Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 7




Bây giờ đã là buổi trưa. Nhà kho này thuộc về một trung tâm phân phối hàng hóa, ngoài cửa là phố xá náo nhiệt, đông người và xe qua lại. Khi ra khỏi nhà kho, Tô Miên nhìn thấy Hàn Trầm đứng một mình bên lề đường. Cô vừa định đi tới chỗ anh, bên cạnh có người gọi, “Cẩm Hi!”

Từ Tư Bạch đi tới. Anh mặc áo blouse trắng, đeo găng tay và khẩu trang.

“Sao anh lại đến đây?” Tô Miên hỏi.

“Anh đến xem thế nào. Anh đã tạm dừng công việc khác để theo vụ án này.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp, “Em đừng quá lo lắng!”

Nhìn vào đôi mắt đặc biệt ôn hòa của anh, Tô Miên chợt hiểu ra vấn đề. Tuy cô không kể cho anh nghe chuyện năm xưa nhưng chắc chắn anh đã biết tin A đột nhập vào nhà Hàn Trầm, đồng thời để lại bức thư gọi cô là “chị” ở quảng trường. Vì vậy, anh quyết định theo vụ án này là để bảo vệ cô sao?

Tô Miên mỉm cười với Từ Tư Bạch, đồng thời vỗ vai anh, “Anh không cần lo lắng quá, em luôn ở bên cạnh mọi người mà. Đối phương hết sức nguy hiểm, anh cũng phải cẩn thận đấy.”

Từ Tư Bạch gật đầu. Anh đang định lên tiếng thì Tô Miên mở miệng trước, bởi trong lòng cô còn đang bận để tâm đến Hàn Trầm, “Lúc nào rảnh nói chuyện sau.”

Nói xong, cô liền đi về phía người yêu. Còn Từ Tư Bạch vẫn đứng bất động, chăm chú dõi theo bóng lưng cô. Một lúc sau, anh mới quay người đi vào nhà kho.

“Anh đang nghĩ gì thế?”

Vừa quay đầu, Hàn Trầm liền bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Tô Miên.

“Anh đang nghĩ, chúng hiểu rõ về chúng ta như vậy, còn chúng ta lại biết rất ít về chúng.”

Tô Miên im lặng, đứng sóng đôi với anh, cùng nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường phố. Nhắc đến nghịch lý logic và chứng cứ hành vi chứng tỏ chúng hiểu rõ phương thức suy luận của cô và Hàn Trầm. Vì vậy, chúng mới quét dọn nhà kho sạch sẽ.

Chẳng phải anh rất mạnh về logic, chỉ cần một chút dấu vết, anh cũng có thể tìm ra nghịch lý để rồi bắt được tội phạm hay sao? Ok, tôi sẽ xóa hết dấu vết, để lại nhà kho trống không, xem anh tìm nghịch lý logic ở đâu?

Chẳng phải cô có sở trường lý giải và phân tích chúng tôi hay sao? Ngay cả một tờ giấy vệ sinh, tôi cũng không để lại, xem cô lý giải suy nghĩ của tôi kiểu gì?

Vì vậy, chúng mới không kiêng dè, để lại nhiều dấu vết về hành tung trong camera giám sát trên đường phố, bởi chúng chẳng thèm để tâm đến điều đó, cũng nắm chắc mình sẽ không bị bắt.

“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Cô hỏi.

“Chẳng thế nào cả. Chúng nghĩ một bước, chúng ta phải nghĩ hai bước.” Anh nói rất nhanh, mang theo sự lạnh lùng vốn có. Tô Miên không nhịn được, lại quay sang anh. Gương mặt cương nghị của người đàn ông dưới ánh mặt trời khiến cô không thể rời mắt.

Tô Miên chợt nhớ tới câu anh từng nói với cô. Anh nói, chúng sợ hãi khi chúng ta ở bên nhau. Một người thông minh và mạnh mẽ, lòng dạ tựa biển sâu như anh, một khi tìm thấy cô, cởi bỏ hết khúc mắc, làm sao chúng không sợ hãi cơ chứ?

Tô Miên gật đầu, “Đúng vậy! Em cũng sẽ cố gắng.” Cô sẽ sát cánh bên anh, khiến đám sát thủ không còn chỗ nương thân.

