Tuyệt Thế Bạch Mù Sương

Chương 6: Đôi cánh thiên sứ




Giang Diệc Hãn bước ra từ trong cục cảnh sát, hít thở không khí tự do.

“Cảm ơn Hứa lão đại, em biết ngay, năng lực của anh tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.” Nói cảm ơn với người bên kia điện thoại, miệng của anh rất ngọt.

“Khách sáo rồi, cậu rất có năng lực, video kia tôi đã phát tán lên mạng, không tới một tiếng nữa, thời tiết bên ngoài sẽ thay đổi.” Hứa đại ca lạnh nhạt nói, “Chuyện cậu ‘Làm mất’ giấy chứng nhận, tòa soạn chúng tôi đã thay cậu đưa ra chứng minh công tác, về phấn cục cảnh sát bên kia, tôi cũng đã bảo luật sư của tòa soạn lấy ra giấy cam đoan. Sức mạnh của dư luận bên ngoài vô cùng lớn, nếu cục cảnh sát tiếp tục giam giữ cậu, áp lực cũng rất lớn.” Cho nên, cũng không phảo công lao của một mình ông.

“Phải ha, vậy cũng là do thủ đoạn của lãnh đạo chúng ta vô cùng dũng mãnh.” Nục cười của anh vẫn không thay đổi, tiếp tục thổi phồng.

“Ký giả Giang, Hổ Mặt Cười như cậu năng lực tự vệ hiển nhiên rất mạnh, không cần phải khiêm tốn như vậy.” Hứa lão đại không hề khách khí mà hừ lạnh, “Cậu có nói nữa thì cũng vông dụng, phí sửa chữa xe máy, cậu tự phụ trách!” Hứa lão đại vô vùng vô tình dội cho anh một gáo nước lạnh.

Aiiii, túi tiền của anh!

Anh cam chịu số phận cúp điện thoại.

Ai, xe máy của anh vẫn còn đang ở hiện trường, không biết giờ ra sao rồi, đoán chừng lại phải sửa chữa một phen rồi! Nội tâm nho nhỏ của Giang Diệc Hãn đấu tranh một cái, đến hiện trường lấy xe trước? Hay là về nhà nghỉ ngơi trước đây?

Bên ngoài vẫn còn đang mưa, trong đầu Giang Diệc Hãn lập tức hiện lên một đôi mắt to lo lắng, chuyện ngày hôm nay, có lẽ đã dọa sợ nha đầu kia rồi!

Anh bắt xe, lúc mở cửa xe, không hiểu sao sau gáy chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Xe taxi dừng trước cửa nhà, anh nhìn thấy một chiếc xe thể thao hàng hiệu, trong quen quen vô cùng chướng mắt.

Không phải chứ, hai cái người làm người ta chán ghét lại đến? Anh nghĩ hay là vào cửa hàng tiện lợi tránh trước đã.

“Hắt xì!” Giang Diệc Hãn hắt hơi một cái.

Thật là kỳ lạ, mặt dù trời đang có bão, nhưng mà, nhiệt độ cũng chỉ làm cho còn người cảm thấy mát mẻ, tại sao lại có cảm giác như ông già vậy?

Anh quyết định không ra ngoài chịu rét, trực tiếp lên lầu, đem hai người thích rình rập đuổi ra ngoài.

Con số trên thang máy nhảy lên từng số, “Đinh” một tiếng, anh đã đến nơi, Giang Diệc Hãn vừa tiến tới gần phòng trọ vừa móc chìa khóa ra.

Bên trong hình như đang chiếu phim truyền hình gì đó, có tiếng khóc hu hu, cái loại âm thanh đó, nói thế nào nhỉ, có chút kích thích, giống như là… Không thể nào, hai cái người chướng mắt lại không biết xấu hổ kia, tại nhà bọn họ xem phim a phiến bạo lực?

Nhưng mà, không đúng, giọng nói này rất quen tai.

Giang Diệc Hãn tăng nhanh tốc độ mở khóa.

