Tuyệt Thế Tuyết Y

Chương 42




Nàng đi rồi ta lại nằm ở trên giường nhớ lại toàn bộ chuyện phát sinh của ngày hôm nay . Những người đó nhìn đến ta không giống như là đối đãi với phạm nhân, lại càng không phải là đãi khách nhân. Như thế nào cũng nghĩ không ra tại sao bọn hắn đều dùng thái độ đó với ta , hình như là. . . . . . Không kiên nhẫn?

Trong lòng không khỏi có chút vội vàng xao động, tại sao nguyên chủ nhân thân thể này một điểm tin tức hữu dụng cũng không lưu lại cho ta a? Bọn hắn đều đã xem ta không thoải mái, ta cũng không có thói quen xem bọn hắn. Không biết ta ở chỗ này đã làm chuyện gì đó. Bị bọn hắn nhốt ở nơi này cả đời? Hoặc là để cho tiểu nha hoàn kia cười nhạo ta?

Nghĩ đến nàng, trong lòng ta không khỏi có chút phẫn nộ, mở miệng một tiếng bà điên, nghe được ta cực kì khó chịu. Vốn ta cũng không phải loại người thích gây chuyện, nhưng nếu là đụng vào giới hạn của ta , ta sẽ để cho người nọ chịu không nổi.

Có biện pháp nào có thể để cho nàng nói cho ta biết một chút chuyện tình hữu dụng a?

Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ . . . . .

Ngày hôm sau ta ngủ thẳng gần giữa trưa, vừa thấy trên bàn không có hộp đựng thức ăn, nàng thật sự không mang thức ăn cho ta rồi hả ? Mẹ ơi một ngày bao tử chưa có ăn cơm , sớm biết rằng ít nhiều ăn một chút , nếu nàng thật muốn độc chết ta, sợ hẳn không có kiên nhẫn mỗi ngày đưa đồ ăn đến đây đi như thế.

Tại nhanh qua thời điểm cơm trưa , nàng rốt cục không tình nguyện, chậm chạp đi lại đây.

Đồng dạng là một câu không nói, thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn ta liếc mắt một cái, vẫn như cũ đặt hộp đựng thức ăn liền chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại!" Thanh âm của ta không lớn, lại phi thường hữu lực.

Nàng rõ ràng hoảng sợ, quay đầu không biết nói gì nhìn ta, tựa hồ giọng điệu như vậy không nên từ trong miệng ta nói ra .

" Tại sao ngươi còn có thể nhàn nhã đưa cơm cho ta như vậy?" Ta nói cực kỳ nhẹ nhàng, giống như là nói chuyện nhà . "Nếu ta là ngươi, đã sớm bắt đầu nghĩ chuẩn bị đường lui cho mình rồi."

Nàng ngay từ đầu giật mình, lập tức vẻ mặt đề phòng, "Ngươi bà điên này, không có việc gì tự nhiên ăn nói khùng điên cái gì!"

Ta cố ý đè thấp thanh âm, dụng giọng mũi nói" điên thật hay điên giả, chỉ có trời biết, đất biết, cùng bản thân ta biết, không phải sao? Ha ha" ta lạnh lùng cười, khiến cho nàng toàn thân run rẩy.

"Ngươi, ngươi là giả vờ ?"

Ta híp híp mắt, nhìn nàng thân thể hơi có chút run rẩy , tuy giọng điệu là câu hỏi, nhưng cực kỳ rõ ràng trong lòng nàng đã khẳng định như vậy rồi.

"Ngươi cảm thấy sao a?" Không cần minh xác trả lời nàng, như vậy hiệu quả ngược lại càng tốt, "Ngươi cho rằng những chuyện ngươi làm còn có thể giấu diếm bao lâu? Ha ha."

Mặt nàng nháy mắt trở nên tái mét, "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Ta đây cùng Tiểu Hồng nói chuyện ngươi tất cả đều nghe thấy rồi hả ?"

Khóe miệng ngăn quét xuống cười lạnh, không có tiếng trả lời, để cho nàng càng thêm tin tưởng toàn bộ. Vừa ý nhìn trên mặt nàng biểu tình tuyệt vọng , đột nhiên phát hiện nguyên lai mình còn có một mặt tà ác như vậy.

Một tia sáng tại trong mắt nàng chợt lóe lên, cơ hồ không thể phát hiện, lại cứ không có tránh được ánh mắt ta.

Ta dụng khẩu khí lười biếng mà lại không chút để ý nói, "Yên tâm, nếu ta không có hoàn toàn làm tốt chuẩn bị, làm sao có thể làm cho ngươi biết chuyện ta giả điên ?" Không sai, trong mắt nàng hiện lên là sát niệm.

Nàng lại là run lên, không thể tin nhìn ta, "Chẳng lẽ ngươi đã truyền lời cho phụ thân ngươi rồi hả ? Không có khả năng, không có khả năng, ngươi không có khả năng đi ra ngoài nói a!" Nàng bây giờ xem ra càng giống như là một kẻ điên.

