Tuyệt Thế Linh Môn

Chương 14




Không biết vì sao, Mạc Triêu Dao sau khi nghe được một câu như vậy, đột nhiên thân thể trở nên cứng ngắc.

Bên trong lời nói của Đông Vân Tường Thụy, mơ hồ mang theo một tia cảm giác âm trầm, phảng phất trong lời nói có điều gì đó. Chỉ thấy Đông Vân Tường Thụy ghé vào bên tai Mạc Triêu Dao, hạ giọng nói: “Hoàng Thượng, bản tiểu vương có một chút sự tình, nghĩ muốn cùng Hoàng Thượng vào ốc tư hạ đàm đàm (thương lượng riêng).”

“Cái, cái gì nha?”

Mạc Triêu Dao thân mình không khỏi có chút phát lạnh, nghĩ thầm khó trách hắn kêu cho A Ly đi thỉnh ngự y, nguyên lai là muốn để A Ly chi khai, sau đó cùng với mình 『 tư hạ đàm đàm 』 nha? !

“Đương nhiên là về chuyện A Ly.”

Đông Vân Tường Thụy vừa dứt lời, bọn họ hai người đã bước vào Thanh Tịnh Cung.

Đông Vân Tường Thụy không chút khách khí, đẩy mạnh Mạc Triêu Dao vào trong ốc, chính mình cũng theo sau bước vào, nhìn quanh bốn phía, thấy trong phòng không có bất kỳ ai khác, Đông Vân Tường Thụy còn cố ý xoay người lại, khóa chặt cửa phòng .

Mạc Triêu Dao thấy hắn khóa cửa, trái tim nhất thời muốn nhảy ra ngoài, thân thể không ngừng lui về phía sau. Cuối cùng lui đến góc tường, gắt gao nắm chặt góc áo của mình, dùng thanh âm lắp bắp, cảnh giác hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì? Trẫm cảnh cáo ngươi, đây là hoàng cung của trẫm, ngươi khả ngàn vạn lần không được xằng bậy!”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Đông Vân Tường Thụy chán ghét nhíu mày, một phen kéo Mạc Triêu Dao từ góc tường đặt y ngồi lên ghế xong, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc nói: “Ta cảnh cáo ngươi, không cần ở trước mặt ta làm nộ làm tịch (nguyên tác ‘trang mô tác dạng’)!”

“Hảo hảo hảo, trẫm không trang (giả bộ).” Thấy Đông Vân Tường Thụy thật sự sinh khí, Mạc Triêu Dao đành phải đứng đắn lại, hỏi, “Ngươi nói phải cùng trẫm đàm chuyện của A Ly, rốt cuộc là cái gì nha?”

“Chính là. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy ngồi xuống bên cạnh Mạc Triêu Dao, “Ta cùng với ngươi ước pháp tam chương!”

“Ước pháp tam chương! ?”

“Đúng vậy!” Đông Vân Tường Thụy gật gật đầu, phi thường nghiêm túc quay đầu lại, nhìn Mạc Triêu Dao vẻ mặt mờ mịt, giải thích nói, “Ta biết ngươi cũng thích A Ly, đúng hay không? Tuy rằng chúng ta là tình địch, nhưng chuyện tình cảm dù sao cũng không thể miễn cưỡng, chúng ta không cần phải tranh giành với đối phương đến ngươi sống ta chết như vậy, thật khó coi, hẳn là công bình cạnh tranh đi.”

“Công bình cạnh tranh?” Mạc Triêu Dao gật gật đầu, cảm thấy cũng có chút đạo lý.

“Cho nên ngươi vừa rồi giả bệnh kia chiêu Thái Âm (ta ko hiểu cái này, ai giải thik giúp ta với) !”

“Hừ!” Mạc Triêu Dao hừ lạnh một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai nói, “Vậy ngươi thừa dịp trẫm ngủ, lén đem A Ly ra ngoài thì làm sao để giải thích đây?”

“Kia kêu 『chim chóc sáng sớm có trùng ăn 』 được không? Là ngươi tự mình ngủ say như chết, còn trách người khác?”

“Ngươi ngươi ngươi! Trẫm mỗi ngày quốc sự nặng nhọc, đương nhiên không giống ngươi nhàn nhã như vậy!”

“Tốt lắm, ta không phải đến đây cãi nhau với ngươi. Ta chỉ muốn ước pháp tam chương, ngày sau chúng ta công bình cạnh tranh, cuối cùng vô luận A Ly chọn ai, người còn lại cũng không được có nửa câu oán hận.”

“Hảo, ngươi thử nói nói ba chương tạm thời của hiến pháp đi!”