Hàn Trầm liếc cô một cái, “Chồng hát vợ khen hay, em đã có dáng vẻ của một người vợ rồi đấy!”

Tô Miên, “Nói chuyện một hai câu là anh lại không nghiêm chỉnh rồi.”

Hàn Trầm mỉm cười, ôm vai cô cùng đi vào nhà kho.

Tô Miên không ngờ, Hàn Trầm lại quyết định mời cả tổ Khiên Đen đi ăn trưa. Hơn nữa, còn ăn ở nhà hàng trang nhã mà lần đầu tiên anh mời cô. Chắc anh muốn mọi người thoải mái tinh thần đây mà.

Lần trước không khí giữa cô và anh đầy mờ ám và rung động lòng người, còn lần này là cả đám ồn ào náo nhiệt. Trong phòng ăn riêng, chiếc bàn hình vuông đối diện cửa sổ, bên ngoài là dòng Trường Giang lững lờ, trên đầu là ngọn đèn trần ấm áp, ánh vàng chiếu xuống gương mặt của mỗi người.

Hàn Trầm và Tô Miên ngồi một bên, Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh ngồi một bên, Lải Nhải lắm mồm nhất nên chiếm hẳn một bên. Hàn Trầm một tay đặt lên thành ghế sau lưng Tô Miên, một tay giở thực đơn rồi đẩy đến trước mặt họ, “Các cậu thích ăn gì thì gọi, nhớ gọi cho cô ấy một phần tổ yến huyết. Cô ấy thích ăn.”

Tô Miên liếc anh một cái. Lại là tổ yến, cô thích ăn từ bao giờ thế? Rõ ràng… anh thích gọi cho cô ăn thì đúng hơn.

Hàn Trầm cũng nhìn cô. Tô Miên ngả vào lòng anh, gật đầu, “Vâng… Em thích nhất món này.”

Lải Nhải cầm thực đơn, cười hì hì, “Hôm nay lão đại khao, bọn em sẽ không khách sáo đâu đấy. Huyết yến đúng không? Lấy năm phần trước, không đủ cho xin một nồi!” Anh ta đặt thực đơn xuống bàn, “Lão đại, chúng ta nói rõ trước đã, anh có đủ tiền không đấy? Bây giờ là cuối tháng, bọn em đều nhẵn túi cả rồi.”

“Đủ.” Hàn Trầm không ngẩng đầu, “Các cậu cứ thoải mái đi.”

Lão đại đã có lời, Lải Nhải còn khách sáo làm gì? Anh ta cùng Chân Tiểu Triện chụm đầu nghiên cứu thực đơn. Ngay cả Mặt Lạnh cũng mỉm cười, thong thả mở quyển thực đơn, thỉnh thoảng chỉ tay vào một món, ra hiệu nhân viên phục vự đứng bên cạnh ghi lại.

Tô Miền nhìn mà xót ruột. Ở những nhà hàng như thế này, một phần đồ ăn chỉ có chút xíu trong khi sức ăn của cảnh sát hình sự thì khỏi phải nói, có gọi hai mươi mấy món cũng không đủ no.

Thấy bọn họ gọi năm, sáu món, Tô Miên liền giơ tay lấy quyển thực đơn, “Đủ rồi đấy! Chúng ta ăn không hết đâu. Đĩa thức ăn của nhà hàng này rất lớn, bắp cải xào cả cân ấy chứ.”

Nào ngờ, Hàn Trầm liền nắm tay cô rồi kéo vào lòng mình. Anh mỉm cười, một tay ôm chặt thắt lưng Tô Miên, không cho cô nhúc nhích rồi hất cằm với mấy người đàn ông, “Mặc kệ cô ấy, các cậu cứ gọi tiếp đi!”

Lải Nhải lập tức cười trên nỗi đau của người khác. Châu Tiểu Triện còn cầm quyển thực đơn, vẫy vẫy với Tô Miên. Tô Miên đẩy ngực Hàn Trầm nhưng không được, chỉ có thể nghiến răng nói nhỏ vào tai anh: “Đúng là phá gia chi tử!”.

