Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 50: Song Phi gãy cánh




“Em không muốn sốngmột mình!” Tôi kéo tay anh. “Anh đừng làm việc ngốc nghếch! Anh mà dámchết thì em sẽ lập tức tự sát để theo anh chuyển thế luôn.”

“Còn Tiểu Mao thì sao?” Tất Thanh cười cười xoa đầu tôi.

Tôi nhìn thằng con trai đang có vẻ buồn bã bên cạnh, thầm kêu khổ tronglòng, có thể lấy tính mạng mình ra đánh cược, nhưng không thể bất chấptính mạng của Tiểu Mao, nếu không thì quá vô trách nhiệm.

“TấtThanh, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi chết rồi thì ít nhất Miêu Miêuvới Tiểu Mao cũng còn được sống, ta sẽ tẩy sạch ký ức của nàng, để nàngquên ngươi, vui vẻ sống tiếp.” Ngao Vân có vẻ đã nắm chắc phần thắngtrong tay, thế nên không vội nữa. “Còn về Miêu Miêu, nếu nàng muốn contrai mình chết uổng thì cứ hành động lỗ mãng đi, biển là địa bàn của ta, cho dù Bích Thanh Thần Quân có được thần lực năm xưa cũng không dámgiao thủ với ta trong biển, huống hồ nàng chỉ là một con mèo.”

“Đồ đê tiện.” Đến chửi tôi cũng chẳng còn sức nữa, ngồi phịch xuống.

“Nàng có biết mình đã thay đổi số phận của thiên địa không?” Ngao Vân do dựrồi đột nhiên lên tiếng, “Nàng hoàn toàn không nên là Hoa Miêu Miêu,linh hồn của nàng là con mèo Tất Thanh nuôi, không ngờ chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện trên người Hoa Miêu Miêu, thay thế nàng ta. Khiến nhữngviệc sau đó thay đổi toàn bộ.”

“Thế thì sao? Ta chẳng làm việc gì xấu xa cả.”

“Bích Thanh Thần Quân vốn dĩ không thể yêu nàng, cũng không thể đưa nàng lênThiên Giới làm đồ đệ, trên người ông ta không có kinh mạch nhưng có Phật cốt, bởi vậy lẽ ra không được có thất tình lục dục, cuối cùng sẽ hóathành Phật.” Ngao Vân kể lại chuyện cũ, “Nếu không phải vì ông ta yêunàng làm loạn thần trí thì đã phát hiện ra Diệu Dương là giả, cũng không bị Diệu Dương uy hiếp yếu điểm, càng không bị chết và đày xuống nhângian, Hải Dương trước đây trông nom vùng biên giới Ma Giới, kinh nghiệmnon nớt nên khiến nhiều yêu quái trốn được ra ngoài, con Vô Tâm Chi Yêuxông lên Mao Sơn giết hại bao người cũng đã chui qua lỗ hổng này… Nếukhông có nàng thì Ngân Tử cũng không lên Tiên Giới, Băng Hoàn Tiên Tửkhông tự sát để rơi xuống phàm trần, nếu không có nàng…”

Hắn càng nói càng đáng sợ, tôi mấp máy khóe miệng nhưng không nói được lời nào.

Tôi tưởng mình không làm gì tức là không sai gì, hóa ra bản thân sự tồn tại của tôi đã là một sai lầm. Sau khi xuyên không, tôi như một con bướmgiang rộng đôi cánh, dấy lên phong ba, một việc tưởng chừng rất nhỏnhưng lại kéo theo biết bao việc khác, cuối cùng thay đổi số phận củarất nhiều người, vấn đề này tôi cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là không nghĩ xa như vậy mà thôi.

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu có khác đi không?

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu có làm một việc tương tự như vậy?

Ngao Vân nói xong bèn cười hỏi:

“Để nàng bắt đầu lại từ đầu, nàng có lựa chọn tới bước đường hôm nay không?”

“Sẽ vẫn như vậy!” Nói xong tôi lại cảm thấy mình không đủ tư cách nói câunày, vội vàng quay đầu lại hốt hoảng nhìn Tất Thanh, chàng nắm chặt taytôi, kiên định nói:

“Cho dù là bao nhiêu lần, ta cũng không hối hận vì mình đã chọn con đường này.”

“Cho dù là một con đường chết?” Ngao Vân lại hỏi.