“Thứ nhất, không được ngán chân đối phương, không được nói xấu đối phương, không được phép âm thầm phá hoại.”

“Có thể.” Mạc Triêu Dao gật gật đầu, tiếp nhận.

“Đệ nhị, khi đối phương gặp nạn, phải ra tay cứu giúp.”

“Đây là ý gì?”

” Trở ngại lớn nhất cản trở ngươi theo đuổi A Ly chính là Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng chướng ngại lớn nhất khi ta theo đuổi A Ly cũng chính là cha ta Đại Lý vương. Cho nên chúng ta hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau một chút, ta có thể giúp ngươi bãi bình Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng ngươi cũng phải giúp ta bãi bình cha ta!”

“Hảo hảo hảo! Này hảo!” Vừa nghe Đông Vân Tường Thụy nói có thể giúp mình bãi bình Vinh Nghĩa quận chúa, Mạc Triêu Dao hai tay tán thành.

“Đệ tam, nếu một trong hai người chúng ta ai thú thê (cưới vợ) trước, phải buông tha A Ly, rời khỏi cạnh tranh.”

“Này. . . . . .”

“Có vấn đề sao?”

Mạc Triêu Dao vốn lo lắng Vinh Nghĩa quận chúa sẽ đối mình bức hôn, nhưng nghĩ đến Đông Vân Tường Thụy nói có thể giúp mình bãi bình Vinh Nghĩa quận chúa, cho nên cũng yên tâm hơn, đáp ứng nói: “Nếu ngươi thật có thể giúp trẫm bãi bình Vinh Nghĩa, trẫm đáp ứng với ngươi!”

“Hảo, như vậy ba chương thành lập, chúng ta kích chưởng vi minh (đập tay vì liên minh) !”

Nói xong, Đông Vân Tường Thụy đưa tay phải lên. Mạc Triêu Dao cũng học theo bộ dáng của hắn, giơ tay phải lên, “Ngươi đã nói thì phải giữ lời, nhất định phải giúp trẫm bãi bình Vinh Nghĩa nha!”

“Ngươi cũng đừng quên giúp ta bãi bình cha ta là được rồi!” Đông Vân Tường Thụy có chút tự tin đắc ý cười, một chưởng đánh vào lòng bàn tay Mạc Triêu Dao.

Chỉ nghe 『 ba 』một tiếng giòn vang, hai gã tình địch ước pháp tam chương, công bình cạnh tranh, tuyên cáo cứ vậy ra đời!

Đệ nhị thập thất chương

Ngự y được mời đến, sau khi chuẩn đoán bệnh cho Mạc Triêu Dao, không phát hiện có bất cứ cái gì dị thường.

Ngự y đang cảm thấy buồn bực, nghĩ thầm Hoàng Thượng rõ ràng êm đẹp, như thế nào lại nói mình choáng váng đầu a?

Nhưng đột nhiên, ngự y thấy Mạc Triêu Dao dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn mình, nhất thời hiểu được, biết Hoàng Thượng là đang giả bệnh, vì thế ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu lại, nói với A Ly thần sắc lo lắng đang đứng ở một bên: “Hoàng Thượng xử lý quốc sự vất vả, nhật lí vạn ky (một ngày trăm ngàn công việc), thân thể vốn đã suy yếu, hơn nữa đêm qua bị nhiễm chút phong hàn, cho nên mới có cảm giác choáng váng đầu. . . . . .”

Ngự y sau đó lại lao nhao lải nhải lẩm bẩm nói cái gì đó, A Ly hoàn toàn không có chú ý nghe xong. Nhưng biết Mạc Triêu Dao sinh bệnh đích thật là bởi vì đêm qua thụ hàn (nhiễm lạnh), A Ly không khỏi sinh ra mặc cảm tội lỗi trầm trọng.

Mạc Triêu Dao trộm liếc mắt nhìn A Ly một cái, thấy hắn dùng ánh mắt đã tự trách lại đau lòng nhìn mình, nhất thời một trận lo lắng thoáng qua trong lòng, nghĩ thầm nhất định phải nắm chặt thời cơ, tranh thủ nhiều sự đồng tình hơn một chút. Vì thế Mạc Triêu Dao không chỉ giả choáng đầu, còn làm bộ ho khan, “Khụ khụ. . . . . . A Ly, trẫm hảo khó chịu a. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”

“Ngươi đừng nói nhiều nữa, mau ngủ đi.” Nói xong A Ly kéo chăn đắp cho Mạc Triêu Dao, còn cẩn thận vì hắn dịch hảo góc chăn.