Bữa cơm này rất vui vẻ và sản khoái. Tuy tiếc tiền nhưng khi đồ ăn được dọn lên, Tô Miên lại cầm đũa nhanh hơn ai hết. Ba người đàn ông cũng ăn rào rào, chỉ có Hàn Trầm là thong thả, từ tốn. Thỉnh thoảng, anh còn gỡ cua, bóc vỏ mấy con tôm bỏ vào bát cô.

Bữa ăn kết thúc, Tô Miên tựa vào thành sofa xoa bụng, Hàn Trầm ngồi bên cạnh cô. Còn mấy người đàn ông đi đi lại lại cho tiêu cơm.

Khi thấy bên cạnh không có ai khác Tô Miên thủ thỉ: “Trước kia có phải anh cũng hay đãi bạn bè như thế này? Bên cạnh có cả đống anh em đúng không?”

Hàn Trầm đã cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng. Nghe câu hỏi của cô, anh chợt nhớ tới đống album ở nhà, cười cười: “Chắc vậy”.

Tô Miên tựa đầu vào vai anh, để mặc anh xoa bóp thắt lưng mình. Cô bất giác nhớ đến kĩ thuật lái xe của anh, nhớ đến giọng điệu ngang ngược của anh lúc ở Bắc Kinh, đám bạn bè như Hầu Tử cũng không dám lên tiếng.

Anh chàng công tử đến từ Bắc Kinh này có cá tính đàn ông, cương quyết, khiến người khác dù bị anh bắt nạt và dạy bảo nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng.

“Bây giờ anh có vẻ ít qua lại với bọn họ.” Sau khi thốt ra câu này, Tô Miên có chút hối hận.

Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô. Cô chớp mắt. Một lúc sau, anh ngửa đầu tựa vào thành ghế, khóe miệng nhếch lên.

“Vì anh trọng sắc khinh bạn. Mấy năm qua, anh dành toàn thời gian rảnh rỗi để đi tìm em”.

Trái tim tan chảy, Tô Miên nhướng mày nhìn anh đăm đăm. Vào khoảnh khắc đó, tiếng còi tàu ở ngoài mặt sông, tiếng người nói chuyện ở ngoài cửa dường như không tồn tại. Ngắm nhìn gương mặt lộ vẻ mệt mỏi của Hàn Trầm, cô rất muốn hôn anh nhưng cố kiềm chế vì trong phòng còn có những người khác. Yết hầu của Hàn Trầm cũng chuyển động, ánh mắt ngày càng thẫm lại.

“Khò… khò…”

Tiếng ngáy giòn giã kéo hai người trở về thực tại trong giây lát. Cả hai cùng quay đầu, mỉm cười. Sau mấy ngày đêm làm việc liên tục, bây giờ được ăn uống no nê, có sofa mềm mại, ngọn gió hiu hiu từ bờ song thổi vào nên Châu Tiểu Triện và Lải Nhải mỗi người một góc ngủ say sưa. Tiếng ngáy như kéo bễ phát ra từ Châu Tiển Triện. Còn Mặt Lãnh vẫn chưa ngủ, anh ta vừa hút thuốc, vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Tựa như phát giác ánh mắt của Tô Miên và Hàn Trầm, anh ta không quay đầu, nhanh chóng dí mẩu thuốc vào gạt tàn rồi ngả người xuống sofa.

“Muốn hôn thì cứ hôn đi!” Mặt Lạnh lên tiếng: “Chúng tôi không nhìn thấy gì đâu”.

Tô Miên phì cười, mắng một câu: “Mặt Lanh thối!” Nói xong, cô dõi đôi mắt ra ngoài cửa sổ. Hàn Trầm ôm vai cô, cùng cô yên lặng ngắm nhìn.

Bây giờ đã là buổi chiều, ánh nắng chiếu trên mặt sông sáng lấp lánh. Con sông chảy dài, chảy mãi như đến tận đường chân trời. Nơi đó sương mù mông lung, chỉ thấy thấp thoáng có bóng con thuyền, ngoài ra không còn thứ gì khác.

“Anh đang nhìn gì thế?” Tô Miên hỏi.

“Không có gì”. Hàn Trầm nhắm mắt, bóp trán. Một lúc sau, anh mỉm cười: “Hình như anh nhìn thấy thiên hoang địa lão mà anh vẫn hằng mong ước”.

