Tuyệt Thế Linh Môn

Chương 39




“Không cần! Buông!”Tiếng khóc của Phượng Lê càng lúc càng lớn, nhưng đó chỉ có thể kích khởi dục vọng của những kẻ đó càng thêm mãnh liệt.

Chỉ nghe 『 tê 』 một tiếng! Quần áo Phượng Lê bị rách !

Kỳ quái chính là, đám người ở một khắc kia đột nhiên an tĩnh lại…

A Ly cùng Phượng Lê cách nhau quá xa, hơn nữa Phượng Lê bị vây đắc kín không kẽ hở, A Ly căn bản nhìn không rõ đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra.

Lúc này, chỉ nghe trong đám người có người lầm bầm lầu bầu bàn nói: “Người này… Không phải nữ nhi chứ? …”

“Làm sao có thể…” Tuy rằng tất cả mọi người không tin, nhưng ở trước ngực Phượng Lê có quấn vải trắng, lại nhịn không được mà đoán như thế.

“Nếu không phải nữ, sao phải quấn ngực..”

“Kéo xuống xem chẵng phải sẽ biết sao ?”

Nói xong, có người kéo lấy mảnh vải, đang muốn kéo xuống! Chỉ nghe Phượng Lê bộc phát ra một tiếng thét chói tai : “Không cần!”

Hắn đã đáp ứng Thủy Du Ngân, tuyệt đối không thể lở trước mặt người khác gở mảnh vải này xuống! .

Tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy cái bớt trên ngực mình !

—— Tuyệt đối không thể !

“A!”

Lại là một tiếng thét chói tai thảm thiết , máu chảy ra.

Đám người ồn ào, rốt cục lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Đám người bao vây Phượng Lê tản ra , Phượng Lê ngồi dậy, nắm quần áo bị xé nát trên mặt đất lên, đắp trên người, nước mắt trong mắt không ngừng đảo quanh.

Mà trong tay hắn, còn nắm chặt một chiếc giày —— giày trên có huyết.

Đó là quân giày, bên ngoài bao áo giáp, bởi vì mới lĩnh, rìa phi thường bén nhọn, tựa như vết đao.

Người mà vừa rồi ngăn chận Phượng Lê, một tay bưng kín mặt. Máu loãng đỏ sẫm theo khe hở trên tay hắn chảy ra, tí tắc, chỉ chốc lát trên mặt đất thấm ướt một mảnh lớn.

“Mau… Nhanh đi tìm Bạch giáo úy…” Mọi người quậy gặp xảy ra chuyện, cũng kích động đứng lên.

Đúng lúc này, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng: “Sao lại thế này?” .

Mọi người nhất tề quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Thiên Lý xuất hiện ở cửa.

Bạch Thiên Lý đẩy ra đám người, đi tới điểm trung tâm. Chỉ thấy Phượng Lê nắm hung khí lui ở bên tường, mà đối diện là một kẻ trọng thương mặt mũi đầy máu.

“Mau, mau đưa hắn đưa đi cầm máu!”

Bạch Thiên Lý nâng người bị thương dậy, giao cho một người bên cạnh, đang định hỏi này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có người đi lên báo cáo.

”Là hắn.” Người nọ chỉ vào Phượng Lê, ”Là hắn dùng giày đánh! Hắn tập kích quân hữu!” .

Phượng Lê cũng không phản bác gì, hai mắt hắn đăm đăm, tựa như mất đi linh hồn của mình, nhưng cổ tay lại đột nhiên mềm nhũn, quân giày nhiễm huyết 『 loảng xoảng』 một tiếng rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.