Twilight Series Tập 2: Trăng Non

Chương 270: Tình yêu nồng cháy




Vân Thiên Mộng theo hai nha hoàn đi về phía hậu viện, có lẽ vì nhân số trong tướng phủ không đông nên nàng cảm thấy hậu viện rất yên tĩnh.

“Phu nhân, mời qua bên này ạ!” Một nô tì xinh xắn nói với Vân Thiên Mộng, thân thể hơi nghiêng về phía một viện nhỏ, như ám chỉ nàng hãy đi về phía đó để cho nàng khỏi vì cảm thấy không biết đường mà xấu hổ.

Thấy một tiểu nha đầu phủ Sở Tướng cũng nhanh nhẹn, thông minh như thế, Vân Thiên Mộng khẽ cười, gật đầu rồi đi về phía đó.

So với tiền viện trang trọng, nghiêm túc, hậu viện lại trồng không ít kỳ hoa dị thảo, mùi thơn ngan ngát lan tỏa trong không khí, hơn nữa giữa mùa đông vẫn tươi tốt, nở hoa, đúng thật là khiến Vân Thiên Mộng kinh ngạc.

Theo hai nha đầu đi qua lối đi rải đá cuội về phía đông nam, cuối cùng cũng tới một tiểu viện.

Trên cái cổng vòm hình tròn có một tấm biển bằng gỗ tử đàn, trên viết mấy chữ bằng mực nước màu xanh sẫm: “Mộng Hinh tiểu trúc”, bút pháp vừa có lực, lại vừa mềm mại đầy nhu tình làm cho nàng không khỏi cười một tiếng, hỏi: “Trước đây đã có tên này rồi sao?”

Tiểu nha đầu mỉm cười, nghiêm túc đáp: “Bẩm phu nhân, trước kia chỗ này là nơi ở của tướng gia, tên là Túy Tùng hiên. Cái tên Mộng Hinh tiểu trúc là trước khi tướng gia đi Lạc thành đã sai Hồng quản gia sửa lại.

Nói xong, hai tiểu nha đầu không giấu diếm mà mở to hai mắt, tinh tế quan sát Vân Thiên Mộng. Chỉ thấy vị chủ mẫu này thực sự quá đẹp, dù khí chất khiến người ta hơi có cảm giác lạnh người nhưng nàng lại không hề làm khó người xung quanh, thêm với việc Sở Phi Dương vô cùng yêu thương nàng. Nghĩ thế, hai tiểu nha đầu càng thêm tôn trọng vị phu nhân này, chia nhau đứng ở hai bên cổng vòm, chờ Vân Thiên Mộng bước vào Mộng Hinh tiểu trúc trước.

Vân Thiên Mộng theo đường mòn nhỏ đi qua cổng vòm. Tiến vào nơi mình sinh hoạt, chỉ thấy trong mắt tràn một màu bích lục, thu hút tầm nhìn nhất chính là một cây tuyết tùng tán lá sum suê ở góc đông bắc tiểu viện, làm cho người ta tự tâm sinh ra sự kính nể, cùng với khí chất của Sở Phi Dương thật đúng là hai mà một.

Dưới gốc tuyết tùng trồng rất nhiều cây bạc hà, mà trên vách tường cổ xưa cũng đầy những lá bạc hà leo bám, hương bạc hà thanh mát như tản mát khắp Mộng Hinh tiểu trúc này, khiến cho tâm tình thoải mái vô cùng.

“Phu nhân, bên ngoài rất lạnh, mời vào phòng đi ạ!” Hai tiểu nha đầu thấy Vân Thiên Mộng dừng lại thưởng thức cảnh sắc, sợ nàng nhiễm phong hàn nên lập tức nhắc nhở.

Vân Thiên Mộng thấy hai bọn họ cẩn thận từng li từng tí như vậy thì cũng không muốn làm khó, bèn nhẹ bước chân đi về phía cửa phòng. Lúc này có hai nha đầu giữ cửa, thấy Vân Thiên Mộng tiến tới thì lập tức hành lễ, sau đó xốc lên màn cửa bằng vải bông, để Vân Thiên Mộng đi vào.

Vừa bước vào phòng đã thấy ấm áp lạ thường, mà trong hơi ấm kia vẫn còn thoảng hương bạc hà, chắc là dùng bạc hà ngoài sân để ướp trà rồi.

So với trà bạc hà mà những phu nhân tiểu thư thế gia hay dùng thì hương vị của loại trà này thơm hơn rất nhiều, chỉ cần ngửi thôi là đầu óc đã thoải mái vô cùng.

“Trong tướng phủ chỉ có một nhà bếp thôi à?” Nhớ tới lời hứa hẹn với Sở Vương, Vân Thiên Mộng quay lại hỏi.

“Bẩm phu nhân, dạo trước tướng gia đã sai Hồng quản gia tìm người xây một bếp nhỏ ở góc tây bắc Mộng Hinh tiểu trúc rồi, bên trong cũng có đầy đủ vật dụng. Nếu phu nhân chán đồ ăn do phòng bếp làm thì có thể tự nấu được!” Tiểu nha đầu chỉ về phía tây bắc đáp lời.

Nghe tiểu nha đầu giải thích như thế, Vân Thiên Mộng vẫy tay gọi nàng ta lại gần rồi khẽ thì thầm với nàng ta tên vài loại thực phẩm để nàng ta đi chuẩn bị, còn mình thì tiếp tục đi dạo trong phòng.

