Tuyệt Thế Linh Môn

Chương 20




Uy Vũ Kỵ binh lực hai vạn năm nghìn, chia làm tiền hậu tả hữu trung năm cánh. Mà doanh địa huấn luyện, lại phân biệt ra nam bắc, tiền hậu hai cánh một vạn phân ở bắc doanh, tả hữu hai cánh một vạn phân ở nam doanh. Mà binh lính trong trung cánh tất cả đều được chọn ra từ trong Ngự lâm quân, phụ trách tuần tra bảo vệ hoàng cung, không tham gia tập huấn.

A Ly bị phân làm kì hạ của tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần, bị đưa đến bắc doanh của Uy Vũ Kỵ.

Bắc doanh thiết lập tại một vùng hoang vu ly kinh thành nửa ngày lộ trình. Xung quanh doanh địa bụi gai che lấp, quân kỳ hai bên cửa trại cũng đã ố vàng, dưới ánh mặt trời phầng phật tung bay, chói mắt loá mắt. Giáo trường thực rộng lớn, phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy một mảnh hoàng thổ (đất cát). Phải nhìn ra xa thật xa, mới có thể thấy vài toà nhà nhưng lại không thấy được màu xanh biếc của những đồi núi nho nhỏ, có vẻ phi thường trống trải.

Thời gian vẫn còn còn sớm, ánh mặt trời vẫn chưa gay gắt cho lắm.

Nhưng nhìn thấy hoàng trần (sa mạc ấy) cùng phi sa (cát bay) chói lọi trước mắt, A Ly không khỏi thở dài. Lúc trước khi nghe Mạc Triêu Dao nói cho mình tham gia quân đội huấn luyện, A Ly hưng phấn hơn nữa ngày. Nhưng hiện tại vừa thấy cảnh vật hoang vắng nơi này, không khỏi vì những ngày tháng tương lại của mình mà lo lắng. Đột nhiên nhớ tới lời Mạc Triêu Dao nhắc nhở chính mình, tướng quân nơi này đều cùng Vinh Nghĩa quận chúa quan hệ phi thường chặt chẽ, nếu Vinh Nghĩa quận chúa tìm kế chỉnh tử mình, chính mình cũng chỉ có thể nhẫn, thật là mệnh khổ.

A Ly đến nhập ngũ, Mạc Triêu Dao đến điểm binh.

Hai người tuy rằng cùng đường, nhưng Mạc Triêu Dao thân phận đặc thù, chỉ có thể tiễn A Ly tới trước cửa giáo trường.

Sau khi A Ly xuống xe, hoàng liễn của Mạc Triêu Dao liền hướng về phía trước chạy đi. Theo phương hướng bọn họ đi tới nhìn lại, A Ly thấy một tòa kì lâu ba tầng cao đồ sộ sừng sững, tựa như cao sơn. Kì lâu màu sắc thâm tông, không những không cổ xưa, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy vẻ uy nghiêm lại túc mục. Xa như vậy nhìn thấy, A Ly cũng không khỏi cảm thấy nghiêm trang tôn kính hơn.

Trên kì lâu, hai hàng quân kỳ được cắm chỉnh tề, mặt cờ là màu vàng, đồ án trung gian có điểm trừu tượng, A Ly xuất ra khí lực rất lớn tinh tế nhìn lại, cuối cùng cũng nhận đi ra đó là một cái đầu con báo.

“Giống như. . . . . . Đi vào một cái địa phương rất giỏi nha. . . . . .”

Nhẹ nhàng tự nói một câu như vậy, A Ly chấn hưng tinh thần, cất bước bước vào giáo trường trại môn.

Nhưng mới vừa vào một bước, đã bị một trận gió lướn cấp chín đánh úp lại, cuốn bay bụi đất cùng đá vụn, đập vào hai má A Ly. A Ly nghiêng đầu nhắm mắt, cát bụi che mờ tầm mắt, nghĩ thầm, thật đúng là phong như đao cát.

Thật vất vả chờ trận gió đi qua, A Ly thử mở mắt, liền bị cảnh vật trước mắt khiến cho cả kinh, thật sâu hút vào một ngụm lương khí.

Chỉ thấy bốn phía trên thao luyện trường rộng lớn bằng phẳng, mênh mông bát ngát khắp nơi đều cắm cờ xí, mặt đất chính giữa bị phủ bởi một tầng cát vàng hơi hơi di động, tựa như sương mù tràn ngập  khắp giáo trường. Có lẽ là bởi vì quá mức trống trải, cho dù vẫn là sáng sớm, cũng tạo cho người khác cảm giác có chút phong kính sa cuồng. Mắt nhìn khắp nơi, tất cả đều là một mảnh xơ xác tiêu điều, rất giống nơi thao luyện quân sự.

“Ô oa!”

A Ly nhịn không được kinh hô, đột nhiên cảm động đến muốn khóc, lo lắng vừa rồi thế nhưng đều trở thành hư không, song chưởng rộng mở như muốn nhiệt tình ôm lấy phiến đại địa phong sa phi thạch (nơi cát gió đất đá bay đầy trời) này. Nghĩ lại, tuy nhà của hắn cũng mở võ quán, nhưng nơi huấn luyện bất quá cũng chỉ là một gian phòng hơn trăm mét vuông, làm sao có thể so sánh với nơi này a!

Này trời, này đất, này đó cát vàng, này đó cuồng phong!

A Ly nhắm mắt, ngưỡng mặt lên trời, lẩm bẩm: “Ta thật sự đã đến một thiên đường nha!”

“Ta thật sự đã vào một cái địa ngục. . . . . .”

Một thanh âm hoàn toàn tương phản với A Ly từ phía sau truyền đến.

“Cái gì?”

A Ly vừa quay đầu, liền thấy một gã thiếu niên vận y phục bằng vải dệt thủ công, đang cúi đầu, dùng ánh mắt không còn chút thần thái, lạnh lùng nhìn giáo trường trước mắt, thật dài thở ra mấy hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.