Tuyệt Thế Tuyết Y

Chương 41




Có chút sốt ruột lại có chút bất đắc dĩ, nhìn trong hộp bánh bao đã nguội lạnh, nửa chén nước, không tin nhíu nhíu mày, tại sao thức ăn lại như thế này a.

Nàng đậy lại hộp đựng thức ăn còn nguyên , nàng cũng không dám ăn những thứ lai lịch bất minh này. Nói không chừng chủ nhân của thân thể này là do ăn những thứ này mới chết thẳng cẳng a.

Đột nhiên có chút hối hận vừa rồi không nên giả bộ ngủ, sao không hỏi hắn một chút tình huống của nàng. Hắn ít nhiều cũng biết một chút chuyện của ta đi, ít nhất hắn rõ ràng đây là chỗ nào.

Rất không dễ dàng mới đợi đến thời gian cơm chiều , người nọ đưa cơm cho nàng rốt cục đến đây. Nghe được thanh âm mở cửa của hắn , nàng ngồi ở trên giường không hiểu có chút khẩn trương. Dù sao nàng cái gì cũng không biết, không biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với hắn.

Cửa mở lại nhìn đến một tiểu cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi , tóc buộc thành hai búi tròn sau đầu, ngũ quan khéo léo, xem ra thanh tú .

Trong lòng nàng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiểu cô nương vừa vào cửa lại đang nhìn thấy nàng chính là đang nhìn nàng ấy, rõ ràng sửng sốt một phen, sau đó đem hộp đựng thức ăn trong tay để trên bàn, lại cầm lấy hộp đựng thức ăn lúc trước mang đi .

"Này. . . . . ." Nàng thấy thế lập tức muốn gọi tiểu cô nương lại, lại không biết nàng ấy tên gọi là gì. Cảm thấy không khỏi kỳ quái, giữa trưa mình đang ngủ nàng ấy không nói lời nào liền tính , hiện tại nhìn đến mình ngồi đây cũng không nói chuyện? Chẳng lẽ nàng ấy là câm điếc?

Nghĩ tới đây nàng lại dùng cả tay chân đối tiểu cô nương nói: "Ngươi có biết ta là ai không ?" Nếu tiểu cô nương nghe không được, ít nhất có thể xem động tác của mình

.

Nàng nghe xong câu nói của ta chợt ngẩn ra, sau đó đột nhiên, giống như gặp quỷ, thét chói tai chạy như bay ra khỏi nơi này.

Không sai, thật là bay.

Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết?

Ách. . . . . . Ít nhất ta có thể xác định một sự kiện, nàng ấy không điếc cũng không câm.

Hiện tại khẳng định là nàng thần tình hắc tuyến, chẳng lẽ vấn đề của nàng cực kỳ khủng bố sao? Những nữ chủ xuyên không trước đây người người không phải là đều hỏi vấn đề này, sau đó giả vờ mất trí nhớ liền toàn bộ OK sao.Vậy phản ứng của nàng kia là muốn như thế nào?

Tối nay là một đêm có gió lớn , cực kỳ thích hợp cho việc làm ăn trộm . Nàng giật giật tại mái ngói trên đỉnh hành lang , đợi cho bầu trời tối đen thật sự là không dễ dàng a. Bất quá nàng hiện tại cũng có chút buồn bực, thân thể này cũng giống như thân thể nàng trước kia đều có bệnh quáng gà a? Một bên oán giận , nàng một bên nhảy vào trong bóng tối.

Hiện tại nàng giống như người mù mò đường, hoàn toàn không thấy rõ đường, chỉ có theo bản năng hướng tới ánh sáng phía trước mà bước đi, đi không được bao lâu, tựa hồ nghe đến nơi xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng mà lại chỉnh tề . Trong lòng cả kinh, vội vàng theo một phương hướng khác chạy vội về.

