Tuyệt Thế Bạch Mù Sương

Chương 21: Thần cũng nuốt lời




Đến buổi tối, hoàng đế bảo Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan về nghỉ ngơi, Long Y Hoàng viện cớ một hồi, nhưng hoàng đế quả thật rất kiên quyết, nàng và Phượng Trữ Lan đành phải về phủ Thái tử.

Trên đường về, vẻ mặt Long Y Hoàng như mướp đắng nhìn cảnh sắc bên ngoài lướt qua, vặn tay tính toán.

Phượng Trữ Lan nhịn không được hỏi: "Y Hoàng, rốt cuộc mẫu hậu bị sao vậy? Tóm lại bị bệnh cũng là nàng giở trò?”

"Chàng nói xem?" Long Y Hoàng cười liếc mắt nhìn hắn, thả tay xuống: "Cũng có thể nói là bị bệnh thật, tóm lại bà ấy cũng chỉ biến thành như thế, sống không bằng chết, đến cuối đời."

"Nàng làm gì?" Phượng Trữ Lan hơi ngạc nhiên.

"Ta chỉ thả thêm một thứ vào trong hương liệu bà ấy dùng, nhưng thứ đó không có độc," Long Y Hoàng nhìn bầu trời đêm: "Nhưng, ta lại không hề quên mẫu hậu trồng một loại hoa đặc biệt là dạ hải lan, bản thân dạ hải lan cũng không độc, chẳng qua hương thơm của nó cùng thứ ta thả vào hương liệu hòa vào nhau sẽ tạo thành kịch độc, dù không nguy hiểm đến tính mạng, lại khiến người ta tê liệt cả đời, không hề hay biết, xem ra, mỗi ngày mẫu hậu đều nhìn dạ hải lan một lần, cho nên mới trúng độc nặng như thế... May mà, các thái y đều vô dụng, không nhìn thấy manh mối gì."

"Mẫu hậu... Thật sự cả đời đều như thế?" Phượng Trữ Lan nói nhỏ: "Cứ như thế là một người thực vật?"

"Ta không muốn mạng của bà ấy đã tốt lắm rồi, chỉ có điều khi thấy phụ hoàng đuổi chúng ta ra ngoài chắc hẳn ông ta cũng có mưu tính gì đó." Long Y Hoàng giơ tay che môi, mắt rũ xuống, đồng tử đen láy như mực.

"Như vậy..." Phượng Trữ Lan than nhẹ.

"Đúng rồi, khoảng thời gian này, tốt nhất chàng hạn chế đến thăm bà ấy, cũng không nên đến Tê Phượng các, muốn đi thì nói với ta, ngàn vạn lần đừng tự đi một mình." Long Y Hoàng như chợt nhớ đến điều gì vội vã căn dặn hắn.

"Sao vậy?"

"Loại độc này, sẽ lây nhiễm, có điều độc tính phát tác rất chậm, nhưng đến lúc phát tác thì đã không có cách gì cứu chữa.” Long Y Hoàng mím môi, bất giác cong khóe môi.

Phượng Trữ Lan không biết nên nói gì, đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp trên tay, cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào Long Y Hoàng đã đặt tay mình lên tay hắn.

Long Y Hoàng nhìn về phía trước: “Trữ Lan, rất nhanh thôi sẽ không có chuyện gì nữa, thật sự… Chúng ta sẽ không sao, ta và chàng cùng Kỳ Hàn sẽ bình an, hạnh phúc… Mọi thù hận cũng chấm dứt.”

Phượng Trữ Lan mỉm cười, gật đầu: "Ừm."

Hôm sau, ánh nắng buổi sớm rực rỡ, thời tiết xanh mát, hậu viện Thái tử phủ lại rất tĩnh mịch.

Trong đình viện trước hồ nước, có bóng người mơ hồ đi qua đi lại.

Kỳ Hàn không chịu nổi cái nắng gắt của mùa hè, nằm trong nôi đặt trong đình ngủ say, còn mút ngón tay mình, thấy con đã ngủ, Long Y Hoàng nhẹ nhàng kéo tay con ra.

