U Lan

Chương 45: Sự yên tĩnh trước cơn bão táp




Bữa tối xong thì điện thoại của Trương Tử Lương tới. Si Nhan không biết anh và Ôn Hành Viễn nói gì với nhau. Trong mắt Ôn Hành Viễn tràn đầy ý cười hạnh phúc, thỉnh thoảng anh còn nghiêng đầu nhìn cô, hết sức dịu dàng.

Quan hệ của hai người tiến triển khá nhanh, nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng phải nhanh. Dù sao thì trong ba năm, họ vẫn thường ở cạnh nhau, chỉ có điều là trước kia, tình cảm của anh đối với cô chôn sâu một chút, khi ấy có điểm phải kiêng dè. Còn bây giờ, sự e dè đó đã chẳng còn, tình yêu của anh với cô đã quang minh chính đại, là lẽ đương nhiên rồi.

Ôn Hành Viễn muốn cô về nghỉ ngơi sớm, dù sao thì hôm qua đã ngủ trên núi, giấc ngủ không sâu lắm, mà cả ngày hôm nay cô lại làm việc vất vả. Ấy vậy mà vẫn không thể lay chuyển được Trương Tử Lương, không làm gì được, anh đành phải lái xe về phía quán bar.

Lúc Ôn Hành Viễn nắm tay Si Nhan bước vào Như đã từng quen biết, chỉ có Trương Tử Lương là vẫn bình thường, dựa vào quầy bar mỉm cười nhìn họ, còn những nhân viên khác, kể cả Đỗ Linh vốn luôn nhu mỳ cũng không kìm được mà la hò.

“Khoa trương quá đi.” Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, thấp giọng hờn, “Anh gây họa gì thế? Lúc em đến cũng không khủng khiếp như vậy.”

“Gây họa gì chứ? Cái này gọi là đạt được mục đích chung.” Anh vò tóc cô theo thói quen, “Nhưng mà không chừng tim mấy cô ấy đang nhỏ máu đấy, dù sao thì người anh tuấn kiệt xuất, độc nhất vô nhị đã bị em bắt mất rồi, mấy cô đó cũng chẳng còn cơ hội nữa.”

“Tự mãn.” Si Nhan bị anh đùa nên đẩy tay anh ra, đến nói chuyện với Đỗ Linh.

“Cuối cùng cũng tu thành chính quả?” Trương Tử Lương rót rượu vang, đấm vào ngực anh một cái.

Ôn Hành Viễn nhướng mày, cạn ly với anh, “Cuối cùng cũng có danh phận.”

Trương Tử Lương cười sang sảng, “Ai bảo cậu chỉ yêu đơn phương một bông hoa, mẫu đơn mà còn chả thèm cơ.”

“Đỗ Linh cũng chả phải mẫu đơn, thế mà vẫn là bảo bối của cậu.” Ôn Hành Viễn liếc ngang một cái, rồi nghiêng đầu nhìn Si Nhan, lại nói: “Tiểu Nhan không phải là mẫu đơn, nhưng chẳng cần tô điểm gì mà vẫn là bông hoa đẹp nhất.”

Trương Tử Lương nhìn nụ cười trên mặt bạn thì cũng mỉm cười theo, “Yêu đúng là chuyện đáng sợ. Ôn mĩ nam mà cũng có lúc nói mùi mẫn thế sao?”

“Còn có câu mùi mẫn hơn, giữ lại nói cho Tiểu Nhan nghe.” Ôn Hành Viễn không để tâm câu trêu chọc của anh, chớp mắt cười.

“Định cưới con bé kia về nhà hả? Không phải chú Ôn cũng hạ chỉ rồi sao?” Đối với chuyện Ôn Hành Viễn bị ép hôn, Trương Tử Lương nghe ngóng được từ chỗ Đường Nghị Phàm, không khỏi lo lắng thay.

“Thực ra bố mình rất biết lý lẽ. Nếu Tiểu Nhan chịu đến bước này, chịu nhận thằng độc thân này thì ông cũng chẳng ép quá đâu. Có điều, còn ông anh “chỉ sợ thiên hạ không loạn” nữa kìa, phiền toái vẫn ở phía sau.” Nghĩ đến Ôn Hành Dao, Ôn Hành Viễn nhíu mày, “Chỉ có anh ấy mới có thể làm được chuyện như thế, ngay cả ngày cưới của mình mà cũng định được. Mình phải chạy trước, đi rồi mới báo tin về cho mẹ. Mẹ mình gọi bốn cuộc điện thoại hỏi khi nào đưa Tiểu Nhan về rồi đấy.”

