Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 12




Vân Diệp chỉ cần không có việc gì là tuyệt đối không đạp chân lên chiếc Đại Đế một bước, Lý Nhị, Trường Tôn thị luôn kiếm chuyện với y, tốt nhất không gặp là hơn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Lý Nhị chuyên môn phái Đoàn Hồng nhảy sang chiếc Công Chúa chửi mắng một trận, bắt Vân Diệp phải quay về hàng ngũ, ở trên chiếc Đại Đế.

Ôm gối đi lên chiếc Đại Đế, lại bị Trường Tôn thị mắng mỏ, đường đường hầu gia đại tướng quân mà kè kè cái gối bên người là sao, sắp ba mươi ngày càng nhiều tật xấu.

May mà mình còn có một gian phòng, chỉ miễn cưỡng đủ để nằm ngủ, phòng giống như của người Nhật, cách mỗi cái cửa trượt bằng giấy, bên cạnh đánh một cái rắm chẳng khác gì phun ngay trước mặt.

Đường đường hầu gia phải ngủ trong khoang giáo úy, thật mất mặt, nhưng thấy Trương Lượng chỉ được ngủ ở cầu hạm, Vân Diệp liền hài lòng hơn nhiều, trên thuyền nhiều quý nhân, một tên hầu gia ở đây thực chẳng to hơn một con rùa. Chẳng biết Lý gia lấy đâu ra nhiều thân thích như thế, toàn là lão già mà Vân Diệp chưa từng gặp, bái kiến một loạt Lý công vẫn chưa rõ ai vào với ai.

Đám nhà quê này ở trên thuyền cực thảm, kẻ nào kẻ nấy mặt vàng ệch, chắc là do say sóng rồi, nhiều người râu còn dính cả vật nôn ra, trong khoang thuyền toàn mùi chua hôi do nôn ọe, chỗ thế này làm sao ngủ nổi.

Lên thuyền rồi Vân Diệp tất nhiên tự tìm cho mình một cái khoang yên tĩnh thoáng gió, khoang pháo sàn thuyền dày là chỗ ngủ cực tốt, chỉ cần không dựng nỏ tám trâu lên, chỉ cần dựng nhà gỗ là chớp mắt biến thành phòng sát hồ tốt nhất, có luôn toilet.

Ôm chăn gối lên sàn thuyền, gọi một tên thủy thủ tới nói hầu gia muốn xem thành tích huấn luyện của ngươi, hiện giờ dựng phòng gỗ bảo hộ nỏ tám trâu, đếm tới mười phải xong.

Không thẹn là thủ hạ do mình huấn luyện ra, Vân Diệp chỉ đếm tới tám là một gian phòng gỗ xuất hiện trước mắt Vân Diệp, thấy tên thủy thủ hăm hở định lắp nỏ tám trâu liền đá cho hai phát, có thứ thủ hạ đui mắt này thật đúng là xỉ nhục của mình, lúc này mới đánh giá phòng của mình, không tệ, không tệ, tiếc là Lưu Tiến Bảo không theo, nếu không có tên chân chó càng thoải mái.

Vân Diệp thuần thục mở một tấm ván gỗ ở sàn thuyền, lấy ra một cái giường treo, treo một đầu ở vách tường đối diện, đây vốn là thứ dùng cho thủy thủ trực ban tác chiến ngủ, giường treo kiểu này có thể ngủ được hai người, kéo màn phủ lên lỗ xạ kích, nếu không có thứ này, muỗi Động Đình Hồ có thể đốt chết người.

Chăn đệm trải xong, đặt gối cho thật thoải mái, cởi giày nhảy lên giường, người vặn qua vẹo lại, kiếm chỗ dễ chịu nhất định ngủ bù hai ngày luôn, người quá mệt, Tân Nguyệt luôn cho rằng trượng phu bị trúng tà, cần rút âm khí, thế là đêm đêm cày bừa, Na Mộ Nhật xen vào càng thêm mệt, không biết âm khí là cái gì, chỉ thấy người hư thoát, chắc dương khí cũng thất thoát không ít.

Ngủ một giấc tỉnh lại tinh thần phấn chấn, nhìn ra ngoài thấy lòng sông chật hẹp đã thành mặt hồ mênh mông sóng nước, chiếc Đại Đế đã tới Động Đình Hồ, không thấy bóng dáng chiếc Công Chúa và Thanh Tước đâu, chắc chiếc Đại Đế đã chạy hết tốc lực.

Bụng đói meo, muốn vào khoang thuyền ăn cơm, nhưng nghĩ tới đám thân thích nhà quê dơ dáy của Lý gia là buồn nôn, thế là đá cửa khoang dưới chân, cúi người chui vào, nhà bếp của chiếc Đại Đế ở tầng ba, leo thang xuống.

Đầu bếp không ngờ là gặp được đại soái ở đây, vừa định lên tiếng thì Vân Diệp mất kiên nhẫn nói:

- Mau lên, ta đang đói, mang thứ ngươi bớt xén hiến lên, ta tha chết cho.