Trong hồ nước trồng không ít hoa sen, hiện tại chính là mùa hoa nở, lá xanh hoa đỏ, một mùi hương thơm mát lan xa, mang đến cơn mát lạnh trong mùa hè nóng bức.

Thị nữ quạt mát cho Phượng Kỳ Hàn, Long Y Hoàng gỡ từng nút áo cho Kỳ Hàn, sau đó dặn dò thị nữ vài câu, nhìn Kỳ Hàn một lúc, mới từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh lan can đình viện, cầm lấy một cái bát, bốc lên nắm thức ăn cho cá vẩy xuống, chỉ chốc lát có rất nhiều con cá bơi tới tranh giành thức ăn.

Phượng Trữ Lan từ đằng xa đi lại, bóng đình viện từ từ nuốt lấy bóng hắn.

Thị nữ đang muốn hành lễ thì hắn phất tay cho miễn, bước chân khe khẽ không tiếng động tiêu sái đi đến phía sau Long Y Hoàng, sau đó khẽ vòng tay ôm lấy eo người trước mắt.

Mái tóc dài phất phơ trong gió như làn sóng dập dờn, bạch ngọc quan hiện vẻ thanh bình cát tường.

Đột nhiên eo bị siết chặt, cả người bị kéo vào trong vòng ôm của người ấy, Long Y Hoàng hơi giật mình, lấy lại tinh thần rất nhanh cười nói: “Đã về rồi à!”

"Ừm, đã về rồi." Phượng Trữ Lan ậm ờ đáp, cúi đầu hôn lên bờ vai nửa trần của Long Y Hoàng, nụ hôn ấm áp.

Long Y Hoàng chỉ mặc một bộ váy trắng cao đến ngực, khoác một áo choàng lụa mỏng hơi hở vai, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, mà trên y phục chỉ thêu hoa trắng nhỏ nhỏ đơn giản, tao nhã vô cùng.

"Đi đâu vậy? Sáng sớm đã không thấy chàng." Long Y Hoàng vừa nói, vừa tiếp tục cho cá ăn.

"Ta đến Hình bộ một chuyến, thăm Nghĩa Dương." Phượng Trữ Lan thành thật đáp.

"Nghĩa Dương công chúa bị sao vậy?" Long Y Hoàng ngẩng đầu: "Sinh bệnh sao?"

"Không phải, nó và Trọng Cẩn cãi nhau, đang ồn ào giận dỗi, ta đi xem.” Phượng Trữ Lan thì thầm, bàn tay đang đặt trên eo Long Y Hoàng đột nhiên di chuyển đến trước ngực, còn oán trách: “Sao mặc ít vậy…”

Long Y Hoàng nhanh chóng đè móng sói của hắn, mặt ửng hồng: “Ở đây nhiều người thế này, chàng muốn làm gì! Thời tiết nóng nực, chẳng lẽ chàng muốn ta mặc áo bông ra ngoài?”

"Ừm, cũng tốt, buổi tối cởi ra rất tiện, nhưng không được đi ra ngoài… Để người khác nhìn thấy thì không được.” Phượng Trữ Lan cười gian manh.

Vẻ mặt Long Y Hoàng lúc xanh lại trắng, suýt nữa sẽ xoay lại cho Phượng Trữ Lan một bàn tay.

"Y Hoàng, ta muốn có con gái." Phượng Trữ Lan trước khi Long Y Hoàng nổi bão, cố ý nói: "Con gái, ta muốn có một bé gái."

Long Y Hoàng bị hắn quấn lấy mè nheo, đành phải nói: “Được được được, chúng ta có con gái, muốn con gái."

Phượng Trữ Lan cười đắc ý, đột nhiên xoay người, ôm Long Y Hoàng ngồi lên lan can, dựa vào cột đình, kéo Long Y Hoàng vào ngực: "Cho cá ăn à, sao nhàn rỗi thế?"