“A Ly. . . . . .” Mạc Triêu Dao đột nhiên cầm tay A Ly, ẩn tình đưa tình nhìn hắn, dùng thanh âm đáng thương hề hề khẩn cầu nói, “A Ly, bên trong Thanh Tịnh Cung rất quạnh quẽ, ngươi ở lại bồi bồi trẫm đi. . . . . . Trẫm muốn nhìn ngươi nhiều một chút. . . . . .”

Mạc Triêu Dao lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy một tầm mắt lạnh như băng từ phía sau A Ly phóng tới!

—— thối hoàng đế! Chúng ta vừa mới ước pháp tam chương công bình cạnh tranh, ngươi nhanh như vậy đã quên!

Đông Vân Tường Thụy dùng ánh mắt cơ hồ có thể đem Mạc Triêu Dao giết chết vô số lần trừng trứ y, đem Mạc Triêu Dao trừng đến mức đáy lòng bốc lên từng trận hàn ý. Cho dù y vốn không bị nhiễm phong hàn, nhưng cũng sắp bị ánh mắt của Đông Vân Tường Thụy đông lạnh thành bệnh.

“Ngươi làm sao vậy?” Thấy Mạc Triêu Dao xanh cả mặt, A Ly lo lắng hỏi han.

“Không, không có gì. . . . . . Chính là đột nhiên cảm thấy có chút lạnh. . . . . .” Mạc Triêu Dao đương nhiên không dám nói là Đông Vân Tường Thụy dùng ánh mắt uy hiếp y, đành phải đem nguyên nhân quy kết đến một phương diện khác, “Trẫm đột nhiên cảm thấy một cỗ không khí không rõ, đang tiếp cận. . . . . .”

“Không rõ khí?” A Ly buồn bực.

Nhưng ai ngờ Mạc Triêu Dao thuận miệng nói ra một câu, lại lập tức trở thành sự thật!

Chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một thanh âm vô cùng buồn nôn: “Hoàng biểu ca!”

Mạc Triêu Dao, Đông Vân Tường Thụy, A Ly ba người, không hẹn mà cùng đánh một cái rùng mình, da đầu run lên từng trận. Không cần quay đầu lại, cũng đã có thể đoán ra —— là Vinh Nghĩa quận chúa đến đây!

Mạc Triêu Dao phản xạ có điều kiện bỏ tay A Ly ra, ánh mắt nhắm lại, đang muốn giả bộ ngủ.

Nhưng ai ngờ Vinh Nghĩa quận chúa động tác nhanh hơn, nắm góc váy, bước nhanh đến bên giường Mạc Triêu Dao, “Hoàng biểu ca, ta nghe nói ngươi sinh bệnh . Thế nào, hiện tại có hảo chút nào chưa? Dược đâu? Đã uống dược chưa?”

Nàng xem Đông Vân Tường Thụy cùng A Ly đang đứng một bên như không khí, thân thủ sờ sờ trán Mạc Triêu Dao, nhất thời sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên: “Biểu ca, ngươi như thế nào chảy nhiều mồ hôi lạnh như vậy!”

『 tất cả đều là do sau khi nhìn thấy ngươi mà thành. . . . . . 』

Mạc Triêu Dao tuy rằng rất muốn nói như vậy, nhưng bất đắc dĩ không có lá gan đó, đành phải cố gắng lôi kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Hoàng Thượng, nếu quận chúa đã đến đây, chúng ta cũng không tiện quấy rầy.”

Đông Vân Tường Thụy nói xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười mỉm vui sướng khi thấy người gặp họa, chỉ thấy hắn vươn tay phải lên, quàng qua bả vai A Ly, đang định kéo A Ly đi.

Đột nhiên, Mạc Triêu Dao 『 tạch 』 một cái từ trên giường ngồi dậy, bộ dáng ốm đau bệnh tật vừa rồi hoàn toàn biến mất, trung khí thập phần hét lớn: “Đông Vân Tường Thụy! Ngươi đứng lại cho trẫm!”

“Hoàng biểu ca. . . . . .” Vinh Nghĩa quận chúa bị Mạc Triêu Dao lớn giọng sợ tới mức giật mình sững sờ.

Đông Vân Tường Thụy cũng bị dọa nhảy dựng, đầu đầy hắc tuyến quay lại, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt Mạc Triêu Dao, trong lòng hơn phân nửa không hiểu như thế nào lại cảm thấy rét lạnh. Bởi vì biểu tình trên mặt đối phương, rõ ràng là viết 『 nếu Đông Vân Tường Thụy ngươi bất nhân trước, vậy đừng trách trẫm bất nghĩa! 』


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.