“Xem ra dì rất thích Nhan Nhan, đây là chuyện tốt mà. Nói chuyện điện thoại với Hành Dao, mình cũng thấy lạ, cậu vốn luôn xót con bé, sao lại dùng cách đấy để ép con bé chứ.” Trương Tử Lương nghe tin anh đính hôn thì giật mình. Qua ba nhiêu năm, càng nghĩ càng thấy không bình thường, đây không phải là cách xử lý của Ôn Hành Viễn. Đối với Si Nhan, Ôn Hành Viễn chỉ có cưng chiều, không bao giờ ép buộc cô cả. Đừng nói là khiến cô khóc, ngay cả nhăn mặt nhíu mày trước mặt cô, anh cũng thấy xót.

Đính hôn. Không còn nghi ngờ nữa, đó đúng như một quả bom nổ. Ngay cả Trương Tử Lương còn có thể nhìn ra được trái tim Si Nhan có Ôn Hành Viễn, chắc chắn anh cảm giác được. Chỉ vì một câu “Em không cần ai cả.” – mà quyết định đính hôn, đó không phải là Ôn Hành Viễn. Với Si Nhan mà nói, đó là món nợ tình cảm mà cô không đeo nổi, Trương Tử Lương cũng không tin Ôn Hành Viễn buông tay được.

“Biết có chuyện, cậu tức giận đến chất vấn Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười, đôi mày nhíu lại.

Lúc dùng bữa tối, Si Nhan kể lại chi tiết cả quá trình “ức hiếp” của Trương Tử Lương. Thấy cô tỏ vẻ đáng thương dựa vào mình, trái tim Ôn Hành Viễn khẽ nhói.

“Mình cũng chẳng phải vội quá hóa hồ đồ đâu.” Trương Tử Lương nhíu mày, “Đợi mười năm, nếu dễ dàng buông tay thì đừng yêu, mình phải khuyên Nhan Nhan quăng cậu đi, không được cũng phải làm.”

“Mình vừa mới thấy ánh mặt trời mà đã định đẩy mình vào bóng tối, bạn bè gì không biết.” Ôn Hành Viễn lắc đầu, thở dài, cố tình tỏ vẻ bi thương, “Si Hạ lao đến công ty, ném báo vào mặt mình, hỏi mình có điên không. Cô vợ của Nghị Phàm gọi điện cho Tiểu Nhan, nói mình bị kích thích nên làm việc điên cuồng. Chuyện như thế, không giết mình đã là nể mặt lắm rồi.”

Nhắc đến cú điện thoại mang tính chất quyết định ấy, không thể trách Ôn Hành Viễn nghe lén được. Chủ yếu là do Quý Nhược Ngưng quá kích động, cứ oang oang lên, khiến anh đang ngồi trong phòng làm việc chỉ “vô tình” nghe được mà thôi.

Mặc dù anh đã đoán được rằng Quý Nhược Ngưng chắc chắn sẽ gọi điện cho Si Nhan, nhưng vẫn đứng ngồi không yên. Cho đến khi xuyên qua cánh cửa kính, nhìn thấy cô nói chuyện điện thoại, mà lại là dáng vẻ “thậm thà thậm thụt”, Ôn Hành Viễn mới chắc chắn là Quý Nhược Ngưng đang nói chuyện với Si Nhan. Thừa dịp cô không để ý, anh nhanh chân ra phía sau cô. Đúng là trời giúp anh, quá trùng hợp, quả là dịp may khó gặp.

Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Ôn Hành Viễn nhăn mặt, “Mình có chọc đến ai đâu nhỉ? Sao đường tình lại gian nan thế? Chỉ có yêu thôi mà cứ như vũ bão.”

Nghe thấy thế, Trương Tử Lương bật cười, “Đến giờ mà vẫn chưa hiểu được?” Thấy Ôn Hành Viễn lắc đầu, anh nhìn Si Nhan, nói, “Bởi vì cậu trêu phải con ma nữ khó gần nhất trần đời.”