"Ta đang giết thời gian, nhân tiện chờ chàng," Long Y Hoàng ngoan ngoãn dựa vào hắn, nhìn tay Phượng Trữ Lan đặt lên mu bàn tay mình, liền đan lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau: "Tình hình trong cung giờ ra sao?"

"Vẫn thế, nhưng nghe nói phụ hoàng rất lo lắng cho bệnh tình của mẫu hậu, đang tìm kiếm lương y khắp nơi." Phượng Trữ Lan đáp.

Long Y Hoàng cười lạnh một tiếng: "Chỉ là diễn trò mà thôi."

Phượng Trữ Lan cắn nhẹ lên vai nàng một cái, cảm giác hơi đau rồi lại tê tê ngứa ngứa lan truyền khắp toàn thân Long Y Hoàng, bất giác nàng run lên, Phượng Trữ Lan thong thả nói: “Y Hoàng, muốn kết cục ra sao?”

"Kết cục như thế thôi, còn có thể làm gì?” Long Y Hoàng chú ý né tránh môi Phượng Trữ Lan, cả người xê dịch, nhưng lại cảm nhận được Phượng Trữ Lan càng ôm chặt hơn, lại một nụ hôn lạnh lạnh, nhận thấy điều khác thường trong người Phượng Trữ Lan thì thầm: “Đừng lộn xộn!”

Tim đập loạn xạ, Long Y Hoàng cắn cắn môi, từ từ không dám cử động nữa.

Phượng Trữ Lan thả lỏng tay, cười nói: “Không sao, dù gì chính nàng nhóm lửa chính nàng dập lửa thôi, ta cũng không lo lắng.”

Long Y Hoàng nổi giận, nhéo mạnh: “Không đứng đắn!”

Phượng Trữ Lan cười không nói, ôm chặt Long Y Hoàng hơn.

Thị nữ thình lình tiến vào đình, quỳ gối bẩm: “Liễu phi cầu kiến.”

Phượng Trữ Lan không đếm xỉa, Long Y Hoàng nhìn hoa sen trong hồ, nói: “Cho nàng vào đi.”

Thị nữ tuân lệnh lui ra, rất nhanh Liễu Thiên Trừng dẫn theo thị nữ tay nâng khay bước vào đình.

Nàng và thị nữ lần lượt hành lễ với Phượng Trữ Lan và Long Y Hoàng, sau đó nói: “Thiếp thân thấy mấy ngày nay khí trời nóng bức nên đặc biệt chuẩn bị trà thanh nhiệt cho Thái tử, Thái tử phi tỷ tỷ hạ nhiệt.”

"Ồ," Long Y Hoàng nhướng mày cười quyến rũ: "Trình lên đây đi, Liễu phi vất vả quá."

Thị nữ sau lưng Liễu Thiên Trừng nhanh chóng tiến lên qùy xuống, nâng khay trong tay qua đỉnh đầu.

Long Y Hoàng nhích người, tay cầm tách trà, đảo mắt thấy Phượng Trữ Lan nhìn mình chằm chằm, phì cười: “Chàng không uống? Dù sao cũng là tấm lòng của người ta.”

"Nàng biết hỏa trong ta dập thế nào mà.” Phượng Trữ Lan cong môi, nụ cười câu hồn, giọng mập mờ.

"Chán ghét!" Long Y Hoàng giận quở mắng, cảm thấy mặt nóng hừng hừng, đành quay đầu uống trà.

Liễu Thiên Trừng nhìn nhìn Phượng Trữ Lan, thấy tầm mắt hắn liên tục dán vào Long Y Hoàng, đôi mắt lóe lên, chỉ cúi đầu.

"Ôi! Nóng chết ta!" Một bóng người đợt nhiên từ trên trời rơi xuống, tốc độ nhanh như chớp lướt qua sen trong hồ, làm sóng gợn lăn tăn, như gió mạnh thổi qua, thoáng chốc đã xuất hiện trong đình.