Phòng ngủ này khác hoàn toàn với phòng ngủ của các tiểu thư khuê các, nhưng Sở Phi Dương cũng đã đưa vào khá nhiều đồ dùng dành cho nữ tử làm cho căn phòng cũng trở nên nữ tính hơn một chút. Nhìn lại thì trên tường vẫn treo một thanh trường kiếm, trên bàn bày mấy cuốn sách binh thư, nhìn vẫn có khí tức của nam nhân.

Bàn tay trắng nõn không khỏi vuốt nhẹ trên thanh kiếm đã được lau sáng bóng. Vân Thiên Mộng cũng đã dần quen được với sinh hoạt của Sở Phi Dương nên trong mắt cũng hiện lên những nét vui vẻ, nhu hòa, đối với ngày hôm nay của mình vô cùng hài lòng.

“Tiểu thư!” Lúc này, đám người Mộ Xuân, Nghênh Hạ vén màn bước vào, dẫn đầu các nàng là bà vú già Thượng Quan của Sở Tướng phủ.

Thu tay lại, Vân Thiên Mộng xoay người, khẽ cười với bà vú Thượng Quan: “Làm phiền vú quá rồi!”

Lúc sửa sang nơi này Sở Phi Dương không ở đây, chắc đều là do một tay vú Thượng Quan bố trí đồ vật, căn phòng thực sự lịch sự và tao nhã làm cho Vân Thiên Mộng càng thêm yêu thích.

Vú Thượng Quan không ngờ Vân Thiên Mộng sẽ nói lời cảm ơn với mình, nhất thời không thể thích ứng được. Nhưng dù sao nàng cũng là bà vú nuôi đi theo Sở Tướng nhiều năm, trên mặt liền nở nụ cười, cung kính đáp: “Phu nhân sao lại nói vậy, đây là những chuyện nô tài phải làm mà!”

Nói xong, theo cái khoát tay của vú Thượng Quan, mấy nha đầu đang đợi ở ngoài cửa lần lượt đi vào.

“Phu nhân, đây là sổ sách chi tiêu của Tướng phủ. Trước khi phu nhân về đây đều do nô tài và Hồng quản gia trông coi. Hôm nay phu nhân đã tới, nô tài xin giao lại cho người quản lý!” Nghe vú Thượng Quan nói vậy, sắc mặt càng không có nửa điểm bất mãn nào, Vân Thiên Mộng cảm thấy họ thật sự là những người tận tâm tận lực với Sở Tướng phủ này.

Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu với Mộ Xuân, ra hiệu cho nàng ta đón lấy đám sổ sách kia, rồi lại nói: “Để người hao tổn tâm trí rồi. Dù sao ta cũng là cô dâu mới về, có nhiều chuyện thật sự không hiểu, đến lúc ấy mong vú vẫn thương tình mà chỉ điểm cho ta.”

“Nô tài sẽ tận tâm giúp đỡ phu nhân!” Vú Thượng Quan chẳng màng hơn thua, ánh mắt nhu hòa nhìn Vân Thiên Mộng, cảm thấy rất thỏa mãn với tính cách của vị phu nhân này.

Vân Thiên Mộng khẽ cười, thấy trời bên ngoài hơi tối, dường như là tuyết lại sắp rơi, mà Sở Phi Dương và Sở Vương đi cũng khá lâu, chắc sắp quay về. Nàng liền cởi bỏ áo choàng trên người, sai Nguyên Đông cất đi, còn mình thì đi tới cạnh vú Thượng Quan, khẽ nói: “Làm phiền vú dẫn ta tới phòng bếp.”

Thấy Vân Thiên Mộng yêu cầu như thế, vú Thượng Quan hơi kinh ngạc, rốt cuộc cũng hiểu vì sao chủ nhân lại sai mình xây một phòng bếp nhỏ ở phía sau. Thu lại vẻ kinh ngạc, bà gật đầu cười, đỡ Vân Thiên Mộng đi tới cái bếp nhỏ cách nơi này không xa.

Đám nha hoàn trong phủ Sở Tướng đúng là rất nhanh nhẹn, lúc Vân Thiên Mộng đi vào bếp thì những thứ nàng cần trước đó đã được mang tới, còn được rửa sạch sẽ, phân loại ra từng món, sau đó xếp thành một hàng chờ đợi nàng tới.

“Bái kiến phu nhân!” Nhìn vị phu nhân tuổi còn rất trẻ bước vào, mọi người đều hành lễ vô cùng cung kính, không nhiều lời, không nịnh nọt, lại rất nghiêm túc, đúng là phong cách của Sở Phi Dương.

“Mọi người vất vả rồi!” Vân Thiên Mộng bước vào, khóe miệng mỉm cười nói, có uy lại có cả ân. Nụ cười của nàng tuyệt đẹp và tỏa ra khí chất cao quý vô cùng, dù gần gũi nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lùng làm cho hạ nhân đều nhớ ra thân phận tôn quý của nàng, không ai dám ở trước mặt nàng lỗ mãng cả.

“Phu nhân muốn ăn gì có thể phân phó phòng bếp làm, sao lại tự mình tới đây? Bên ngoài tuyết rơi rồi, người đừng để bị cảm lạnh đấy!” Thấy Vân Thiên Mộng đi vào phòng bếp, lại sai đám người Mộ Xuân giúp nàng xắn tay áo thì vú Thượng Quan lo lắng nói. Dù sao vị chủ tử này quá quý giá, nếu bị lưỡi dao cứa vào tay thì chẳng phải Sở Phi Dương sẽ hỏi tội bọn họ hay sao, vậy nên bà ra sức khuyên bảo Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng chỉ cười cười không nói, động tác trên tay cũng không bởi sự can ngăn của vú Thượng Quan mà giảm đi, ngược lại còn lệnh cho bà rời khỏi đây: “Vú à, trời cũng không còn sớm nữa, người thay ta đi mời tướng gia và Vương gia tới đây nhé!”