"Ai" đây là lần thứ năm trăm nàng thở dài , thực không nên đi ra ngoài vào buổi . Trốn được N lần người tuần tra xong, nàng đã hoàn toàn tìm không thấy phương hướng rồi. Hiện tại hi vọng duy nhất là có thể thuận lợi trở về phòng kia mà không bị phát hiện. Bất quá nguyện vọng giống như vậy thực hiện được đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi.

Dự cảm lần đầu tiên của nàng vậy mà lại chuẩn xác đến như thế. Hiện tại nàng đang bị mười mấy binh lính bao bọc xung quanh rồi. Nàng xem bọn hắn, bọn hắn cũng nhìn nàng, ai cũng không nói gì, ai cũng không hề động.

Một hình ảnh thật quỷ dị . . . . . .

Đột nhiên, một sĩ binh giống như không kiên trì nổi , vụng trộm lấy tay gãi mặt. Nàng giống như phát hiện một đại lục mới chỉ vào hắn nói: "Ngươi động , ngươi động rồi !"

Các binh sĩ còn lại đều là dùng một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn binh sĩ vừa gãi mặt kia. Làm hắn xấu hổ đến mức vẻ mặt đỏ bừng, bản năng muốn giải thích, lại phát hiện hoàn toàn không biết đây là chuyện gì xảy ra.

Rốt cục, một binh sĩ nhìn như đầu lĩnh có phản ứng đầu tiên, nói một câu: "Trước đem nàng đưa về Thanh U các rồi lại nói !" Vài người cùng đem nàng "Đưa" trở về, lúc này nàng mới biết được, nguyên lai nàng ở chỗ này kêu là Thanh U các.

Một cái tên có bao nhiêu dễ nghe , có bao nhiêu thê lương.

Vừa về không bao lâu, nàng lại nhìn đến nha đầu đưa cơm cho nàng vội vội vàng vàng chạy tới. Binh sĩ đầu lĩnh giống như giáo huấn nàng ấy vài câu vì không có trông chừng nàng cho tốt, sau đó liền rời đi.

Trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút tự trách, dù sao nàng ấy là vì mình mới bị mắng.

Vừa định giải thích cho nàng , nàng ấy lại hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, vì vậy nàng đành đem những lời muốn nói bị cường bạo trở về trong lòng, nghẹn ngào làm yết hầu nàng phát đau, : "Ngươi cái bà điên này, không ở trong phòng, ra ngoài làm cái gì. Không phải sợ gì đó ở bên ngoài sao, hiện tại lại không sợ rồi hả ?"

Lời của nàng ấy để cho nàng cảm thấy một đầu mờ mịt, bà điên? Là nói nhảm hay vẫn là sự thật ? Bên ngoài có cái gì sao? Làm cho chủ nhân thân thể này sợ như thế sao.

Nàng còn đang ngây người hết sức, nàng ấy lại hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi sân.

. . . . . . Ta thu hồi hình dung thanh tú trước đây đối nàng .

Rầu rĩ xoay người, nghĩ muốn trở lại trên giường nằm, cố gắng tiêu hóa chuyện ngày hôm nay , đã thấy nàng lại quay trở về.

Cho rằng nàng là vì chuyện mới vừa rồi cảm thấy có lỗi với mình , nàng mỉm cười nghĩ muốn nói cho nàng ấy không có gì , nàng cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy .

"Bà điên, ta đưa cơm cho ngươi tại sao lại không ăn ? Đói chết ngươi chỉ là chuyện nhỏ mà là lãng phí công sức ta . Nếu không ăn ta liền không mang cho ngươi nữa, đến lúc đó đói chết, phía trên trách tội xuống cũng không thể tính là sai lầm của ta." Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hay cho một nữ tử chanh chua .

Tươi cười của ta cứ như vậy bị những lời nói lạnh lùng của nàng cương ở tại trên mặt, muốn nhận lại phát hiện nụ cười đã bị đông lạnh quá cứng rồi.

Bây giờ ấn tượng đối với nàng ấy trực tiếp chuyển biến 180 độ , nàng, thật sự tốt và xấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.