Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 25: Ân tình thắm thiết




Cây nến lắc lư, bắnlên mấy bông hoa lửa khiến tôi thấp thỏm. Hướng Thanh thấy tôi có vẻcăng thẳng quên cả chớp mắt thì vừa giận vừa buồn cười, cố gắng khuyêntôi mấy lần mà tôi không chịu ngủ, thế là chàng bất lực ôm tôi đặt lênđùi, rồi lại dùng cái gối làm chỗ tựa, nghiêng nghiêng tựa vào thànhgiường ngắm nến hồng đổ lệ rồi dần dần cháy hết.

Khi trời gầnsáng, cuối cùng cây nến cũng bình an cháy hết, tôi thở phào nhẹ nhõm,nằm trên người Hướng Thanh mà chìm vào giấc mộng.

Hôm sau, khimặt trời đã soi tới mông rồi tôi mới tỉnh dậy, phát hiện ra Hướng Thanhkhông có bên cạnh, tôi giật mình, vội vàng ngồi phắt dậy mặc y phục rồiđi tìm chàng. Vừa chạy ra tới cửa thì cánh cửa mở ra, Hướng Thanh bê một bát canh cá bước vào, thấy tôi đã dậy bèn cười nói:

“Đừng lo, ta không biến mất đâu. Nàng đi rửa mặt đi, ta hầm canh cá cho nàng làm bữa trưa rồi đây.”

Tôi ngượng ngùng gật đầu, lao nhanh ra chỗ chậu nước sạch mà chàng đã chuẩn bị sẵn, tự mình rửa mặt, rửa xong còn liếm móng vuốt, bên cạnh độtnhiên vang lên tiếng cười, quay đầu lại thấy Hướng Thanh đang che miệng:

“Thói quen mèo của nàng xem ra cả đời này cũng không sửa được.”

“Chàng muốn thiếp sửa sao?” Tôi vội vàng hỏi.

“Không muốn, nàng cứ giữ như cũ, thích làm gì thì làm đó là tốt nhất.” HướngThanh đứng lên, đi tới bên cạnh tôi, cầm cái khăn lên lau mặt cho tôi.Sau đó chàng kéo tôi tới bên bàn, dùng cái thìa sứ múc một thìa canh cá, thổi cho nguội, đặt lên môi mình thử độ ấm rồi chu đáo đưa vào miệngtôi.

“Ngon quá.” Tôi liếm môi, hai mắt đảo tròn nhìn bát canh cá to tướng trên bàn.

Hướng Thanh lắc đầu nói:

“Không được húp hết, giờ vẫn còn nóng lắm, làm bỏng miệng nàng đấy.”

“Không húp đâu, thiếp tự lấy thìa múc.” Lời nói vừa dứt thì tôi cướp chiếcthìa trong tay Hướng Thanh, múc canh cá lên thổi phù phù, nhưng không ăn mà đưa tới bên môi chàng, chờ đợi, “Tương công, uống đi.”

Hướng Thanh khựng lại, lúc lâu sau mới há miệng ra, uống thìa canh cá, rồi cảm thán nói với tôi:

“Miêu Miêu, so với ngày trước thì nàng lớn hơn rất nhiều rồi.”

“Họ nói phải cho đi thì mới có thu hoạch, muốn có thu hoạch thì phải chođi.” Tôi lặp lại câu nói ấy hai lần như hô khẩu hiệu, họ đều nói, “Phuthê phải tương kính tương ái, thương yêu nhau thì mới sống hạnh phúc.”

Hướng Thanh hình như đang nhớ lại điều gì đó, không nói gì.

Tôi lại thổi một thìa canh rồi đưa cho chàng, nói tiếp:

“Vì chàng, Miêu Miêu phải trưởng thành.”

“Sau khi trưởng thành, nàng càng quyến rũ, càng đáng yêu hơn trước kia.”Hướng Thanh đưa tay ra đón lấy chiếc thìa trong tay tôi. “Nhưng hôm naylà ngày đầu tân hôn, ngày tháng còn dài, để ta đút cho tân nương tử củata.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm trang ngồi uống canh.

“Xin lỗi, ta đã quên mất nàng.” Uống hết canh cá, đột nhiên Hướng Thanh xinlỗi tôi. “Lần đầu tiên gặp nhau ở Lạc Anh Sơn, ta còn nói với nàng những lời đó.”

Tôi lắc đầu, cười nói:

“Chàng đâu có quên thiếp, chưa bao giờ mà, chỉ quên mấy chuyện quá khứ cỏn con thôi.”

“Vì sao lại nói thế?” Hướng Thanh hỏi.

“Vì chàng vẫn yêu thiếp. Ngân Tử nói, một người bình thường đồng ý cưới một yêu quái làm vợ là một việc rất khó khăn, nhưng chàng bằng lòng cướithiếp, cho dù Tiểu Mao lừa chàng là cưới yêu quái sẽ chết, chàng vẫnbằng lòng cưới thiếp, không cần cả mạng sống của mình.” Tôi cảm thấyhình như mình trở nên thông minh hơn, “Hơn nữa khi ở Mao Sơn chàng từngnói, chàng từng nằm mơ thấy thiếp, thế nên chàng chưa hề quên thiếp.”

“Nhưng…”

“Cho dù chàng quên thiếp thật thì cũng không sao.” Tôi tràn đầy tự tin.“Thiếp vẫn yêu chàng, chàng vẫn yêu thiếp, như thế thì quên hay khôngquên cũng đâu có ý nghĩa gì. Chàng chính là chàng, cho dù hơi thay đổimột chút, nhưng vĩnh viễn không biến thành người khác. Trong mắt củathiếp, hình dáng của chàng lúc nào cũng vẫn là Bích Thanh Thần Quân củanăm trăm năm trước, khi bế thiếp rời khỏi Lạc Anh Sơn.”