Vú Thượng Quan thấy động tác nấu ăn thuần thục của nàng thì rất vừa ý, nhưng thế nào bà vẫn cảm thấy có chút lo lắng, đang định khuyên thêm thì đã bị hai người Mộ Xuân và Nghênh Hạ đẩy ra khỏi phòng. Mộ Xuân cười hì hì nói với bà: “Vú yên tâm đi, có tụi nô tỳ ở đây với phu nhân rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vú Thượng Quan nghe Mộ Xuân nói vậy thì cũng không khỏi bật cười, nghiêm nghị dặn dò nhóm đầu bếp đứng gần đó, bảo bọn họ hầu hạ Vân Thiên Mộng, sau đó mới dẫn hai tiểu nha đầu rời đi.

Lúc này trong thư phòng, Sở Nam Sơn cầm trên tay một lá thư, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc, sau đó tới thẳng chỗ Sở Phi Dương đang bình tĩnh ngồi xử lý công vụ, mở miệng hỏi: “Thật là hắn gửi thư này sao? Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện quay về?”

Nghe lão hỏi như thế, ánh mắt Sở Phi Dương rời khỏi cuốn sổ trên tay, ngạo nghễ nhìn Sở Nam Sơn đang có chút buồn rầu, không khách khí nói: “Không phải người đã sớm biết sao, sao lại giả vờ tỏ ra kinh ngạc như thế?”

Sở Vương không còn mang vẻ trẻ con hung hăng càn quấy nữa, ánh mắt không dám nhìn thẳng Sở Phi Dương, hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, sau đó ủy khuất nói: “Biết là một chuyện, thấy thư lại là chuyện khác. Mộng nha đầu biết chuyện này chưa?”

Nghe vậy, Sở Phi Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng khi nhớ tới hình ảnh của Vân Thiên Mộng thì dịu dàng đi không ít, sau đó lại nói: “Cho nên gia gia à, người vẫn nên quay về Vương phủ mà chuẩn bị đi thôi. Tướng phủ của cháu không chiêu đãi được nhiều khách quý như vậy đâu!”

Giọng nói lãnh đạm, ngữ khí lạnh lùng của hắn làm cho Sở Vương phải cất lá thư đi, sau đó chuyển chủ đề: “Mấy người Bắc Tề sớm rời đi ta mới yên tâm. Thụy Vương ở trong tay họ càng lâu thì càng nguy hiểm. Hôm nay Hải Điềm đã trở thành Thái Tử Phi, thế cục như thế chỉ sợ sau này càng thêm phức tạp mà thôi. Hơn nữa, theo quan sát của ta, lần này Tề Tĩnh Nguyên đến đây không phải có ý đàm phán, cả ngày bọn hắn chỉ bận tham gia yến hội này kia, còn không hề tới thăm Hải Vương ở Hải Vương phủ, âm mưu của bọn chúng thật sự làm người ta khó hiểu.”

Sở Phi Dương cầm lên cái bút lông, nhấp vào mực, viết một chút vào cuốn sổ mình vừa xem, sau đó lại nói: “Rắp tâm dù có che giấu tới đâu thì lâu dần cũng sẽ lộ ra thôi, cuối cùng sẽ thấy được manh mối. Gia gia à, người làm gì cần phải hao tổn tâm trí làm gì. Huống hồ, Tề Tĩnh Nguyên cũng không cần chúng ta phải quan tâm đâu. Sẽ có người nóng vội mà nói ra trước thôi, đến lúc đó Hoàng Thượng cũng không dám lưu bọn chúng lại.”

Nghe cháu trai nói thế, Sở Nam Sơn cũng đồng ý gật đầu, nhưng sau đó lại nhìn chằm chằm vào Sở Phi Dương, híp mắt hỏi: “Có phải ngươi đã thấy cái gì không?”

Nghe ông nội hỏi một cách uy hiếp, Sở Phi Dương không nghĩ lại làm người bên ngoài thất kinh. Hắn hạ cuốn sổ xuống, lại cầm một cuốn khác lên, lạnh nhạt đáp: “Không biết!”

Tề Tĩnh Nguyên thông minh như thế, vừa lên tiếng đã cưới được Hải Điềm, leo lên được ghế thái tử Bắc Tề đâu phải đơn giản.

Nếu để người khác hiểu hết được mục đích và kế hoạch của hắn thì sao hắn có thể ngồi trên ghế thái tử lâu được.

Tuy nhiên Sở Phi Dương cũng cảm thấy khó hiểu, dường như ánh mắt Tề Tĩnh Nguyên nhìn Mộng Nhi lại chất chứa những cảm xúc rất khác.

Ví dụ như mấy ngày trước ở Sở Vương Phủ, rõ ràng trong tình huống Mộng Nhi đắc tội Tề Linh Nhi, vậy mà Tề Tĩnh Nguyên vốn hiếu chiến như vậy lại cứ thế chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa chẳng có gì. Điều này làm Sở Phi Dương cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tò mò không biết mục đích thực sự của hắn khi tới Tây Sở là gì?