“Hạ Vị Vãn, em vốn thích chơi đùa, còn giả bộ đơn thuần gì nữa? Hôm nay tôi nhất định phải ngủ với em!” Anh vừa mở cửa, liền nghe được câu nói kích thích này.

Cả người Vãn Vãn bị đè lên ghế sô pha, gương mặt tái nhợt, hoảng sợ, Diệp Thần che miệng cô, đang giở trò, vô cùng bạo lực mà xé rách quần áo của cô.

Không phải âm thanh trong phim truyền hình, anh không có hiểu lầm.

Giang Diệc Hãn bước nhanh về phía trước, kéo lấy phía sau tay áo Diệp Thần, bất chấp tất cả, dễ dàng khống chế được Diệp Thần.

Diệp Thần bị xoay vặn làm cả người ngã quỳ xuống đất, trong nháy mắt được an toàn Vãn Vãn liền vội vàng ngồi dậy, ôm lấy chính mình, cả người hoảng sợ run rẩy.

“Giang, Giang Diệc Hãn…” Đối với việc anh đột nhiên xuất hiện, Vãn Vãn vô cùng bất ngờ.

Hai tay của Diệp Thần vô cùng đau, vừa giãy giụa, vừa kinh ngạc hỏi, “Anh ra khỏi cục cách sát bằng cách nào?” Thật là xuất hiện rất không đúng lúc rồi.

Cục cảnh sát? Làm sao Diệp Thần lại biết anh bị nhốt trong đó?

“Hai người không phải đang chơi trò chơi chứ?” Giang Diệc Hãn cũng không thèm nhìn anh ta, hướng ánh mắt về phía Vãn Vãn, tình tảo hỏi cho rõ ràng trước.

“Không phải, Giang Diệc Hãn, anh ta…” Lời còn chưa dứt, miệng không nói thêm câu gì nữa, nước mắt của Vãn Vãn đã từng giọt từng giọt rơi xuống.

Rất tốt, không cần nói nữa!

Giang Diệc Hãn bẻ vặn cánh tay của Diệp Thần giống như bánh quai chèo, Diệp Thần bị đau kêu gào như heo bị chọc tiết.

Vãn Vãn sợ đến choáng váng, bởi vì, cô có thể nghe thấy tiếng xương của Diệp Thần kêu “Rắc rắc” vô cùng rõ ràng.

“Giang Diệc Hãn, buông tao ra!” Diệp Thần bị đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Mày… Mày mà không buông tao ra, tao sẽ khiến cho mày phải ngồi trong tù cả đời.”

Quyền lớn như vậy?

Nghe vậy, Giang Diệc Hãn nhíu mày, lực độ trong tay hơi nới ra, anh bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, “Nói cho tao một lý do để tao không đánh mày.”

Diệp Thần thành giãy ra thành công, hắn lắc lắc cánh tay đau đớn vô cùng, trong giọng nói tràn ngập sự kiêu căng ngạo mạn, “Giang Diệc Hãn , nhất định là mày không biết, ba ta là cục trưởng, nên Vãn Vãn mới cầu xin tao cứu mày ra!” Nhắc tới những lời này, trong giọng nói của hắn cất giấu ghen tỵ điên cuồng như cũ.

Vì anh, Vãn Vãn đi cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Thần? Giang Diệc Hãn nhìn về phía Vãn Vãn, ngay lập tức Vãn Vãn chột dạ lại khó chịu, cúi đầu xuống.

Không có lúc nào như lúc này, Vãn Vãn cảm thấy mình ngốc như một con heo vậy, rõ ràng anh có thể bình an trở về, mình lại khẩn trương lo lắng đến luống cuống, còn hại bản thân lâm vào hiểm cảnh.

Cô đỏ mắt, rất sợ bị anh mắng.

“Bây giờ, mày ra mở cửa cho tao, tao muốn bình an đi ra ngoài.” Diệp Thần vô cùng khoa trương mà ra lệnh.

Giang Diệc Hãn vẫn nhíu mày như cũ, “Anh bạn à, anh dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy?”