“Bây giờ ta là con người, rồi sẽ có một ngày ta già đi.” Mắt Hướng Thanh tràn đầy sự ấm áp.

“Không sao, hình dáng của chàng cho dù có xấu như Tiếu Thiên thì thiếp cũng yêu chàng.” Tôi cố gắng an ủi chàng.

Cuối cùng Hướng Thanh cũng bật cười, trong nụ cười có gì đó như thanh thản,thoải mái hơn nhiều, như thể chàng đã tháo bỏ được mọi gánh nặng.

Tôi thấy chàng cười ngặt nghẽo thì rụt rè hỏi:

“Nếu Miêu Miêu cũng xấu đi thì chàng còn thích không?”

“Xấu thế nào?” Hướng Thanh ôm lấy tôi, cười hỏi.

“Ừm… xấu như con chó ý?” Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi đưa ra một ví dụ đáng sợ nhất.

“Ta thích.”

“Thế xấu như con chuột thì sao?”

“Ta cũng thích.”

Cuối cùng tôi cũng an tâm, thở phào nói:

“Thế thì chúng ta giống nhau mà.”

Trong tiếng nói cười hạnh phúc, mặt trời lại dịch chuyển một chút, ánh nắngrực rỡ soi khắp sân vườn, Hướng Thanh nhìn thời gian, đặt tôi xuống rồidặn dò:

“Ngày trước ở trên trời, ta tu luyện mấy ngàn năm nhưngkhông có cha mẹ, cũng không biết thiên luân chi tình là gì. Nay đãchuyển thể thành người, công ơn dưỡng dục vất vả của mẫu thân từ nhỏ takhông thể nào quên, cho dù đã khôi phục lại ký ức trước kia, ta vẫn làcon trai của người, thế nên chúng ta phải đi thỉnh an lão nhân gia thôi.

“Ừm.” Tôi vội vàng đồng ý, rồi lại hỏi khẽ, “Chàng thích mẹ?”

“Phải.” Hướng Thanh vùi mặt vào vai tôi, thành thực đáp. “Kiếp trước khi cònnhỏ, chẳng có ai ở bên ta vừa đưa nôi vừa hát khi ta ốm, cũng chẳng cóai thà ăn cơm không cũng phải dành đồ ăn ngon cho ta ăn, càng không cóai dạy bảo ta một cách nghiêm khắc, rơi lệ vì những sai lầm của ta, thân tình chốn nhân gian khiến ta vừa cảm động vừa cảm kích.”

Tôi như hiểu như không, gật đầu:

“Tướng công mà thích thì thiếp cũng thích.”

“Mấy năm gặp nàng ở trên Thiên Giới, và trong hai mươi năm làm Hướng Thanhlà khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta.” Hướng Thanh nắm chặt taytôi, “Bởi vì ta không còn cô đơn.”

“Sau này cũng sẽ hạnh phúc.” Tôi hứa hẹn.

Tay nắm tay, chúng tôi đi ra phòng ngoài, ánh nắng hơi chói mắt, Hướng Thanh lặp lại lời thề của tôi:

“Chúng ta sẽ hạnh phúc.”

“Nếu mẹ không thích thiếp thì sao?” Đi gần tới cửa phòng của mẹ chồng thì tôi dừng chân lại, do dự hỏi.

Hướng Thanh vỗ vai tôi, dường như đang truyền cho tôi dũng khí, chàng nói:

“Không lo, cho dù bà không thích nàng thì ta cũng không để bà có cơ hội gâykhó dễ cho nàng đâu, dù sao mình ta cũng có thể hiếu thuận với bà, nàngchỉ cần ngoan ngoãn, đừng gây rối là được, vài năm nữa chúng ta sẽ đichu du thiên hạ, cơ hội quay về chắc cũng khó.”

“Con dâu nhà người khác đều rất hiền thục, thiếp thì chẳng biết gì…” Tôi nói khẽ.

“Ngoan, ta thích nàng dâu chẳng biết làm gì, những người hiền thục ta lại không thèm để mắt đến.” Hướng Thanh dỗ dành tôi.

“Không được, không được.” Tôi lập tức từ chối ý tốt của chàng, “Thiếp khôngthể để mọi người nói nàng dâu mà chàng cưới là người ngu ngốc nhất thônnày được!”

“Họ ghen tị với vẻ đẹp của nàng nên mới nói thế đấy.”Hướng Thanh lại khuyên nhủ. “Hơn nữa ta cũng không quan tâm tới mấy lờiđồn đại này.”

“Chàng thích mẫu thân thì làm sao thiếp có thể đểbà ghét thiếp được.” Tôi không nghe lời khuyên của chàng, thu hết dũngkhí bước vào trong phòng, tìm mẹ chồng.

“Chờ chút!” Hướng Thanh vội vàng đuổi theo. Mẹ chồng đang ngồi ở chính đường, chờ chúng tôi bái kiến theo đúng quy củ.

Thái độ của bà vẫn không lạnh không nhạt, không nhận ra là bà ghét haythích, chỉ dạy dỗ tôi với Hướng Thanh một hồi, đại ý là sau này phảichăm lo cho gia đình chu đáo, nỗ lực làm việc, đừng làm mất thể diện của Hướng gia, nhất là tôi, đừng có lười biếng quá, nữ nhân đã lấy chồngthì việc gì cũng phải học làm.

Hình như hàng ngàn năm nay, nữ nhân trên nhân gian đều phải sống như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.