“Phải.” Tất Thanh kéo tôi ra sau lưng, suy nghĩ giây lát rồi bật cười, “Nếulinh hồn của Miêu Miêu thay đổi quá khứ thì đã không có sự tồn tại củaTất Thanh. Mà duyên phận của chúng ta lại bắt đầu từ Tất Thanh, tươnglai không có gì thay đổi cả, thế nên những gì ngươi vừa nói chỉ là hùdọa mà thôi.”

“Rất nhiều chi tiết trong lịch sử đều được sửa chữa bởi sự nỗ lực của các thiên thần, thế nên kiếp trước ngươi làm HướngThanh mới buộc phải chết, không có ai dám cho ngươi thuốc trường sinhbất lão. Buộc phải kéo dài tới tận kiếp này mới có thể ra tay vớingươi.” Ngao Vân so vai, hắn nở nụ cười tà ác, “Cho dù bây giờ linh hồnngươi có bị tiêu diệt thì cũng chẳng sao cả.”

“Vậy sao?” Tất Thanh đưa tay ra cái ba lô sau lưng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Mao, “Đưa đây.”

Tiểu Mao nghịch nghịch một cái tráp nhỏ kỳ quái trong tay, cười thản nhiên:

“Lấy trộm để chơi thôi, cha đừng có giận dữ thế.”

Tài năng trộm cắp của thằng nhóc được di truyền từ tôi, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.

“Cái đó không phải để con chơi.” Tất Thanh biến sắc.

“Bố được chơi còn người khác không được chơi sao?” Tiểu Mao đột nhiên niệmTỳ Thủy quyết, nhảy ra vòng ngoài, lao về phía Ngao Vân. Tốc độ của nónhanh đến chóng mặt, khiến tôi nhất thời không ngăn lại được.

Tất Thanh nóng ruột, vội vàng xông lên, lao vào trong nước, định kéo TiểuMao về. Gương mặt điềm tĩnh của anh giờ tràn đầy vẻ hốt hoảng, tôi thấynước biển nhấn chìm thân hình anh thì chỉ sợ anh chết đuối, vội vàng kéo anh về, ngơ ngác hỏi:

“Sao thế?”

“Mau ngăn Tiểu Mao lại!” Tất Thanh điên cuồng kêu lên, anh kéo mạnh tôi về phía trước như thể bất chấp tính mạng của mình.

Tôi bị anh dọa sợ chết khiếp, co giò chạy, nhưng thấy Tiểu Mao đã đến bênNgao Vân, Ngao Vân thấy thần sắc nó không bình thường thì vội vàng rútthanh trường thương ra đâm về phía Tiểu Mao, không ngờ Tiểu Mao không hề né tránh, người nó lao thẳng về thanh trường thương, mũi thương cắmphập vào bụng nó, Tiểu Mao thuận thế ôm chặt lấy cánh tay cầm thương của Ngao Vân, và cũng kiềm tỏa hành động tiếp theo của hắn. Tay phải nó ấnvào cái tráp lấy trộm của Tất Thanh, trên cái tráp xuất hiện tia sángmàu đỏ.

“Ném nó đi!” Tất Thanh kéo tôi xông ra, hét, “Đó là bom đấy.”

Mặt Ngao Vân biến sắc, vội vàng thu trường thương về, nắm lấy móng vuốt của Tiểu Mao, định ném quả bom đi, nhưng đã muộn rồi.

Quả bom đó Tất Thanh định dùng để thí mạng với Ngao Vân, thời gian bom hẹngiờ rất ngắn, ngắn tới mức tôi chỉ kịp nhìn thấy vẻ bất an trên gươngmặt Tiểu Mao, nó dỏng tai lên, nói khẽ:

“Mẹ… con xin lỗi…”

Lần nào nó nói câu này cũng khiến tôi vui vẻ và tha thứ cho mọi sai lầm của nó.

Nhưng sự việc lần này thì tôi không thể tha thứ nổi, thằng con trai khốn kiếp này! Mau về đây!

Đáy biển tóe lửa, bao vây Tiểu Mao và Ngao Vân, một cột sóng to đánh bậttôi với Tất Thanh ra ngoài, cát đá cứa rách da thịt tôi mà dường như tôi không thấy đau.

Tim tôi xộc lên mùi máu tanh, mang theo cảm giác đau đớn tột cùng, hai mắt tôi tối đen, rồi ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.