“Mày vừa mới bị bắt giam, nếu như tao đoán không nhầm, thì mày chỉ mới được bảo lãnh ra ngoài, mày có thể bị khởi tố bất cứ lúc nào, nếu như mày còn gây chuyện nữa, sẽ vô cùng phiền toái.” Diệp Thần cười lạnh, “Mày có tin không, nếu mày động đến một sợi tóc của tao, tao tuyệt đối có khả năng để cho mày ngồi tù ba năm!”

“Giang Diệc Hãn, đừng…” Vãn Vãn vội vàng níu lấy ống tay áo của Giang Diệc Hãn, chỉ sợ anh trở nên kích động.

Giống như Diệp Thần vừa mới nói, anh vừa mới được thả ra, không thể gây chuyện được!

“Diệp công tử, anh nói đúng, tôi là một người không thích rước họa vào thân.” Giang Diệc Hãn bị uy hiếp, lộ ra một nụ cười, “Tôi đưa anh ra ngoài, cung tiễn công như nhà cục trưởng của chúng ta!”

Vãn Vãn buông tay áo của Giang Diệc Hãn, thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thần xoa xoa cánh tay vô cùng đau nhức của mình, ưỡn thẳng lưng.

“Đúng rồi, Diệp công tử, nếu lần sau tính thú của anh lại nổi lên, tốt xấu gì cũng nên thông báo trước một tiếng, tôi tự nhiên sẽ biết phải chuẩn bị như thế nào.” Giang Diệc Hãn cười đến vui vẻ.

Những người quen anh đều biết, chỉ cần anh cười càng “Vui vẻ”, chứng tỏ gió bão càng mạnh.

Đáng tiếc Diệp Thần không quen anh, liếc anh một cái, liền ngạo mạn bước về phía cửa.

“Diệp công tử, tôi nói là lần tới! Thật ngại quá, anh cũng không thông báo trước một tiếng, đúng lúc, tôi cũng chưa uống thuốc hạ hỏa!” Dứt lời, một quả đấm vô cùng mạnh mẽ vụt qua đánh vào ngưới trước mặt.

Diệp Thần bị đau ngã ở trên mặt đất một lần nữa, lỗ mũi đau nhói nóng rát, bàn tay sờ vào toàn là máu.

Hai mắt Vãn Vãn trừng lớn, bởi vì, ai có mắt cũng đều có thể nhìn thấy được, sống mũi của Diệp Thần khẳng định đã bị gãy.

“Mẹ nó, mày coi ba mày là Lý Cương đúng không?!” Giang Diệc Hãn cười lạnh, “Nói cho mày biết, tiểu súc sinh, ba của tao còn là Giang Cương đấy!”

“Cái mũi của tao! … Giang Diệc Hãn, mày xong đời rồi, tao nhất định sẽ giết chết mày!” Diệp Thần đau đến gào thét.

Nhưng mà, Diệp Thần còn chưa uy hiếp xong, một chân đã đạp thật mạnh vào ngực hắn.

“Ông đây lâu rồi không được đánh người thoải mái, đang muốn luyện lại thân thủ một chút!” Đạp vào ngực Diệp Thần, giọng của Giang Diệc Hãn vẫn có vẻ miễn cưỡng như cũ, giống như đang bàn luận về thời tiết vậy.

Diệp Thần bị đá phải cong người lại, gương mặt hoàn toàn tái nhợt, phía dưới bị thương nặng gần như muốn hộc máu.

Giang Diệc Hãn duỗi duỗi người, vặn vặn bả vai, bẻ các đốt tay của mình, dáng vẻ giống như chuẩn bị diễn một vở kịch hay.

“Giang, Giang Diệc Hãn…” Vãn Vãn sợ xảy ra án mạng, sợ đến mức cả người bất động, muốn anh lại, lại không biết phải nói cái gì.