Sở Nam Sơn nghe cháu trai trả lời dửng dưng như vậy thì lại tỏ ra tức giận. Lão cảm thấy thằng cháu này càng lớn càng không còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa, lúc nào cũng thần thần bí bí, giấu giấu diếm diếm làm cho lão cực kỳ khó chịu. Đang định mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ, sau đó có tiếng của vú Thượng Quan: “Vương gia, Tướng gia, phu nhân mời hai vị tới Mộng Hinh tiểu trúc.”

“Xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy thế, Sở Phi Dương dừng tay, ngẩng đầu ra nhìn, lúc này mới phát hiện trời cũng đã tối rồi. Hắn bèn đặt bút lông và sổ sách xuống, đi ra ngoài gặp vú Thượng Quan.

Thấy chủ nhân của mình khẩn trương như thế, vú Thượng Quan lại cười, lập tức trả lời: “Phu nhân đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho hai vị, người sai nô tì tới đây mời hai vị qua!”

Vừa nói xong, vú Thượng Quan chỉ cảm thấy một trận gió lốc thổi qua người, nhìn vào thư phòng đã không thấy bóng dáng Sở Vương đâu. Sở Phi Dương cũng bước vội qua bà, đuổi theo thân ảnh của Sở Vương. Nhìn hai ông cháu nhà này vội vàng đi tới Mộng Hinh tiểu trúc, vú Thượng Quan hơi buồn cười, cẩn thận đóng cửa thư phòng lại sau đó mới rời đi.

“A, thơm quá! Thơm quá! Không ngờ mới một thời gian ngắn không gặp mà tay nghề của Mộng nha đầu tiến bộ khủng khiếp!” Vừa bước qua cổng Mộng Hinh tiểu trúc, Sở Vương đã ngửi ngay thấy mùi thức ăn, lập tức mở miệng khen ngợi.

Mà thừa dịp lão còn đang tận hưởng hương vị món ăn, Sở Phi Dương đã vọt qua người, đi về phía phòng bếp trước.

Trong bếp lúc này chật ních đám nha hoàn, ai nấy đều tò mò nhìn vị phu nhân mới tới này nấu ăn. Mùi thơm tỏa ra khắp nơi làm ai nấy đều bị thu hút, thi nhau bỏ việc mà chạy tới, muốn xem rốt cuộc là món gì.

“Ở đây tụ tập cái gì vậy? Phu nhân phải làm việc mà các ngươi lại lười biếng, muốn có thưởng cuối năm không hả?” Vú Thượng Quan theo bước ông cháu Sở Phi Dương đã tới đây, thấy vậy thì nghiêm nghị quát, dọa cho một đám tiểu nha đầu lập tức xoay người. Thấy Sở Vương và Sở tướng ở đằng sau thì lập tức kinh hãi, vội vàng hành lễ với hai người.

“Thôi, đi ra hết đi!” Sở Nam Sơn sớm đã bị mấy món ngon ở trên bàn thu hút, làm gì còn tâm tư quản lý đám nha đầu này, bèn phất phất tay cho bọn chúng lui đi.

Ánh mắt Sở Phi Dương lại dừng ở trên thân ảnh mảnh khảnh kia, vì bên ngoài trời đã tối nên trong bếp đã thắp nến. Dưới ánh nến mờ nhạt, bóng của của Vân Thiên Mộng lay động làm cho Sở Phi Dương có cảm giác vô cùng ấm áp, hình ảnh ấy lặng lẽ khắc vào trong tim hắn. Chìm nổi nửa đời, cuối cùng hắn cũng tìm được một người yêu thương hắn thật sự. (Dịch: anh mới 23 tuổi mà làm như già lắm.)

Lúc này, dường như cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, Vân Thiên Mộng dù rất bận rộn nhưng vẫn ngẩng đầu lên. Thấy Sở Phi Dương nhìn mình chằm chằm thì nhoẻn miệng cười hỏi: “Đói bụng rồi à? Đợi thiếp một chút, sắp xong rồi!”

Một câu hỏi như thế càng làm lòng hắn ấm áp vô cùng, Sở Phi Dương cũng cười đáp lại nàng, định bước vào thì đã bị nàng ngăn lại: “Trong này chật chội, chàng đừng vào lại thêm phiền.”

Trong bếp đã có năm người đang đứng, nếu hắn còn vào thì có lẽ quay người cũng khó khăn rồi.

Thấy Vân Thiên Mộng nói thế, Sở Phi Dương không bước vào nữa mà đứng ôm tay tựa cửa, ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn nàng.

Sở Nam Sơn dường như đói tới không nhúc nhích được rồi, thấy bên ngoài đã tối hẳn, lão bảo vú Thượng Quan sai người thắp thêm vài cái đèn nhỏ trong nội viện, tránh cho có người đi lại không thấy đường sẽ bị ngã. Còn lão thì rời đi trước, sẵn sàng đợi bữa tối.

Chỉ trong chốc lát, vài món ăn ngon đã bày ra trước mặt Sở Nam Sơn và Sở Phi Dương. Vì đang vào mùa đông nên để giữ ấm cho món ăn, Vân Thiên Mộng lựa chọn dụng cụ đều là bình gốm, nồi đất.

Cảm giác được hương khí của những món ăn trước mặt xông vào mũi, Sở Nam Sơn lập tức giơ đũa ăn ngay.