Tô Miên im lặng hồi lâu. Anh lại mở mắt, cúi xuống hôn cô.

Khi đẩy cửa vào phòng ăn, nhân viên phục vụ không khỏi kinh ngạc. Cô ta mới rót thêm nước không bao lâu vậy mà bây giờ tất cả đã ngủ say. Lải Nhải và Châu Tiểu Triện, lúc này, Mặt Lạnh cũng đã ngáy khò khò. Hàn Trầm ngồi tựa vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền. Tô Miên nằm trên ghế, gối đầu lên đùi anh, ngủ say sưa.

Cô nhân viên phục vụ gọi người quản lý, hỏi nhỏ: “Làm thế nào bây giờ?”

Người quản lý nhìn mấy người nằm ngổn ngang trong phòng, trong đó Châu Tiểu Triện mặc bộ cảnh phục nên anh ta dễ dàng đoán biết thân phận của họ.

Trầm ngâm một lúc, người quản lý khép cửa, ra hiệu cho nhân viên rời đi: “Cứ để bọn họ nghỉ ngơi”.

Tầm chiều tối, khi quay lại văn phòng, các thành viên tổ Khiên Đen đều tràn đầy năng lượng. Lải Nhải đi sang phòng Giám định, quyết tâm rà soát lại một lần tất cả các dấu vết ở hiện trường; Châu Tiểu Triện rà soát hình ảnh từ camera giám sát. Hàn Trầm cùng Mặt Lạnh xem lại toàn bộ hồ sơ vụ án, đồng thời chỉ huy những người cảnh sát hình sự ở vòng ngoài, duy trì cuộc điều tra quy mô lớn.

Tô Miên nhốt mình trong phòng họp nhỏ. Cô cần bình tâm để tìm thêm manh mối về ba tên sát thủ. Cô cởi giày, ngồi khoanh chân trên bàn, ngón tay không ngừng gõ gõ xuống mặt bàn. Trên tấm bảng trắng trước mặt dán đầy ảnh ba nạn nhân, từ ảnh hộ chiếu, chứng minh thư, ảnh chụp trong cuộc sống, thậm chí cả ảnh nghệ thuật của nạn nhân nữ. Những tấm ảnh này dường như phơi bày cuộc đời của mỗi người.

Không có nghịch lý logic.

Cũng không có chứng cứ hành vi.

Đây là câu nói châm biếm mà nhms sát thủ để lại. Tô Miên “hừ” khẽ một tiếng. Bọn này khinh thường cô quá đấy.

Kể từ lần cùng Hàn Trầm hợp lực suy luận, Tô Miên đã có ý thức vận dụng phương pháp điều tra truyền thống của anh vào lĩnh vực của cô, để tìm kiếm nghịch lý logic trong hành vi của tội phạm.

Bây giờ, trước mặt cô đã xuất hiện một nghịch lý: ba nạn nhân đều được hung thủ lựa chọn, phù hợp với sở thích của hắn, vậy thì hung thủ làm thế nào để phát hiện và chọn nạn nhân từ đám đông mà không để lại vất cứ dấu vết hay chứng cứ nào?

Hồi tưởng lại vụ án Trần Ly Giang, tuy không để lại dấu vết ở hiện trường, nhưng hắn đã tiến hành theo dõi nạn nhân một thời gian. Đây cũng chính là manh mối cuối cùng bị Hàn Trầm lôi ra.

Vụ của T cũng tương tự. Dù là sát thủ chuyên nghiệp, hành sự thận trọng, nhưng hắn cũng phải tìm kiếm mục tiêu trên diễn an BBS.

Trong vụ của Thiệu Luân và Tư Đồ Dập, tuy cả hai đều là người thông minh nhưng cũng cần tiếp xúc với nạn nhân, mới có thể tiến hành dụ dỗ và bắt cóc. Chính vì vậy, xe ô tô của họ mới bị camera giám sát ghi danh được hình ảnh.