Ôn Hành Viễn nhìn theo ra chỗ Si Nhan và Đỗ Linh, nụ cười bên môi càng đậm thêm.

Ôn Hành Viễn vốn chỉ định đưa Si Nhan đến quán bar một lúc, để Trương Tử Lương khỏi nói anh trọng sắc khinh bạn, ai ngờ quán bar lại đông khách, Si Nhan bận tối mặt, chẳng thấy bóng dáng đâu. Ôn Hành Viễn định sang gian bên “bắt người” thì điện thoại đổ chuông.

“Ông anh, biết cậu nói chuyện yêu đương không dễ dàng gì, nhưng mình vẫn phải liều lĩnh hỏi một câu. Bao giờ về?” Nghe thấy ngữ khí Đường Nghị Phàm có chút lo lắng, Ôn Hành Viễn không cười nữa.

* Đường Nghị Phàm bằng tuổi anh Viễn nhưng hay gọi anh Viễn là “lão đại”, tỏ ý tôn trọng hơn bình thường, mình đổi thành “ông anh” :3


“Sao vậy? Công trình có chuyện à?” Si Nhan đẩy cánh cửa kính ra, đến quầy bar lấy rượu. Ôn Hành Viễn vừa nói chuyện điện thoại, vừa kéo tay cô, dùng ánh mắt bảo cô xem giờ.

“Hôm nay mình ra công trường, có chút rắc rối.” Đường Nghị Phàm thở dài, xem ra có chuyện nghiêm trọng. “Mẹ kiếp, chắc chắn là lão Hàn Thiên Dụ điên rồi, đến giờ rồi mà vẫn còn muốn giở trò.”

Nghe thấy tên Hàn Thiên Dụ, vẻ mặt Ôn Hành Viễn nghiêm túc hẳn. Thấy Si Nhan giơ tay ra trước mặt mình, anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Cho em làm một lúc nữa thôi đấy, xong rồi về nhà.”

Si Nhan cau mày, rồi vừa gật đầu vừa đẩy anh đi.

“Quấy rầy cậu rồi hả?” Đường Nghị Phàm loáng thoáng nghe thấy Ôn Hành Viễn nói chuyện, đoán là anh đang ở cùng một chỗ với Si Nhan, không nhịn được lại phải trêu một cái.

Ôn Hành Viễn cười, sự ngọt ngào át đi cơn tức giận vừa dâng lên, “Vậy thì cậu cho hắn biết tay đi, chẳng lẽ việc cỏn con đấy mà cũng không làm được?”

“Còn Hàn Nặc? Bây giờ cậu ta là tổng giám đốc của Thiên Dụ.” Hai mắt Đường Nghị Phàm như tóe lửa, nếu không bận tâm đến Hàn Nặc, anh còn gọi cú điện thoại này làm gì chứ. Tên Ôn mĩ nam này, tính tình khác thường, không thể xem nhẹ được.

“Liên quan gì đến cậu ta?” Ôn Hành Viễn trầm giọng.

“Đúng là không liên quan, nhưng về thân phận thì có. Hàn Thiên Dụ muốn cho cậu ta đi tàu bay giấy, chẳng lẽ không tốn ít tâm tư nào? Chuyện này chắc chắn lão ta sẽ để Hàn Nặc ra mặt.” Đường Nghị Phàm hiểu rất rõ tình cảnh của Hàn Nặc vào lúc này, mấy năm bạn bè, dù hận Hàn Thiên Dụ thấu xương, nhưng anh cũng không đành lòng gây thêm phiền toái cho Hàn Nặc.

“Hắn để Hàn Nặc ra mặt, thế thì cậu để Lỗi Tử xử lý đi? Cho mấy cậu ta vật lộn đi. Đừng xem thường Lỗi Tử, bản lĩnh của cậu ta có thể so với cậu và mình đấy.”

“Nhưng mà...”

“Đừng nói với mình là cậu không đành lòng làm khó Hàn Nặc đấy nhé? Kim Bích Thiên Hạ quan trọng đến đâu, cậu còn không rõ?”

“Ông anh à, cậu với Hàn Nặc...”