“Nha đầu, cô về phòng cho tôi, khóa cửa! Các pha bạo lực sau đây, không thích hợp cho nữ sinh giám định mà thưởng thức!” Anh chỉ chỉ Vãn Vãn, dùng giọng ra lệnh không cho người khác nghi ngờ, “Không có lệnh của tôi, không được phép mở cửa phòng!”

Giọng điệu của anh quá cứng rắn mạnh mẽ, Vãn Vãn ngơ ngác đứng dậy, cô trở về phòng theo chỉ thị, đóng cửa khóa lại. Ở trên giường, ngồi một lúc lâu, Vãn Vãn mới hậu tri hậu giác khóc lớn.

Cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi, bị người đàn ông mình không thích làm nhục như vậy, cô cảm thấy rất ghê tởm, gương mặt ghê tởm của Diệp Thần bổ nhào về phía cô khi đó, một lần nữa phóng đại trong đầu cô.

May mà, anh xuất hiện kịp thời.



Cảnh bạo lực này, thật sự không thích hợp với nữ sinh.

Giang Diệc Hãn anh lúc đi học, ở trong kí túc xá thích nhất là cùng bạn cùng phòng chơi “Bye bye” thần công. Cái gọi là “Bye bye” thần công, chính là một chân giẫm lên mông người phía dưới, kéo cả hai tay hai chân của người ta lên, bẻ đến mức tối đa, xoay vặn đến chia năm xẻ bảy, gần như gãy xương, làm cho người ta đau đến mức sức lực để kêu cũng không có.

Anh cũng thật lâu không có làm trò biến thái như vậy rồi, cũng đã rất lâu không có người nào dám chọc cho anh giận đến mức như vậy.

Anh từng nói, anh điển hình là một người bao che khuyết điểm.

Diệp Thần bị buộc phải tập yoga, tập đến gãy xương. Không chỉ có vậy, còn bị Giang Diệc Hãn đánh đến chỉ còn thoi thóp một hơi, cả khuôn mặt của hắn đặc sắc đến khủng khiếp, môi sưng lên gấp ba gấp bốn lần, mắt cũng sưng đến không thể mở được, anh bên chân mày đều đã treo những tơ máu dài mảnh, rất giống thất khiếu đổ máu, phía dưới bọng mắt bị bần tím giống như màu sắc tự nhiên, sống mũi thì khỏi cẩn nói… Quả thật, thê thảm đến không nỡ nhìn.

“Giang Diệc Hãn, mày, có giỏi thì mày giết tao đi, bây giờ mà mày thả, thả tao ra ngoài, tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!” Diệp Thần đau đến không muốn sống, cả người căn bản không đứng lên nổi, Giang Diệc Hãn quá khỏe, hắn nho nhã yếu đuối, tất cả đều không tránh được.

Giang Diệc Hãn cười hắc hắc.

“Yên tâm đi, chắc chắn anh không muốn trả thù tôi đâu…”

“Mày, mày muốn làm gì?” Diệp Thần hoảng sợ kêu lớn.

Bởi vì Giang Diệc Hãn nhanh nhẹn cởi áo của hắn, còn bắt đầu cởi quần của hắn.

“Vãn Vãn không nói cho anh biết sao? Tôi có ham mê đặc biệt!” Vẻ mặt của Giang Diệc Hãn chính là dáng vẻ sao mày lại không biết vậy.

“Mày… Mày, đồ súc sinh, mau dùng tay!” Khắp người Diệp Thần đều là mồ hôi lạnh, khổ sơ giãy giụa, tiếc rằng, toàn thân hắn đau đớn đến không thể đứng nổi.

Không… Không được, đừng! Lần đầu tiên Diệp Thần nếm trải cảm giác sợ hãi là như thế nào, người bạn cùng phòng này của Vãn Vãn thật là đáng sợ, quá biết thái rồi!

Giang Diệc Hãn nhíu mày, “Sợ cái gì, cúc hoa của anh sẽ được an toàn, tôi chỉ muốn…”

Một tay Giang Diệc Hãn giơ chiếc máy chụp ảnh loại nhỏ lên, môi khẽ nhếch, “Tôi chỉ có một ham mê giống anh Trần Quán Hi* thôi!”