Đầu bếp cười hớn hở lấy từ ngăn kín ra một cái chậu, trong đó có một miếng thịt bò lớn, con gà vào ruộm, còn có hai móng giò. Vân Diệp bảo đầu bếp thái thịt bò ra đĩa, xé lấy đùi gà, móng giò tất nhiên chơi cả cái, thêm hai cái bánh bao, bữa cơm thế là được giải quyết, lục được rượu tên đầu bếp giấu diếm, tên chó má này uống rượu nho còn ngon hơn thứ của Vân Diệp, nhất định là xẻo của hoàng đế, tên nào cũng ăn tim gấu gan báo rồi.

- Đại soái lượng thứ, tiểu nhân quen mất rồi, bầu rượu của bệ hạ không chứa được nhiều, phần còn lại đổ đi thì tiếc quá, nên tiểu nhân giữ lại.

- Khỏi kiếm cớ, chẳng qua là trộm thành quen, lần này tha cho ngươi, mai nhớ hấp cho ta con cá.

Đầu bếp để đại soái dẫm lên lưng leo lên sàn thuyền, cho cơm rượu vào giỏ kéo lên, đại soái đi rồi mới hung dữ nói với đám phụ bếp:

- Tên khốn kiếp nào dám tiết lộ hành tung của đại soái chớ trách dao của lão tử không nhận người quen.

Nói xong phập một phát chém dao xuống thớt.

Gặm đù gà thưởng thức sóng biếc vạn dặm đúng là chuyện tuyệt trần, trăng thượng huyền đã biến thành cái đĩa bạc, trên Đồng Đình Hồ sương khói lờ mờ càng đẹp đẽ bội phần, nâng bầu rượu cạn chén với trăng, tức thì thấy bản thân cũng trở nên cao nhã, trăng xuyên qua màn chiếu vào phòng gỗ mập mờ, không có tiếng kèn sáo, chỉ có tiếng Vân Diệp ăn như sói đói, miệng liếm chóp chép, lúc này không có ánh mắt u oán của Tân Nguyệt mà lại.

Tiếng bước chân nặng nề từ xa tới, tên này có vẻ tâm sự trùng trùng, chẳng nhìn hoàn cảnh xung quanh đã quỳ xuống khấn vái:

- Cha, mẹ, con không chịu được nữa, không sống nổi ở Trường An nữa, nữ nhân kia không hề biết liêm sỉ, không hề có phong thái hoàng gia, vụng trộm với gia đinh làm con mang nhục, nay thành trò hề lớn nhất của Trường An.

- Con thề chết bảo vệ thanh danh của mình, tới ngày đó cha mẹ đừng xem thường con.

Giọng của Tiết Vạn Triệt, tên này định nhảy hồ tự tử à? Vân Diệp chắc chắn hắn nhảy là chết, tên nhìn thấy ếch còn phải né tránh thì nhảy xuống Động Đình Hồ chỉ có toi mạng, đả kích Đan Dương công chúa gây ra xem chừng cực lớn.

Nếu hắn tự tử thì Vân Diệp chẳng cản, thấy sống vô vị, tự mình kết liên mạng sống là kẻ hèn nhát, chết đi ít nhất còn cho cá Động Đình Hồ bữa tiệc.

- Cha, mẹ, con không cam tâm, tước vị phải dùng trăm trận mới có cứ thế mà mất sao? Đại ca khuyên con nhịn, nhưng loại chuyện này làm sao con nhịn được? Ngày ngày thấy ả dâm phụ đó còn phải nở nụ cười, con là đấng nam nhi ngang tàng, là mãnh tướng vô địch trong quân, sự sỉ nhục này làm sao con chịu đựng được?

- Vốn cho rằng có chứng cứ xác đáng là có thể khiến bệ hạ xử phạt ả dâm phụ đó, nhưng kết quả là con bị xử phạt, tám mươi quân côn, không nương nhẹ cái nào, Vân Diệp trước kia bị đánh hai mươi gậy đã thấy đời vô nghĩa, con chịu tới tám mươi cái, mông không đau, nhưng trái tim nhỏ máu, hu hu hu..

Vân Diệp ở trong phòng nghe mà thấy ê răng, tên gấu chó này này lại khóc tu tu, đúng là không tưởng tượng ra được cảnh tượng đó thế nào, Lý Uyên có hai mươi hai nhi tử và mười chín nữ nhi, nhưng đồ tốt không nhiều, giỏi nhất là Lý Thế Dân và Lý Tú Ninh, tiếp theo là Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát, đám khuê nữ nuôi bọn mặt trắng chẳng phải chuyện mới mẻ, năm xưa ngươi cho rằng cưới được hoàng gia khuê nữ là phúc phận, hiện biết đã muộn rồi.

- Chuyện phạm pháp mà Mã Chu moi ra toàn do Đơn Dương làm, thủ hạ của hài nhi đều nấp trong trang nhẫn nhịn, giữ mình còn khó, nói gì tới chạy đi phạm pháp, nhưng bệ hạ bất chấp, công tước giáng thành hầu tước, lên thuyền ở trong khoang nhỏ ô uế, chân chẳng duỗi ra nổi.

- Lòng phiền muộn uống mấy ngụm rượu cũng bị xử phạt, lệnh con không được gần rượu, không có rượu Tiết Vạn Triệt còn la mãnh tướng vô địch nữa không?

- Hết đường rồi, cha mẹ ơi, con cùng đường rồi! Về Trường An con sẽ đóng cửa phủ lại, giết từ cửa vào hậu đường, không tha cho kẻ nào, giết xong con tiện phụ kia, con sẽ tự vẫn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.