Còn lần này thì sao? Tô Miên nhướng mày, nhìn những tấm ảnh dán trên bảng trắng. Nạn nhân bị nổ tung Lưu Diệu Hoa cùng nhân tình đứng tựa vào thân xe, thân mật chụp ảnh; “tượng sáp” Trần Đắc Viễn cùng con trai đứng trước cổng trường học; “người cá” Bạch An An giơ ngón tay chữ V trước ống kính…

Nhóm sát thủ làm thế nào để phát hiện ra bọn họ? Tô Miên nhắm mắt, nằm xuống bàn. Nếu cô là A, là L, là R… cô sẽ làm thế nào để đảm bảo tìm được “con mồi” vừa ý, trong khi không cần tiếp xúc trực tiếp với đối tượng, không để lại bất cứ dấu vết nào?

Trời tờ mờ sáng. Tô Miên vuốt lại mái tóc lòa xòa, từ phòng họp nhỏ đi sang văn phòng. Lúc này, Hàn Trầm đang ngồi sau bàn làm việc, bộ dạng vẫn rất tỉnh táo. Mặt Lạnh không thấy bóng dáng, còn Lải Nhải và Châu Tiểu Triện đang nằm bò xuống bàn ngáy khò khò.

Tô Miên rảo bước nhanh đến bên Hàn Trầm, liền bị anh kéo vào giữa hai đùi.

“Anh đang đợi em.” Hàn Trầm cầm tay cô, “Chúng ta đi ăn sáng đi!”

Nghe anh nói vậy, Tô Miên mới phát giác bụng mình đói meo. Nhưng cô muốn chia sẻ suy nghĩ với anh ngay lập tức, nên lắc lắc tay người đàn ông, mắt sáng rưc, “Em vừa có một phát hiện quan trọng.”

Hàn Trầm định lên tiếng, liền nghe thấy tiếng “ùng ục” phát ra từ bụng Tô Miên.

Tô Miên xoa bụng, mặt nghệt ra, “Thì ra em đói đến mức này.”

Hàn Trầm cười, đứng dậy cầm áo khoác, “Anh cũng có phát hiện quan trọng. Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Bây giờ còn khá sớm, căng tin của Cục Công an chưa mở cửa, Hàn Trầm lái xe đưa Tô Miên đến quán phở bò mà cô thích. Quán ăn vừa mở cửa nên chưa có khách. Tô Miên chọn chiếc bàn trong cùng. Hai người ngồi xuống, cô vừa ăn xì xụp vừa nói về nghịch lý logic lớn nhất mà bản thân mới phát hiện.

Sau đó, cô giải thích, “Dễ tìm thấy đáp án nhất là L. Hắn có nghề nghiệp đàng hoàng, là người nghiêm túc, khả năng tự kiềm chế khá cao. Hắn có cơ hội tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau, việc lựa chọn nạn nhân phù hợp với điều kiện của hắn dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu làm vậy, nguy cơ bị bại lộ sẽ rất cao nên chắc chắn hắn không chọn cách này. Vậy thì hắn sẽ làm thế nào để tìm ra nạn nhân?

Câu trả lời là “trường học”. Không sai. Đối tượng mà hắn giết hại là một “ông bố tốt”. Hắn luôn coi mình là đứa trẻ bị quản giáo nghiêm ngặt, cuộc sống chỉ bó buộc ở hai nơi chính là gia đình và trường học. Hắn đứng ngoài cổng trường quan sát vài ngày, xem ông bố nào thường xuyên đưa đón, chăm sóc con cái chu đáo. Vậy là hắn có thể tìm ra mục tiêu.”

Phân tích xong, Tô Miên mặt mày hớn hở, mắt sáng rực nhưu sao. Hàn Trầm cười cười, “Ừ. Em nói có lý!”

Tô Miên buông đũa, tiếp tục lên tiếng, “Biết được điểm này, chúng ta có thể khoanh vùng điều tra, tìm kiếm đối tượng tình nghi từ những camera giám sát ở xung quanh trường học của con trai nạn nhân Trần Đắc Viễn. Ngoài ra, chúng ta sẽ bố trí lực lượng tuần tra ở những trường tiểu học trọng điểm và cao cấp, lọc ra những phụ huynh nam phù hợp điều kiện. Không biết chừng chúng ta có thể bắt được L ấy chứ!”