"May quá, cuối cùng cũng về kịp." Long Diệp Vũ mặt không đỏ tim không đập loạn, chỉ hơi thở dốc, vỗ vỗ ngực, đứng trên lan can đình viện.

Trong đình hoàn toàn yên tĩnh, Long Diệp Vũ dừng một lúc, cúi đầu quan sát, thấy Long Y Hoàng đang dựa vào ngực Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan đang ngồi nghiêng nghiêng trên lan can dựa vào cột đình, vẫn đang nhìn kẻ đột nhiên chạy vào sát phong cảnh là hắn.

"Nhìn ta làm gì... Ra ngoài chơi một chút cũng sai hả!" Long Diệp Vũ nói thầm, nhảy xuống khỏi lan can, chân vừa chạm đất thình lình nhìn thấy trong đình còn có người khác.

Người này, nhìn rất quen.

"Ca ca, huynh thật là..." Long Y Hoàng chỉ chỉ Long Diệp Vũ, đột nhiên đau đầu, liên tục thở dài, không biết nên nói gì.

Liễu Thiên Trừng nghe Long Y Hoàng nói thì nhún người ra mắt với Long Diệp Vũ: "Thiếp thân gặp qua Long công tử."

"Sao," Long Diệp Vũ nhìn Phượng Trữ Lan, lại nhìn Long Y Hoàng, lại nhìn nhìn Liễu Thiên Trừng: "Ra ngoài hóng mát có thê tử còn chưa đủ, còn dẫn thêm tiểu thiếp mới thỏa mãn… Phượng Trữ Lan, ngươi coi Y Hoàng thành cái gì?"

Phượng Trữ Lan nhất thời hết đường chối cãi, Long Y Hoàng vội giảng hòa: "Không liên quan đến chuyện của huynh, ca, huynh đi chơi đi!"

"Sao không liên quan đến chuyện của ta, thấy hắn vẫn còn cưới vợ bé, đây chứng tỏ trong lòng hắn vốn không có một mình muội! Người như vậy, ta sao yên tâm giao muội cho hắn?” Long Diệp Vũ nói xong tiến lên kéo tay Long Y Hoàng: “Đi, ta dẫn muội về nhà!”

Long Y Hoàng nóng nảy: "Ca ca! Muội không thể về!"

"Sao, có chồng cũng không nhận người nhà,” Long Diệp Vũ trừng mắt liếc Phượng Trữ Lan nói: “Đừng quên trước đây hắn đối xử với muội thế nào!”

"Đó là trước đây, giờ Trữ Lan đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa, muội thật sự không thể về.” Long Y Hoàng gần như van nài: “Đại ca, muội xin huynh, huynh đừng lo lắng chuyện này được không? Giờ muội thực sự rất tốt, thật đó!”

"Ta không yên tâm." Long Diệp Vũ chỉ lạnh lùng nói: "Vậy để xem hắn muốn làm thế nào."

Phượng Trữ Lan cười cười, nâng tay Long Y Hoàng hôn lên đầu ngón tay nàng, nói: “Ca ca, ta biết nên làm thế nào, trong lòng ta chỉ có một mình Long Y Hoàng.”

Long Diệp Vũ hừ hừ, xoay người ngồi xuống uống trà, Long Y Hoàng nhích người, ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan: “Chàng đừng để ý đến huynh ấy, huynh ấy hơi mẫn cảm chút.”

"Cũng nên xử lý mà," Phượng Trữ Lan cười cưng chìu: "Đã lâu thế này, xem như ta tận tình tận nghĩa rồi, cũng nên dọn dẹp một chút."

"Nhưng chàng không sợ..."

"Ta sẽ xử lý tốt, nàng đừng lo lắng." Phượng Trữ Lan ngửi ngửi hương thơm tỏa ra từ tóc Long Y Hoàng: "Y Hoàng, buổi tối chờ tin tức của ta."

Long Y Hoàng lưỡng lự một lúc, gật đầu: "Được."