“Gia gia, những món ăn này lần lượt là cải trắng luộc, rau xào, thịt kho với cà, củ cải trắng cuốn thịt nướng, hành tây xào cá chép và canh gà!” Thấy Sở Vương đang băn khoăn không biết ăn từ đâu, Vân Thiên Mộng từ từ giới thiệu từng món ăn. Sở Nam Sơn theo đúng thứ tự những món ăn nàng chỉ, mỗi món gắp một miếng, sau đó mới thỏa mãn gật gật. Chỉ là đến lúc ăn tới canh gà, do ngày thường ở Vương phủ thường hay phải ăn rồi nên lão không động đũa. Canh gà này không hấp dẫn lão bằng mấy món ăn kia được.

Trái ngược với Sở Nam Sơn, Sở Phi Dương lại bắt đầu với món canh gà. Hắn dùng đũa vớt lên một miếng thịt gà hầm, ngạc nhiên phát hiện ra trong ức gà chứa đầy những thứ bổ dưỡng khác như gạo nếp, cẩu kỷ, táo đỏ, nấm hương, hạt dẻ… Khó trách sao hắn lại cảm thấy món canh gà này mang hương vị đặc biệt thơm ngát, thì ra đáp án là ở trong bụng gà. Hắn dùng thìa xúc đưa lên miệng, chỉ cảm thấy những nguyên liệu này khi dung hợp với thịt gà thì thơm vô cùng, mang theo vị ngòn ngọt, làm cho người ta sửng sốt không ngừng.

Thấy Sở Phi Dương ăn ngon lành như thế, Vân Thiên Mộng cười thỏa mãn, cũng lập tức ngồi xuống cạnh hắn, lặng lẽ cầm đũa lên dùng bữa.

Sở Nam Sơn phát hiện ra Sở Phi Dương chỉ chăm chăm ăn món canh gà trước mặt thì đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra trong con gà kia đúng là giấu cả càn khôn, rõ ràng lại chứa nhiều bảo bối ngon như thế. Lão bỏ qua hết những món ăn khác, lập tức tấn công món canh gà này. Sở Phi Dương sao có thể cho lão thực hiện ý đồ, lập tức hai người bắt đầu đại chiến đũa trên mâm cơm.

“Sở Phi Dương, ngươi có hiểu thế nào là kính trọng người già không hả?” Tranh cướp tới nửa ngày, Sở Nam Sơn vẫn cầm chặt đũa trong tay, dữ tợn trừng mắt với Sở Phi Dương.

“Gia gia à, người cần phải học yêu trẻ!” Cháu đích tôn Sở Phi Dương cũng lập tức bật lại. Nói xong câu đó, hắn lại nhẹ nhàng gắp lên một miếng thịt gà tươi ngon, chậm rãi đưa vào miệng.

Sở Phi Dương ăn hết miếng gà mới lại nói tiếp: “Năm món ăn kia với một món ăn này, gia gia, người nghĩ xem chẳng phải người vẫn có lợi nhất còn gì?”

Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Sở Nam Sơn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nghĩ đến hai con số một và năm, lão cảm thấy đúng thật là mình chiếm tiện nghi rồi. Thế nên lão thu đũa về, bắt đầu càn quét năm món kia.

Vân Thiên Mộng âm thầm cảm than, Sở Phi Dương này đúng là biết hàng. Thời gian năm món ăn kia cộng lại cũng không bằng món canh gà này. Lần này Sở Vương đúng là lỗ lớn rồi.

Ngày hôm sau, khi Vân Thiên Mộng tỉnh dậy thấy trời vẫn còn khá sớm. Nàng khẽ gọi Mộ Xuân vào, sau đó chậm rãi ngồi dậy, một đám tóc đen mềm mại trượt từ trên vai xuống, tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt mỹ khiến Mộ Xuân nhìn ngây cả người.

“Tiểu thư, trời còn sớm, hay là cứ nghỉ thêm một chút đi. Tướng gia đã dặn nô tì không được kinh động người nghỉ ngơi!” Thấy Vân Thiên Mộng chỉ mặc một cái áo sơ mi, Mộ Xuân bèn khoác lên người nàng cái áo thêu hoa sen màu hồng để tránh cho nàng bị cảm lạnh.

Vân Thiên Mộng lắc lắc đầu, hắng giọng hỏi: “Tướng gia vào triều rồi à?”

Cuộc sống thời cổ đại khác xa với thời hiện đại, vừa tối là đã lên giường đi ngủ, vậy nên dù trời còn chưa sáng thì Vân Thiên Mộng cũng ngủ đủ giấc rồi, nằm xuống nữa chỉ sợ đau đầu chết mất.

Huống hồ, dù sao cũng mới tới đây, dù Sở Phi Dương có yêu thương nàng tới đâu, nhưng nếu nàng không tỏ ra chút uy lực thì người dưới sẽ xem thường, thà rằng cứ chịu khó một chút, tránh cho Sở Phi Dương khó xử.

“Giờ dần Tướng gia đã đi rồi. Tiểu thư, người thích ăn sáng với món gì để nô tì đi bảo nhà bếp chuẩn bị!”

Mộ Xuân lưu loát lấy từ trong hòm gỗ ra bộ đồ mùa đông màu tím đỏ để thay đồ cho Vân Thiên Mộng, sau đó lại cẩn thận khoác lên vai nàng thêm một cái áo choàng, sau đấy mới nhẹ nhàng dùng lược búi tóc cho chủ nhân mình.

“Một chút cháo táo đỏ là được. Lát nữa bảo Nguyên Đông đi mời Hồng quản gia và vú Thượng Quan tới đây, ta muốn tìm hiểu tình huống hiện tại ở tướng phủ!” Vân Thiên Mộng lấy ra một cây trâm dùng tơ vàng làm thành giao cho Mộ Xuân, nhẹ nhàng nói.