Sương mù dần tan biến, ánh ban mai tỏa sáng khắp không gian, Hàn Trầm đã ăn xong, chăm chú nghe Tô Miên phân tích. Tô Miên lại ăn một miếng lớn rồi nói tiếp, “A có tính cách khác hoàn L. Hắn tương đối ngạo mạn, hành động tùy ý. Hắn cũng rất tinh nghịch, lấy chuyện đùa giỡn nạn nhân làm trò vui. Nếu không phải dè chừng chúng ta, chắc hắn thích được tiếp xúc với nạn nhân, ví dụ, đi xon việc ở siêu thị của nạn nhân, kết bạn với nạn nhân… Như vây, hắn mới có thể hưởng thụ khoái cảm khi giết chết họ.

Nhưng bây giờ, hắn không thể trực tiếp tiếp xúc với nạn nhân, vậy thì hắn làm thế nào để tìm ra mục tiêu?

Câu trả lời là: tin vỉa hè. Với tính cách của A, không biết chừng hắn nghe nói ở đau đó, đức ông chồng của nhà nào chẳng ra sao, con trai của nhà ai bất hiếu… Hắn sẽ theo dõi đối phương vài ngày, một khi phù hợp điều kiện, hắn sẽ bắt cóc người ta.

Nhìn qua thì thấy phương thức “săn mồi” của A có vẻ khó nắm bắt, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, nếu em coi bản thân là A, bây giờ cần phải “đi săn”, vậy thì em sẽ đến những nơi nào?”

Cô nhìn Hàn Trầm, “A là một đứa trẻ tùy hứng, nghịch ngợm tai quái. Vì vậy, cách thức lựa chọn của hắn sẽ đơn giản thôi. Hắn sẽ chọn những nơi mình thích để săn mồi.”

Hàn Trầm càm cốc nước uống một ngụm, “Hắn thích những nơi như thế nào?”

Tô Miên cười hì hì, “Em không biết, nhưng có vài điểm như sau: cửa hàng chuyên bán nhã hiệu mũ lưỡi trai mà hắn thường đội, cửa hàng bán quần áo hắn mặc, đặc biệt là cửa hàng kim khí. Một cao thủ về chất nổ chắc sẽ thích nơi này. Chúng ta dựa vào chân dung để tiến hành điều tra, rất có khả năng sẽ tóm được hắn.”

Hàn Trầm gật đầu, nhìn Tô Miên chăm chú. Liệu có phải cô rất hiểu bọn chúng, nên chúng mới muốn đoạt lấy cô?

Tô Miên thở dài, “Chúng ta biết quá ít về tên R nên tạm thời không có phát hiện gì khác.”

“Như vậy đã rất tốt rồi.” Anh nói.

Tuy anh là bạn trai của cô nhưng những lời khen ngợi như vậy rất hiếm thấy, Tô Miên nở nụ cười rạng rỡ, chờ anh rút điện thoại gọi cho đội hình sự, bảo họ khoanh vùng điều tra theo suy đoán của cô.

Đến khi anh gác máy, Tô Miên vẫn chưa hết hưng phấn, tiếp tục kể công, “Anh xem, em đã nghĩ ra hai hướng đi rõ ràng, chỉ cần chúng ta bỏ thêm thời gian điều tra hay chờ hoạt động tiếp theo của bọn chúng, nhất định sẽ có thu hoạch.”

Hàn Trầm cười cười, rút ví tiền ra thanh toán, “Ừ, anh đã nói từ lâu rồi còn gì, suy luận của em hay hơn anh nhiều.”

Tô Miên đứng dậy, khoác tay anh, “Sao câu này chẳng có thành ý gì cả. Đúng rồi, anh bảo anh cũng có phát hiện mới, là gì thế?”

Hàn Trầm rút di động khỏi túi quần, mở một thư mục ghi âm nào đó rồi áp vào tai cô.

Tô Miên hơi ngẩn người khi nghe đoạn ghi âm này.

“Xảy ra chuyện rồi… Ở đây có người… Trên người anh ta cài bom! Nhưng chúng tôi đâu biết gỡ bom…”

“… K… y… b… bầu trời… màu trắng…” Tiếng hát mơ hồ xen lẫn âm thanh náo nhiệt vọng tới.

“Lập tức vởi bộ quần áo trên người anh, để tôi xem có thể gỡ bom hay không?” Giọng nói nghiêm nghị của Hàn Trầm vang lên.