"... Đừng mặc nhiều, nhớ nằm trên giường là được."

"... Cút!"

Liễu Thiên Trừng đứng ở một bên, bị người ta coi như không khí, thời tiết rõ ràng đang rất nóng mà cô ta lại cảm thấy tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Cô ta không nghe rõ vừa rồi Phượng Trữ Lan nói gì đó với Long Y Hoàng, nhưng trong lòng càng phát lạnh.

Ban đêm, trong phủ Thái tử rất an tĩnh, tiếng dế kêu liên tục, càng tăng thêm sự quỷ dị trong đêm hè.

Liễu Thiên Trừng ở trong phòng mình tắm rửa xong, cho thị nữ đi xuống, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Ả cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, tự khuyên mình đừng để tâm đến chuyện hôm nay.

Nếu Phượng Trữ Lan đã cho mình ở lại đây lâu đến thế, dù ít dù nhiều cũng có tình cảm, hơn nữa mình cũng từng hầu hạ hắn, hắn không phải người tuyệt tình đến thế.

Mình sẽ không sao… Không sao.

Ả đi đến bên giường, buông rèm muốn nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác sau lưng có người đẩy mạnh mình lên giường, người đó dùng lực rất mạnh xé váy mình, ngón tay xẹt qua da thịt mình, khiến cho cả người mình phát run.

"Là... Là Thái tử điện hạ sao?" Nàng cắn môi hỏi, cả người dâng trào khoái cảm, động tác người nọ thô lỗ ôn nhu.

Ả khẽ ngâm một tiếng, hai tay vô thức nắm chặt nệm giường dưới người, người phía sau cũng không có ngừng động tác.

Dưới thân đột nhiên đau đớn, đón lấy vật thể ra vào tàn nhẫn.

Cả người Liễu Thiên Trừng run rẩy, cắn chặt môi.

Cơ thể như bị bão táp quật lấy, bên tai tiếng rên rỉ ái muội không dứt, Liễu Thiên Trừng cảm giác bản thân muốn điên lên.

Mãi lâu sau, người phía sau mới ngừng lại, ném cả người ả rã rời lên giường, trên cơ thể trắng nõn lưu lại vết đỏ.

Liễu Thiên Trừng thở hổn hển, mới từ từ xoay người lại, muốn nhìn rõ người nọ: “Thái tử… Là người sao? Người… Vẫn không quên thiếp thân?”

Nhưng mà, khi ả xoay người lại, ả ngây ngẩn cả người.

Một người vô danh bịt mặt đang sửa lại y phục mình, mà dựa vào dáng người của hắn, nhìn động tác, hoàn toàn không phải Phượng Trữ Lan!

Mình bị một người lạ xâm phạm!

Liễu Thiên Trừng kích động ngồi dây, tay chân luống cuống kéo chăn che người, hắc y nhân nhanh chóng sửa sang y phục xong, đạp cửa sổ chạy đi.

Liễu Thiên Trừng phát ngốc, mình… Có nên gọi người đến không? Nếu để người khác biết mình đã thất thân với người khác, thế thì chẳng phải trong phủ Thái tử không còn chỗ cho mình dung thân?

Đang lúc Liễu Thiên Trừng hoảng loạng tay chân luống cuống thì cửa phòng đột nhiên bật mở, ả hoảng hốt nhìn ra, chỉ thấy Phượng Trữ Lan dẫn theo đám thị vệ đứng ở cửa, nhìn ả như đang nhìn trò cười.

"Không chịu nổi cô đơn, đành vụng trộm tìm tình nhân?” Phượng Trữ Lan cười lạnh lùng, nhìn ả nhơ nhớt, ngón tay đặt lên ván cửa gõ gõ.

"Không, không phải! Thái tử... Xin người nghe thiếp thân nói! Thái tử!” Liễu Thiên Trừng hoảng loạn hô lớn, Phượng Trữ Lan cũng không đếm xỉa, xoay người hỏi thị vệ sau lưng: “Không thuân thủ nữ tắc nên xử trí thế nào?”