“Vâng!” Nhận lấy trâm cài tóc, Mộ Xuân giúp nàng búi tóc lên, chỉ thấy màu vàng của trâm sáng óng ánh, mà viên trân châu nhỏ rủ xuống đong đưa theo từng động tác của Vân Thiên Mộng, nhìn đầy linh khí.

Lúc này, trên đại điện trong hoàng cung, Tô Nguyên đang đầu đầy mồ hôi quỳ ở giữa, đôi con mắt rủ xuống nghe hữu đô ngự sử của Đô sát viện đọc to hành vi vài năm qua của lão.

Ngoại trừ âm thanh trong trẻo của hữu đô Ngự Sử kia, bốn bề đều yên lặng, trong lòng mọi người đều ngầm tính toán, cũng không hiểu tại sao đang êm đẹp, vị hữu đô Ngự sử kia lại vạch trần tội tham ô, hối lộ, ngược đãi tù nhân của Hình bộ thượng thư.

Các nhân vật trung tâm thì sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, lặng yên nghe bản tấu tố cáo kia. Đám quan lại nhỏ phụ thuộc vào họ thì đua nhau kinh hồn tang đảm, dù trầm mặc không nói nhưng trong lòng thì đầy sóng to gió lớn. Mọi người không ai biết vị hữu đô Ngự sử Đô Sát viện này rốt cuộc là của phe phái nào, đại bộ phận liếc nhìn Thần Vương, ngầm đoán liệu Thần Vương có lên tiếng che chở Tô Nguyên hay không?

Nhưng để cho bọn họ thất vọng, Thần Vương vẫn chẳng khác ngày thường, đứng ở trên cùng, sắc mặt lạnh lùng hơn trước, đôi con ngươi chứa đầy hàn ý làm cho mấy ánh mắt dò xét phía sau lưng phải sợ hãi cúi thấp đầu.

“Khá lắm, hình bộ thượng thư, thật sự là uổng phí tín nhiệm của trẫm dành cho ngươi bao nhiêu năm qua. Vậy mà ngươi lại tham ô, nhận hối lộ, ngược đãi tù nhân, chuyện gì cũng dám làm. Nếu chuyện này truyền tới tai dân chúng, chẳng phải trẫm sẽ bị biến thành hôn quân hay không? Hình pháp của Tây Sở ta giao cho ngươi, không ngờ ngươi lại dùng nó làm công cụ vơ vét của cải. Ngươi khiến cho trẫm vô cùng thất vọng!” Nghe xong một đoạn ngắn, Ngọc Càn đế lập tức giận dữ khiến cho vị hữu đô Ngự sử kia không dám đọc tiếp nữa, mà Tô Nguyên thì toàn thân đã rét run rồi.

Bị Ngọc Càn đế vấn tội, sắc mặt Tô Nguyên xám như tro, chẳng khác gì người đã chết, toàn thân run rẩy, trong lòng mong mỏi Thần Vương sẽ giúp mình giải vây.

Dù sao, lão đã phụ thuộc vào Thần Vương, thêm nữa là chức quan của lão không thấp, nếu bị người ta quật ngã thì Thần Vương cũng sẽ càng bất lợi thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Nguyên cũng bình tâm lại, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi tái, hướng về phía người ngồi bên trên kêu oan: “Hoàng thượng, vi thần những năm này vô cùng cẩn trọng, chưa bao giờ làm những chuyện trái tai trái mắt. Phủ đệ của vi thận vài chục năm nay cũng chưa từng tu sửa gì, sao có thể nói vi thần tham ô, nhận hối lộ được. Mà ngược đãi tù nhân càng là chuyện khó tin. Vi thần đôi khi để phạm nhân phải nói thật mới dụng hình, nhưng những hình pháp này đều nằm trong phạm vi cho phép, tuyệt đối không hề lạm dụng. Hoàng thượng, mong người minh xét, vi thần thực sự oan uổng.”

Nói xong, Tô Nguyên vội vàng dập đầu để minh chứng sự trung thành của mình.

Một tràng dài tội trạng của Tô Nguyên được hữu đô Ngự sử kia hùng hồn đọc ra, ai nấy đều nhớ cả, dù cho lúc này lão có giải thích thế nào, ba hoa chích chòe tới đâu cũng không thể gạt được nghi ngờ trong lòng mọi người.

Huống hồ, Hình bộ là một trong sáu bộ, chưởng quản hình phạt. Nếu quản lý thỏa đáng thì triều đình trong sáng, dân chúng cũng sinh ra tin cậy với triều đình hơn. Còn nếu quản lý không tốt, trong triều đình tham ô mục nát, làm mưa làm gió, vậy thì dân chúng làm sao mà tín nhiệm triều đình, tín nhiệm hoàng đế?

Vị trí trọng yếu như thế, Ngọc Càn đế vốn thấy Tô Nguyên nghiêm túc mà tài trí nên mới ủy thác trách nhiệm này cho lão, không nghĩ rằng những năm này lão càng lúc càng hung hăng càn quấy. Ngọc Càn đế vô cùng đau đớn, lại cảm thấy hận tới tận xương tủy con người lão.

