Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 14: Bóp mông Long Trảo Thủ




"A anh rể , cẩn thận , đau quá , ah ...." âm thanh đau đớn lại cùng hưng phấn hòa nhịp rên lên , giống như có ma lực , thông qua vách tường xuyên bên tai Vũ Nghê

Nước mắt cũng không thể kiểm soát được , cư nhiên chảy ra ngoài ra . Trong lòng cô chua xót vô cùng.

Đêm tân hôn của cô là phải chịu đựng việc hắn ở cùng người phụ nữ khác , mà bọn họ lại hoan ái ngay sát bên phòng ——

Cô có quyền trói buộc hắn sao ?! Không có , hắn đã nói rất rõ điều đó , hôn nhân đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào , chẳng qua là cho cô một ‘danh phận’.

Tầm mắt như mơ hồ , Vũ Nghê khẽ cầm hộp kim loại trong tay , thận trọng mở ra , một hoa tai màu thạch anh tím hiện diện trong ánh sáng mờ.

Vũ Nghê khẽ vuốt ve nó , dùng sức nhắm mắt lại , nước mắt nóng bỏng lập tức lăn xuống . "Anh à , anh đã quên mất em rồi sao , anh đã nói sẽ không quên em mà , không phải vậy sao"

Khi tiếng đàn dương cầm kết thúc , các cô gái mặc một chiếc váy lấp lánh dừng lại điệu nhảy duyên dáng . Dưới sân khấu là những tiếng vỗ tay bộp bộp . Năm ấy Tiểu Vũ Nghê mười hai tuổi , đại diện cho trường học đoạt giải nhất môn nhảy múa

"Phó Vũ Nghê , hiện tại thời gian không còn sớm , bên ngoài trời rất đen có thể lại mưa , gia đình của con không tới đón sao ?! Nếu không thì mau gọi điện thoại cho cha mẹ đi !" Cô giáo bắt đầu hỏi thăm cô gái nhỏ

Tiểu Vũ Nghê mới vừa thay quần áo xong , thấy cha mẹ của các bạn đều đã tới , trong lòng không ngừng đau xót . "Cô giáo cứ yên tâm , cha mẹ của con đã đến rồi . Bọn họ vừa mới gọi điện bảo là đang chờ bên ngoài !"

"Được rồi , vậy thì con đi mau đi , không lại làm cho cha mẹ sốt ruột !" Cô giáo vỗ nhẹ vào đầu , thúc giục Tiểu Vũ Nghê nên nhanh lên một chút.

Tiểu Vũ Nghê ngoan ngoãn chào cô giáo , rồi vẫy tay tạm biệt , sau đó chạy trong bóng đêm ——

"Để cho người nhà đi đón chi nữa , con đã lớn rồi , chẳng lẽ còn không tìm được đường về hay sao ?! Hiện tại cha nhiều việc bề bộn , con nên tự ngồi xe về nhà !" Lúc Vũ Nghê được mười tuổi , lần đầu tiên cô gọi điện cho cha tới đón , cha đã nói với cô như thế . Sau lần đó , dù cho thời tiết có ác liệt đến đâu Tiểu Vũ Nghê đều là tự mình đi học , tự mình về nhà.

Cha mẹ ly hôn sau đó không lâu , vào một đêm khuya em gái gọi điện thoại tới cho cô , vừa khóc vừa nói :"Chị hai , mẹ cùng một chú kết hôn , em sẽ cùng mẹ đi theo chú , về sau chắc chúng ta không gặp được nhau !" . Kể từ đó , cô đã không nhìn thấy mẹ .

Năm mười hai tuổi , Tiểu Vũ Nghê đeo cặp sách màu đỏ , sợ hãi siết chặt hai tay lại , liều mạng hướng trạm xe buýt mà chạy . Sáng sớm hôm nay , dì Hoa lại lật bọc sách , tịch thu tiền xài vặt mà cha mới cho cô tối qua . Không còn tiền ngồi tắc xi , chỉ có thể đi xe buýt mà thôi

Bất ngờ tiếng sấm vang lên ầm ầm , một tia chớp màu bạc phá vỡ phía chân trời . Sau một vài giây , giọt mưa lớn như hạt đậu chi chít rơi trên mặt đất , mưa càng ngày nặng hạt . Tóc và áo quần của Tiểu Vũ Nghê rất nhanh bị thấm ướt

Phịch một tiếng , Tiểu Vũ Nghê nặng nề ngã vào một vũng nước

"Phốc —— ông trời ơi , sao lại mưa ngay lúc này !" Tiểu Vũ Nghê té trên trên mặt nước bùn , cảm giác đau đớn mà thất thanh trong lòng . "Thật là đau"

Chợt một chiếc xe con chạy nhanh đến , Tiểu Vũ Nghê nhìn thấy đèn xe chói mắt , hét lớn lanh lảnh . "——"

"Két ——" chiếc xe dừng lại

Tiểu Vũ Nghê lại một lần nữa ngã trong nước , chiếc xe BMW màu đen đã được mở ra , đi xuống là một thanh niên cao lớn

Thấp thoáng theo đèn đường , Tiểu Vũ Nghê dần dần thấy rõ diện mạo của hắn . Mắt rất đẹp , so với bạn trai của cô giáo còn cao hơn , lại phong độ nữa.

Mắt anh ấy đẹp như vậy , trực giác cho thấy , đây không phải là người xấu (Coi chừng nhầm nhé Tiểu Vũ Nghê . Sau này chính anh ấy đã ......Tiểu Vũ Nghê đó >O

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.