Ta vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng tại trước mặt nàng quơ quơ, "Ta đều có thể ra vào cái mê cung này, ngươi nói ta có thể truyền lời ra ngoài hay không?"

Nàng nghe đến đó, rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, thân thể nháy mắt buông mình ngã xuống, ngơ ngác đang nói gì đó, thanh âm quá nhỏ mà hoàn toàn nghe không rõ.

"Hiện tại ngươi vẫn có một đường có thể chọn ." Lời nói của ta giống như ngọn đèn dầu trong đêm đen , tuy không lớn nhưng có thể chiếu sáng lên con đường của nàng là đủ rồi.

Nàng lập tức run rẩy run rẩy bò đến bên cạnh ta, cũng không có đứng dậy, trực tiếp quỳ gối nơi đó lôi kéo ống quần của ta, ngẩng đầu khi đó lệ đã rơi không ngừng, "Dư phi nương nương xin tha mạng, Tiểu Cúc không phải cố ý hại nương nương. Là, là Lệ phi nương nương, là nàng lấy người nhà nô tỳ ra đe dọa. Nô tỳ, nô tỳ thật là không có tâm tư hại nương nương , mong nương nương nhìn rõ mọi việc, tha nô tỳ đi!"

"Nghĩ muốn lưu mệnh cũng không phải không thể, " ta cố ý dừng một chút, "Ba ngày. Ta cho ngươi thời gian ba ngày nghĩ rõ ràng chính ngươi nên làm như thế nào."

Nhìn nàng vẫn còn ngơ ngác quỳ gối nơi đó, ta có chút không kiên nhẫn , " được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta mệt mỏi. Còn có, những đồ ăn này ngươi lấy đi, bánh bao lạnh là ghét bỏ ta nữ nhân vừa điên lại bẩn này a ." Nói xong ta xoay người đi tới giường.

"Vâng, vâng. Nô tỳ lập tức đổi đồ ăn cho nương nương , nước tắm chờ chút lại sai người mang tới cho nương nương ." Tiểu Cúc kinh sợ khấu đầu một cái mới thối lui ra ngoài.

Người nơi này tốc độ biến sắc mặt có thể so với xuyên kịch ở hiện đại (1) a , ta đưa ngón tay ở trên mặt một phen nhẹ nhàng kéo , đây là vấn đề ta thấy cổ quái, không nghĩ tới thay đổi thân thể vẫn lại là không đổi được thói quen.

Vừa mới đạt được tin tức thực không ít, ta thực ra là Dư phi nương nương, nhưng là không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại lưu lạc đến chỗ ăn bánh bao lạnh uống nước lạnh này .

Tiểu nha hoàn vẫn mang đồ cho ta kêu Tiểu Cúc, nàng cùng một người tên là Tiểu Hồng có một bí mật mà không hề muốn người ngoài biết.

Lệ phi nương nương khẳng định là cùng ta có cừu hận rất lớn , chẳng thế thì nàng hẳn không bức thiết muốn hại ta như vậy.

Tiểu Cúc vừa nói người thứ nhất mà ta sẽ nói đến là phụ thân ta, như vậy xem ra cha ta hẳn là rất thương ta a.

------------------------

(1) Xuyên kịch hay kịch Tứ Xuyên, bắt nguồn từ thời nhà Thanh của vua Càn Long, niên đại Gia Hưng, mỗi năm vào những dịp lễ, tại những khu làng nhỏ, những bến tàu hoặc tại những khu miếu đều sẽ dựng những sân khấu để hưng điển. Thời gian dài trôi qua, Xuyên kịch đã trở nên phổ biến và tạo nên bầu không khí không thể thiếu ở khắp nơi.

Biểu diễn biến mặt từ xưa đã được nhắc đến trong những Xuyên kịch truyền thống “Tam biến hoá thân” hoặc “Cửu biến hóa thân” kề về những tên cướp nghĩa hiệp cướp của người giàu để giúp đỡ người nghèo, để qua mặt sự truy soát của binh lính, kỳ diệu thay là họ biết dùng thuật biến mặt để thoát thân. Và sau đó qua vở kịch “Truyền thuyết Bạch Xà” đã có những bước đột phá mới trong thuật biến mặt.

Và thuật biến mặt ra đời từ những câu chuyện đó và đựơc đưa vào các chương trình biểu diễn trong Xuyên kịch. Sự thần kỳ và tinh xảo của thuật biến mặt trong Xuyên kịch là việc dựa vào thân pháp, thủ pháp và những đặc tính đặc biệt, có thể trong giây chốc qua những cử động quạt tay nhanh chống có thể biến những mặt nạ mà họ đang đeo thành mặt nạ khác nhau, lúc màu vàng lúc thì vàng xanh, đỏ, tím, cam... Chính vì những nhân tố thần kỳ, kết hợp với âm nhạc mang đậm tính chất văn hoá dân tộc cùng với nghệ thuật biểu diễn đã giúp cho nghệ thuật biến mặt ngày một phát triển và vang danh thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.