"Loạn côn đánh chết." Thị vệ lập tức đáp.

Phượng Trữ Lan vừa lòng gật gật đầu: "Thế dựa theo quy tắc cũ xử lý đi, ta cũng không muốn phá vỡ phép tắc này, rất tốt."

Dứt lời, hắn trào phúng nhìn lướt qua Liễu Thiên Trừng đang che đậy cơ thể, đường hoàng đi ra ngoài.

Bọn thị về đồng loạt đi vào, rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng Liễu Thiên Trừng kêu thảm thiết, xuyên thủng bầu trời đêm, thê lương vô cùng.

Tiếng côn đánh liên tiếp vang lên, Phượng Trữ Lan khoanh tay đưa lưng về phía phòng, chỉ bình thản chờ.

Không biết qua bao lâu, giọng Liễu Thiên Trừng từ lớn thành nhỏ, sau đó là rên rỉ, cuối cùng không còn nghe gì nữa, Phượng Trữ Lan mới thở nhẹ một hơi, thị vệ chạy ra, quỳ xuống: “Thái tử, người đã chết.”

"Vứt cho chó hoang, để cho ả hài cốt không còn.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói, thị vệ vâng một tiếng đáp lại, chạy vào xử lý cái xác.

Phượng Trữ Lan xoay người, đúng lúc nhìn thấy hai thị vệ nâng thi thể huyết nhục mơ hồ đi ra, hắn nhìn thoáng qua, lập tức chạy về phía phòng Long Y Hoàng.

Trong phòng Long Y Hoàng rất yên tĩnh, đèn đuốc sáng trưng.

Long Diệp Vũ đứng tựa vào cửa, Long Y Hoàng lại ngồi bên trong an an tĩnh tĩnh uống trà đọc sách.

"Muội không không sốt ruột?" Long Diệp Vũ hỏi.

"Ta thấy huynh còn sốt ruột hơn ta, ta tin hắn, ca ca.” Long Y Hoàng cười, tiếp tục đọc sách.

Long Diệp Vũ hừ một tiếng, nhìn ra phía ngoài, rất nhanh, trong bóng đêm xuất hiện bóng người đi đến, bóng người nọ đi vội vội vàng vàng, đèn chiếu sáng lên mặt hắn, Long Diệp Vũ mới nhìn rõ là Phượng Trữ Lan.

"Đã xử lý tốt, ca ca." Phượng Trữ Lan nhìn Long Diệp Vũ rất giống người gác cổng, bất giác cười tự tin đã đoán được điều này.

"Đối xử với người mình không thích như thế, nếu sau này ngươi không thích Y Hoàng, có phải cũng sẽ đối với nó như thế đúng không?” Long Diệp Vũ giơ tay cản đường không cho Phượng Trữ Lan đi vào.

"Không, đó là Liễu Thiên Trừng vụng trộm tình nhân tự chuốc lấy, ta tin Y Hoàng sẽ không như thế." Phượng Trữ Lan cười nói.

"Được rồi được rồi, không phải chuyện của huynh, ca ca," Long Y Hoàng đột nhiên xuất hiện, đẩy Long Diệp Vũ ra ngoài, kéo Phượng Trữ Lan vào phòng: “Khuya rồi, huynh về nghỉ đi! Chuyện sau này không cần huynh lo lắng!”

"Này, Y Hoàng, ta..." Long Diệp Vũ còn chưa nói hết, cửa phòng phanh một tiếng đã bị Long Y Hoàng đóng lại.

"Y Hoàng, nhớ ta không?" Phượng Trữ Lan vội vàng ôm lấy Long Y Hoàng, cười nói bên tai nàng.

"Sao thế," Long Y Hoàng buồn cười nhìn hắn: "Thật là... Thả ta xuống."

"Không thả, vừa mới xem kịch hay... Giờ," Phượng Trữ Lan cười gian manh: "Giờ rất muốn nàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.