“Không… Đừng mà!” Diệp Thần nằm rạp xuống giãy giụa bò ra bên ngoài, nhưng tiếc rằng, hình ảnh hắn khỏa thân bò lổm ngổm trên mặt đấy đều đều được ghi lại từng cái dưới ống kính, sau cùng, Giang Diệc Hãn lại còn không hề khách khí đạp hắn một cái, đem nơi tư mật của anh ta ghi lại không sót một chút nào.

“Ah, phía dưới đã nhỏ như nấm kim châm, lại còn đòi học người ta dùng sức mạnh!” Giang Diệc Hãn khinh bỉ.

Diệp Thần đã tức đến phát điên rồi, hắn đấm bùm bụp xuống mặt đất, phát ra một loại âm thanh giống như dã thú bị thương gào thét.

Cố tình, miệng Giang Diệc Hãn vẫn tiếp tục nói những lời ác độc.

“Chỉ là tin tôi đi, mặc dù cùng là đàn ông, anh không nhất định sẽ được, nhưng mà, với dáng người bạch trảm kê y hệt tiểu thụ của anh, đặt ở trên thị trường, nhất định sẽ làm nhóm ‘Công’ trên trang Web đồng tính điên cuồng!” Giang Diệc Hãn tấm tắc khen ngợi.

“Mày… Mày… Mày dám!” Diệp Thần nghe hiểu lời của anh.

“Diệp công tử, tôi không có gì là không dám cả, anh là gốm sứ, tôi là ngói vỡ!” Giang Diệc Hãn cất máy ảnh đi, nở một nụ cười rực rỡ, lành lạnh nói.

“Tao đồng ý với mày, sẽ không trả thù mày… Mày nhanh xóa những tấm hình đó đi!” Khả năng chịu đựng của Diệp Thần đã đến cực hạn, gần như sụp đổ.

“Vì cái gì mà tôi phải tin anh?” Anh cười nói, “Nguyên tắc của tôi là, người không phạm mình, mình không phạm người, người nếu phạm tôi, tôi nhất định sẽ phạm người đó!”

Nụ cười của anh rõ ràng là vô cùng rực rỡ, nhưng mà, Diệp Thần cảm thấy ở trong tươi cười của anh, toàn thân mình đều phát rét.

“Sau này tao sẽ không đến tìm Vãn Vãn nữa, mày hài lòng chưa?” Diệp Thần gầm nhẹ.

Được, anh hài lòng!

“Về phần ‘Diễn suất đặc sắc’ của anh, cứ để bảo quản ở chỗ tôi trước, đến khi tôi chắc chắn anh giữ đúng lời hứa mới thôi! Bây giờ, anh có thể cút!” Luc này, Giang Diệc Hãn cuối cùng cũng đã chơi đủ, anh vô cùng tốt bụng mở cửa hộ, dùng chân đem Diệp Thần “Mời” ra ngoài.

“Quần áo của tao!” Diệp Thần nằm trên mặt đất, eo như đứt gãy, không bò dậy nổi, che bộ vị quan trọng của mình, xấu hổ chật vật gào thét.

“Ah, tôi quên mất.” Giang Diệc Hãn mở cửa một lần nữa.

Ở dưới ánh mắt hy vọng cháy bỏng của Diệp Thần, chỉ thấy…

Không phải ném quần áo, mà Giang Diệc Hãn ném điện thoại di động của hắn ra, “Dù sao phía dưới của anh cũng không lớn, vật này lại vô cùng hữu dụng, vừa có thế lấy để che tạm vừa có thể tìm Lương Vũ thân yêu của anh đến cứu mạng! Hắc hắc, không cần cám ơn.”

Bị bồi thêm một đả kích nữa, Diệp Thần choáng váng một lúc, mới có thể miễn cưỡng cầm lấy điện thoại, che ở phía dưới.

Giang Diệc Hãn không có bất kì tia đồng cảm nào, không chút khách khí mà đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.