“Mình không hề có thành kiến với cậu ta, là cậu xem thường bản lĩnh của cậu ta.” Ôn Hành Viễn cười nhạt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dặn Lỗi Tử đừng gây xung đột trước mặt cậu ta. Về phần Hàn Thiên Dụ, không phải khách khí với hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để ảnh hưởng đến tiến độ công trình. Ngày mai Trương Nghiên sẽ đến thành phố A, nhân tiện theo dõi tiến độ luôn, có việc gì cậu cứ bàn thẳng với cô ấy.”

“Được, mình biết rồi, cậu bận gì thì cứ làm đi.” Đường Nghị Phàm vừa nghe nói Trương Nghiên đến hỗ trợ, trong lòng hơi chộn rộn. Mặc dù Ôn Hành Viễn đang ở Vân Nam, nhưng xem ra không phải là không biết chuyện ở đây, nếu không sẽ chẳng điều trợ lý cao cấp ở Hoa Đô tới.

Si Nhan rời khỏi thành phố A cũng đã bốn tháng, đương nhiên không biết chuyện Hàn Nặc về Thiên Dụ, càng không biết chuyện Thiên Dụ cướp ba công trình lúc Hoa Đô đang dồn toàn lực vào Kim Bích Thiên Hạ. Vì vậy, chuyện Ôn Hành Viễn tình cờ gặp Hàn Nặc, cô cũng không biết được.

Nếu như cô chú ý theo dõi báo, chắc chắn sẽ biết đến chuyện của Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc. Có thể cướp được công trình từ tay một con rồng trong giới bất động sản, đủ để hình dung đường đi của Hàn Nặc thuận lợi thế nào. Giới truyền thông có chú ý đến anh ta, mà mối liên kết ngầm giữa Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc càng khiến người ta nghi ngờ. Hai công ty lớn ít xuất hiện cùng nhau, không ai nhận phỏng vấn, bầu không khí có phần kỳ lạ.

Nghĩ đến bản báo cáo vừa nhận được chiều nay, đột nhiên Ôn Hành Viễn bật cười, xoay người nói với Trương Tử Lương, “Cậu nói xem, nếu Hàn Thiên Dụ chịu xuống khỏi vũ đài, liệu Hàn Nặc có thể thuận lợi tiếp quản Thiên Dụ?”

Hiển nhiên, Trương Tử Lương không ngờ anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này, thu lại nụ cười rồi hơi do dự, “Đừng nói đến chuyện Hàn Thiên Dụ có con, kể cả không có, chỉ bằng cổ phần trong tay Hàn Nặc e là không đủ, nếu không thì đã chẳng bị Hàn Thiên Dụ quản chế rồi.”

“Cậu ta bây giờ thì sao?” Ôn Hành Viễn nhướng mày, “Mình tìm hiểu rồi, cổ phần của Hàn Nặc bây giờ đã hơn bốn mươi phần trăm, có thể lão già Hàn Thiên Dụ cũng biết, thiếu kiên nhẫn nên vội vàng đẩy Hàn Nặc đến vị trí đứng mũi chịu sào.” Ôn Hành Viễn cười nhạt, ánh mắt sắc bén, “Hắn muốn mượn tay mình xử Hàn Nặc.”

“Hàn Nặc cũng không đơn giản, chịu được tận ba năm.” Nói đến Hàn Nặc, Trương Tử Lương không khỏi có chút buồn bã, “Cậu định làm gì bây giờ?”

“Mình? Đương nhiên là sẽ không làm theo ý muốn của Hàn Thiên Dụ rồi. Nhưng mà, có người chưa chắc đồng ý để mình nhúng tay.” Ôn Hành Viễn thở dài, cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Hàn Nặc là đứa con có hiếu, mãi nhớ đến bố mình, cho dù đánh mất Thiên Dụ cũng không tiếc. Giờ Hàn Thiên Khải chết rồi, nói đến người lo lắng, e là chỉ có Tiểu Nhan.”

“Ý cậu là cậu ta với Nhan Nhan...” Trương Tử Lương còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Si Nhan đang đi về phía quầy bar, vì vậy không nói nữa, chỉ đẩy một ánh mắt sâu xa về phía Ôn Hành Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.