Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 41: Cuồng phong điệp lãng




Bộ đồ chỉ mới mặc qua có một lần đã bị xé thành nhiều mảnh chất đống tại chân giường . Trên giường càng thêm hỗn độn , ra giường cùng chăn quấn vào nhau , xốc xếch từ trên giường xuống sàn nhà . Vũ Nghê gần như cạn kiệt sức lực , thoi thóp nằm trên giường , mái tóc màu đen che đi đôi mắt đẫm lệ của cô , nhưng không che nổi dấu tích trên người .

Thật là đau , mỗi vị trí trên cơ thể đều đau nhức , mới vừa rồi ~ cô cứ nghĩ rằng mình đã chết ! Lạc Ngạo Thực , hắn thật đáng sợ , hắn tàn bạo muốn cô nhiều lần trong một đêm . Giờ thì cô đã hiểu , cái cảm giác vui vẻ của quá khứ kia , bây giờ chỉ là nước mắt và nhục nhã

Lạc Ngạo Thực mặc lại quần áo , ngạo mạn đem một tờ chi phiếu ném mạnh trên tóc Vũ Nghê . "Năm ngàn vạn , coi như chi phí cho tối nay !"

Nói xong , hắn túm túm ống tay áo , chuẩn bị rời đi.

Ngữ khí khinh miệt cộng với động tác ngạo mạn , kích thích ý chí chiến đấu của Vũ Nghê , không biết hơi sức từ đâu mà có , hai chân cô vốn không hoạt động nổi , lại lập tức vọt tới trước mặt hắn . "Lạc Ngạo Thực , anh đứng lại đó cho tôi !"

Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , nhìn hắn càng thêm tà ác . "Thế nào , em còn muốn tiếp tục sao ?! Lại muốn kiếm thêm năm ngàn vạn từ tôi ?!"

Đôi mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm người trước mặt . Ngón tay nhỏ nhắn đem chi phiếu từ từ cầm lên , đem xé nát bấy thành nhiều mảnh

Còn chưa kịp cho Lạc Ngạo Thực phản ứng , tiện tay giơ lên 1 xấp giấy vừa xé , ném thẳng trên gương mặt ghê tởm của hắn , trong nháy mắt các mảnh nhỏ li ti bay xung quanh ——

"Em ——" Chưa từng có người nào dám làm như thế với hắn , Hắn không tin mà trợn to mắt , con ngươi phát ra tức giận

"Lạc Ngạo Thực , tôi nói cho anh biết , anh là tên lưu manh bại hoại , anh đừng tưởng dùng tiền là có thể làm nhục được tôi . Đúng là tôi cần năm ngàn vạn , nhưng mà tôi nhớ không nhầm , tôi cũng chưa bao giờ mở miệng xin anh ! Tiền của anh , anh để lại mà dùng , tôi khinh thường cái loại đồng tiền này !"

"Nói hay lắm , vậy để tôi xem em có thực lực như thế nào . Nhưng mà em nhớ cho kỹ , em là của tôi , thân thể em cũng là của tôi , của Lạc Ngạo Thực này . Nếu như em dám bán thân , để cho tôi mất thể diện . Tôi nhất định sẽ làm cho cả nhà em ~~ muốn sống không được , muốn chết cũng không xong !" Lạc Ngạo Thực hừ lạnh một tiếng , xoay người đi ra khỏi phòng VIP ~!

Đến khi trong phòng phát ra tiếng ‘rầm’ , Vũ Nghê mới giống như một quả bóng xì hơi , hai chân gập té xuống thảm lông . Còn chưa kịp khóc , cô đã trực tiếp ngất xỉu ——

***********************************************************

Không biết đã trải qua bao lâu , đến khi Vũ Nghê tỉnh lại đã là giữa trưa , ánh mặt trời xuyên thấu kính thủy tinh chiếu vào trong phòng.

"Cô chủ , cô tỉnh rồi hả ?!" Âm thanh bà Vương vang lên

Vũ Nghê bối rối nhìn xung quanh , nơi này vẫn còn là khách sạn Hans . "Bà Vương , sao bà lại ở chỗ này ?!" Cô yếu ớt hỏi

"Dạ , là cậu chủ gọi tôi đến ! Hai người ——"

Nhớ lại tối đó , toàn thân Vũ Nghê còn phát run , nhưng vẫn kiên trì nói . "Không có chuyện gì cả , tôi rất khỏe !"

"Cô chủ , tôi nghĩ hai người nhất định hiểu lầm , có gì thì cứ từ từ nói với nhau !" Bà Vương đau lòng nhìn Vũ Nghê , trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc . Bà là nhìn cậu chủ lớn lên , chưa từng nghĩ tới cậu chủ lại có thể tàn bạo thế này

Trên người cô chủ khắp nơi hiện đầy dấu vết bầm tím của ân ái , có thể thấy được cậu chủ đã phát ra bao nhiêu là tính khí . Hai người trẻ tuổi này , thật là làm bậy nha ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.