương Long Vương đang đón gió lướt sóng đến.

So sánh với mấy ngày đầu hắn trở lại trấn Yến Lai, hiện giờ mọi người trong trấn khi nhìn thấy hắn không còn kích động như ban đầu nữa, chỉ tôn kính từ trong nội tâm, chính việc này đã giúp Lâm Tịch có được vài ngày an nhàn ngắn ngủi.

Cao Á Nam từ một cô gái biến thành một thiếu phụ càng toát ra một vẻ đẹp khó tả, khuôn mặt lộ vẻ ôn nhu, thể hiện sự hạnh phúc tràn trề.

Lâm Tịch phất tay với Trương Long Vương.

Trương Long Vương hành lễ với Lâm Tịch, mọi người trên bờ sông thấy vậy càng vỗ tay khen ngợi.

Không khí vui mừng và cao hứng vô cùng.

Ai ai cũng hi vọng mọi người có thể tiếp tục như vậy.

Mặc dù dân chúng trấn Yến Lai đều biết Lâm gia có một số việc phải rời xa nhà, Lâm chưởng quỹ cũng mở cửa hàng một ngày để phát trứng lòng gà đỏ cho mọi người tạ lỗi, nói là sau khi đám cưới xong phải có việc gấp, việc này có lẽ không hợp tình hợp lý lắm, nhưng vì sự việc quá gấp, nên đành phải tạm xa nhà, sau đấy mới mời láng giềng tới tụ họp.

Bởi vì hiện tại ai cũng biết tiểu Lâm đại nhân không phải là người bình thường, đối với việc Lâm gia đột nhiên đi xa như vậy, các hàng xóm láng giềng cũng không ai hỏi vì nguyên nhân gì, chỉ là sau khi tiểu trấn cùng thương nghị với nhau, cuối cùng các hiệu buôn đã quyết định rằng sẽ dùng cách thức mở đê đưa mực nước lên cao để tiễn biệt gia đình tiểu Lâm đại nhân.

Đê Lan Giang này là kế hoạch của Lâm Tịch, có đê Lan Giang này rồi, cây trẩu của bờ sông Tức Tử tất nhiên sẽ được chuyên chở tới khắp Vân Tần.

Đây là chiến công của tiểu Lâm đại nhân, bọn họ biết tiểu Lâm đại nhân nhất định rất thích xem cảnh tượng này.

- Trương nhị gia về rất đúng lúc, nếu như ngày mai về, Lâm Tịch đã phải rời khỏi trấn Yến Lai rồi.

Nhìn Trương Long Vương dùng một cây trúc chống nhẹ dưới nước, rồi tung người nhảy lên bờ đê Lan Giang, đứng đối diện với mình, Lâm Tịch khẽ cười:

- Trương nhị gia hiện nay đã vang danh cả thiên hạ, sau này càng lập nhiều chiến công hơn, giúp cho đê Lan Giang càng được truyền xa.

- Chỉ hận là không thể cùng chiến với Hạ Bạch Hà đại nhân và Lâm đại nhân, nếu không, ta cũng có thể giúp sức nhiều hơn.

Trương Long Vương cảm thán với Lâm Tịch và Cao Á Nam:

- Cũng bỏ lỡ ngày vui của Lâm đại nhân rồi.

Lâm Tịch cười nói:

- Như vậy phải uống thêm vài chén rượu phạt rồi.

Trương Long Vương ung dung cười một tiếng, nói:

- Nếu như Lâm phu nhân không ngại, ta có thể ngàn chén không say không nghỉ.

Nghe thấy ba chữ Lâm phu nhân, Cao Á Nam đang mặc một bộ áo hồng cổ dài, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, bỗng nhiên ửng hồng một cái.

Ngay lúc này, Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao la.

Bên trên bầu trời bao la, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện.

Nhìn thấy Thần mộc phi hạc ở trên cao mà không phải ai cũng có thể nhận ra, Lâm Tịch lập tức nghĩ không biết là ai trong học viện tới đây.

Thần mộc phi hạc càng lúc càng hạ thấp, một luồng gió đột nhiên xuất hiện.

Một cây tên, đầu tên được buột chặt lại, được bắn thẳng tới chỗ Lâm Tịch.

Lâm Tịch khẽ nhướng mày, bắt lấy cây tên từ trên không trung đang bắn xuống.

Lâm Tịch cỡi lấy một quyển da dê nhỏ được buột vào cây tên, mở ra.

Sau đó cây tên và quyển da dê này rơi khỏi tay hắn, rớt xuống mặt nước sông lạnh đang chảy.

Cao Á Nam nghiêm mặt lại, nàng muốn hỏi rốt cuộc Lâm Tịch đã nhận được tin tức nào, nhưng Lâm Tịch lại chỉ cầm tay nàng.

Nàng cảm nhận được tay của Lâm Tịch rất lạnh, vô cùng lạnh.

- Chúng ta trở về rồi nói.

Lâm Tịch nhẹ giọng nói câu này, sau đấy nhất thời cáo từ dân chúng trấn Yến Lai, rời khỏi đê Lan Giang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.