“Tô đại nhân nói thật dễ nghe. Nghe nói nhà mẹ đẻ của mấy bà vợ bé trong phủ ngài thời gian qua lên như diều gặp gió, nhà cửa chẳng thua phủ đệ của một quan viên tứ phẩm nào. Mà trước kia phát sinh hỏa hoạn tại thi hội, làm cho Tây Sở ta mất đi bao nhiêu nhân tài, vậy mà Hình bộ cho đến nay cũng không tìn được ra kẻ đã phóng hỏa. Về phần ngược đãi tù nhân, Hoàng thượng, vi thần nghi nói Tô Nguyên thu nhận hối lộ của nam tù nhân để bọn chúng tiến vào nơi giam giữ nữ tù nhân, muốn làm gì thì làm. Kính xin Hoàng thượng phái người tra rõ việc này.” Tô Nguyên vừa nói xong, hữu đô Ngự sử Đô sát viện lại lên tiếng. Hắn tự thân mà lên chức, trong chiều là giám thị đại thần, hôm nay đứng ra vạch tội Tô Nguyên tất nhiên đã hoàn toàn nắm chắc, làm sao lại cho Tô Nguyên cơ hội thoát vây. Nếu còn tiếp tục lưu lão lại trong triều, chỉ sợ càng hại nước hại dân.

Nghe thấy thế, Tô Nguyên lập tức ngẩng phắt đầu, ánh mắt âm độc, khẩu khí kích động nói: “Liễu đại nhân, ta và ngươi xưa nay không thù không oán, sao ngươi lại hãm hại ta? Hình bộ vốn là nơi chưởng quản hình phạt, nếu có thể dùng ngôn từ để phạm nhân phun ra sự thật thì còn cần tới Hình bộ làm gì? Hoàng thượng, vi thần những năm này bắt vô số phạm nhân, để cho dân chúng và triều đình được bình an, tất nhiên sẽ dẫn tới nhiều kẻ thù oán. Nếu vì thế mà định tội vi thần, vi thần có chết cũng không nhắm mắt!”

“Hoàng thượng, thần có điều bẩm báo!” Lúc này, Kinh triệu doãn Tiền đại nhân từ hàng sau bước ra, hai tay bưng lấy tấu sớ đã viết, nhanh chân đi tới bên người Tô Nguyên.

Dư công công thấy Ngọc Càn đế âm trầm gật đầu thì nhanh chóng đi xuống tiếp nhận lấy tấu sớ của Kinh Triệu doãn, cung kính để ở trên bàn.

Lúc Ngọc Càn đế đang bận xem tấu chương, Tô Nguyên chỉ cảm thấy trên lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, càng không rõ Kinh triệu doãn này tấu cái gì, liệu có quan hệ với mình hay không? Hay là tấu để xin tội cho mình.

Hành động của Thần Vương hôm nay cũng quá kỳ lạ, biết rõ rằng thiếu đi lão thì như thiếu một cánh tay, vậy mà thần sắc hắn vẫn chưa từng cải biến, dường như chuyện mà hữu đô Ngự sử kia làm là chuyện không liên quan gì tới hắn.

Một loạt suy nghĩ hiện ra trong đầu Tô Nguyên, rồi lão lập tức tỉnh táo, hoảng sợ nghĩ rằng, nếu Thần Vương không cầu tình cho mình thì đám người trong phe Thần Vương cũng sẽ chẳng ai vì lão mà nói gì cả.

Cục diện kia xuất hiện trong đầu, Tô Nguyên càng cảm thấy căm tức. Sớm biết hôm nay bị tên hữu đô Ngự sử Đô sát viện này vạch tội thì lão đã gật đầu cho Nguyệt Nhi tiến vào đại môn phủ Hàn Quốc công rồi. Nếu không dựa vào một chút quan hệ thân thích thì khả năng rất cao là Thần Vương sẽ không mở miệng.

Hối hận dâng lên trong lòng nhưng cũng đã muộn rồi, lão đâu biết sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy chứ.

Ngọc Càn đế xem hết tấu chương kia nhưng vẫn trầm mặc không nói gì. Mọi người ai nấy đều cảm thấy bất an, không biết Kinh triệu doãn kia tấu cái gì, mong là đừng có liên can tới bọn hắn.

Sự trầm mặc này càng làm không khí trong đại điện thêm khẩn trương. Tô Nguyên quỳ gối ở giữa thì càng tâm thần bất an, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp của lão cũng ngưng rồi, cũng khong dám mở miệng hỏi nội dung của tấu sớ kia.

“Vân Tướng, chuyện này ngươi nghĩ sao?” Vừa rồi còn tức giận, hiện tại Ngọc Càn đế lại tỏ ra rất bình tĩnh, trong giọng mang theo ý hỏi thăm, hỏi Vân Huyền Chi vẫn đang đứng một bên im lặng.

Bị Ngọc Càn đế hỏi tới, Vân Huyền Chi đứng ra, lạnh nhạt liếc nhìn Tô Nguyên quỳ trên điện, sau đó chậm rãi nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng đồng ý với những gì Liễu đại nhân nói. Nhưng còn có một chuyện mà Liễu đại nhân chưa đề cập.”

Nói đến đây, Vân Huyền Chi hơi dừng lại, ánh mắt lần nữa bắn về phía Tô Nguyên, đôi con mắt đầy ý lạnh làm cho Tô Nguyên mặt xám tro, trái tim như ngừng đập. Lão có thể phản bác hữu đô Ngự sử Đô Sát viện kia, nhưng nếu Vân Huyền Chi mà nói thì lão không phản bác nổi. Những năm này, lão làm chuyện gì cũng không qua nổi mắt Vân Huyền Chi.