Đây là đoạn ghi âm ghi lại nội dung cuộc trao đổi hôm xảy ra vụ nổ. Tô Miên hỏi, “Cái này có vấn đề gì sao?”

Hàn Trầm ôm cô đi ra ngoài, “Em có nghe thấy nạn nhân hát không?”

Tô Miên gật đầu, “Có, nhưng rất mơ hồ, em nghe không rõ.”

“Hôm qua, anh nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này, phát hiện nạn nhân hát lặp đi lặp lại một đoạn. Ca từ loạn xạ, tìm ở trên mạng không ra nội dung tương tự. Em thử nghĩ xem nguyên nhân tại sao?”

Tô Miên hơi chau mày.

“Có nghĩa là… lời ca đó là do A chỉ định.” Cô buột miệng, “Nhưng tại sao hắn lại bắt nạn nhân hát? Ca từ có ý nghĩa đặc biệt với hắn hay sao?”

Hàn Trầm, “Điều này cần phải vận dụng kiến thức tâm lý tội phạm của em rồi. Chẳng phải em nói, A thích đùa giỡn nạn nhân và cảnh sát sao? Báo cáo của phòng Giám định ngày hôm nay cho biết, trong mảnh vụn của trái bom có bộ phận thắng phanh, chắc là khóa mật mã. Cũng có nghĩa trái bom buộc trên người nạn nhân có lắp một cái khóa mật mã. Nếu A đã có ý giết nạn nhân thì khóa mật mã hoàn toàn không cần thiết. Trừ khi…”

Tô Miên lập tức hiểu ra vấn đề, “Em biết rồi! Lời ca mà nạn nhân hát chính là manh mối để tim ra mật mã gỡ bom.”

Hàn Trầm mỉm cười gật đầu. Tô Miên tiếp tục suy luận, “Điều này mới phù hợp với chân dung của A và sở thích bày những trò tai quái của hắn. Hắn đã bảo “thằng hề” hát một bài liên quan đến mật mã mở khóa nhưng đáng tiếc không ai chịu nghe. Nhất định là vậy, bằng không, hắn chẳng cần lắp mật mã làm gì.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nơi đỗ ô tô. Đúng lúc này, Hàn Trầm hơi sững lại, bởi vì anh nhìn thấy, ông chủ quán bán đồ ăn sáng ở phía đối diện đang ngó nghiêng về một hướng. Hàn Trầm lập tức quay đầu, Tô Miên cũng dõi theo ánh mắt của anh.

Hai người liền dừng bước. Bây giờ trời đã sáng hẳn, phố xá bắt đầu đông đúc. Ở ngã tư cách đó mấy trăm mét đột nhiên xuất hiện mười mấy người đang chạy về hướng này. Bọn họ la hét điều gì đó nhưng vì khoảng cách khá xa nên Tô Miên và Hàn Trầm không nghe rõ.

“Chuyện gì thế? Bên đó có gì thế?” Người qua đường hóng hớt.

Hàn Trầm và Tô Miên đưa mắt nhìn nhau, lập tức chạy về ngã tư. Cũng có rất nhiều người chạy đi xem tình hình, nhưng ngay sau đó, càng có nhiều người chạy lại, sắc mặt hoảng hốt.

Lần này, Hàn Trầm và Tô Miên đã nghe rõ bọn họ nói gì.

“Thằng hề! Thằng hề!”

“Mẹ ơi! Phía trước có một thằng hề vừa khóc, vừa hát, vừa nhảy múa!”

Cũng có người qua đường không hiểu nên kéo người bên cạnh, hỏi, “Thằng hề làm sao cơ?”

Người bên cạnh lập tức hất tay anh ta, “Mau chạy đi! Có bom đấy!”

Tô Miên giật mình, cúi đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 6 giờ 55 phút.

Hai người chẳng nói chẳng rằng chạy ngược lại dòng người, lao như tên bắn về nơi có thằng hề và trái bom.

Trong tiếng la hét ồn ào, tiếng bước chân rầm rập, Tô Miên cố gắng xuyên qua đám đông, vừa thở hổn hển vừa mở miệng, “Hàn Trầm, chúng ta nhất định phải cứu người này!”

Hàn Trầm vừa chạy vừa kéo tay cô, cũng cất giọng kiên quyết, “Nhất định!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.