Vân Huyền Chi rất giảo hoạt, lại không hề để lộ chút sơ hở nào, Tô Nguyên trong lòng ảo não không thôi, chỉ đành trơ mắt ếch ra nhìn Vân Huyền Chi nói tiếp: “Trong phủ Tô Nguyên còn chứa chấp đám nô tài ác ôn, làm cho không ít bá tánh kêu ca, mong Hoàng thượng minh xét.”

Vân Huyền Chi cực kỳ thông minh, lão không chỉ ra cái sai của Tô Nguyên trên quan trường để miễn bị Ngọc Càn đế trách tội biết mà không báo. Lão chỉ chỉ ra một chút tình huống trong phủ của Tô Nguyên, để mọi người có thể liên tưởng tới việc Tô Nguyên làm người thế nào thì hạ nhân của lão cũng sẽ như thế. Mọi người nghe vậy đều nghĩ, Tô Nguyên bị oan mới là chuyện lạ, uổng phí sự tin cậy của Hoàng đế rồi.

Mọi người đều nghị luận nhao nhao, ánh mắt nhìn Tô Nguyên đều vô cùng khinh bỉ, ngay cả đám đại thần cùng phe phái với lão cũng dè bỉu, lén xì xào bàn tán sau lưng.

“Thần Vương, ngươi nghĩ sao về chuyện này?” Ngọc Càn đế cũng không định tội ngay, ngược lại đem Tô Nguyên ra vờn như mèo vờn chuột, hết hỏi Vân Huyền Chi lại hỏi tới Thần Vương làm cho sắc mặt Tô Nguyên càng lúc càng khó nhìn.

Thần Vương sớm đã ngờ tới việc sẽ bị hỏi, thực tế lúc này, trong mắt Ngọc Càn đế lóe lên tuyết quang, làm cho Thần Vương cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn trầm giọng đáp: “Hoàng thượng từ trước tới giờ luôn anh minh, thần tin tưởng người sẽ xử lý chuyện này công bằng.”

Lời vừa nói ra, lòng Tô Nguyên như dây đàn đang căng cứng lập tức đứt đoạn. Thần Vương đã nói thẳng rồi, hôm nay dù lão có bị định tội thế nào thì Thần Vương cũng sẽ không che chở, e là lúc đó sẽ có vô vàn sài lang hổ báo núp trong bóng tối xông ra xé xác lão mà thôi.

“Lễ bộ lĩnh chỉ, bãi miến chức Hình bộ thượng thư của Tô Nguyên, nhốt vào nhà lao Hình bộ chờ thẩm vấn. Gia quyến của hắn cũng nhốt vào nhà lao, sau khi điều tra rõ sự tình sẽ định tội.” Nhận được đáp án của Thần Vương, Ngọc Càn đế lập tức hạ chỉ, Tô Nguyên nghe xong thì ngã ngồi ngay trên đại điện.

“Không biết các khanh đã chọn được ai để tiếp nhận vị trí Hình bộ thượng thư chưa?” Cùng lúc ấy, ánh mắt Ngọc Càn đế lại tiếp tục quét xuống bên dưới một lần nữa như đang tìm kiếm người có thể giữ chức vụ quan trọng này.

“Bẩm hoàng thượng, triều đình chúng ta từ trước tới nay có tiền lệ hạ cấp sẽ thế chỗ thượng cấp.” Lúc này, Lễ bộ thượng thư đã ghi chép xong, bèn mở miệng.

“Thẩm đại nhân hồ đồ rồi! Tô Nguyên có thể lừa dối nhiều năm như vậy, làm sao tin được bên trong Hình bộ không có chướng khí mù mịt, người dưới tay hắn thật sự có đáng tin dùng hay không?” Vân Huyền Chi mở miệng bác bỏ.

Tô Nguyên ngẩng phắt đầu nhìn Vân Huyền Chi, cảm thấy bên dưới khuôn mặt nho nhã kia thật sự là một sự ngoan độc kinh khủng. Nếu do Hình bộ thị lang thế thân cho mình, tội của lão may ra còn có thể phán nhẹ. Nhưng Vân Huyền Chi trực tiếp gạt đi cơ hội đó, bóp nát hy vọng của lão, khó trách tại sao Vân Huyền Chi có thể ra tay tuyệt tình như thế với Tô Thanh.

“Hoàng thượng, chức Hình bộ thượng thư cực kỳ quan trọng, nên bàn bạc kỹ lưỡng. Năm nay trong khoa cử cũng chọn được không ít người tài, nếu cho bọn hắn cơ hội, nhất định bọn họ sẽ không phụ lòng Hoàng thượng!” Vân Huyền Chi lại tiếp tục nói.

Lão đưa ra nước cờ hiểm này xong, vô số thanh âm phản đối vang lên.

Chính vì chức Hình bộ thượng thư quan trọng nên mới tuyển cử người có uy vọng trong triểu đảm đương. Những kẻ mới vượt qua khoa thi kia tuy có nhiệt tình, nhưng năng lực và kiến thức đều không thể đảm đương nổi, làm sao có thể ngồi vào ghế đó?

Mọi người không nhận ra Vân Huyền Chi dụng tâm nhưng Sở Phi Dương lại thấy rất rõ. Hắn đưa ánh mắt nhìn Vân Huyền Chi nhưng vẫn không phát biểu cái gì.

Ánh mắt Sở Phi Dương lạnh lẽo nhìn tới làm cho Vân Huyền Chi cảm giác như mọi ý đồ của lão đều bị nhìn thấu, trong lòng hơi rối loạn, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh, tiếp tục đứng im trên hàng đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.