Gió xuân thổi nhẹ.
Chủ nhật nhẹ nhàng rất thích hợp cho dịp hội ngộ của những người bạn ba năm chưa gặp nhau.
Một biệt thự nằm giữa núi Dương Minh hôm nay tổ chức buổi họp mặt,
những khách mời tham gia đều là bạn bè thân thiết và người thân của chủ
nhân.
Sân trước rộng lớn được dựng một khán đài lấy màu xanh
dương làm chủ đạo, ở dưới đặt bàn dài, trên đó bày đủ những món mặn đồ
ngọt, dưa và trái cây, có cả nước uống.
Trên sân cỏ rộng dựng
mấy cái ô và vài ghế dài để nghỉ ngơi, mỗi chiếc ô là một màu sắc khác
nhau như những bông hoa nở rộ trên bãi cỏ, rất là rực rỡ. Khách mời tham
gia buổi họp mặt ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm làm sân trước rất náo
nhiệt.
Mà trái ngược với sân trước náo nhiệt, sân sau biệt thự có vẻ yên tĩnh vắng lặng.
Một cô bé tầm 6, 7 tuổi đã ngủ trưa no nên chuồn êm ra ngoài, đôi mắt
linh động, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào, chạy qua bụi cây, đang định
chạy về phía trước thì đột nhiên cô bé thấy cách đó không xa có một
thiếu niên ngồi xổm trước mấy cây hoa, ngồi nhìn chúng đến ngẩn người,
cô bé lập tức vừa thích thú vừa tò mò chạy qua đó.
“Anh à, anh xem gì vậy? Tiểu Đề cũng muốn xem.” Cô đứng sau thiếu niên ngó quanh, vẻ mặt tò mò.
Thiếu niên kinh ngạc quay đầu, nhìn cái đầu nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn
trịa của cô gái đứng sau lưng cậu, anh bỗng nghiêm mặt, nhìn cô bé làm
phiền người khác.
“Em là ai? Sao lại lén lút nwh vậy, muốn doạ người khác à!” Cậu trách mắng.
Hôm nay vốn đã hẹn bạn học và thầy giáo đến vùng ngoại ô ngắm hoa với
cây, ai ngờ chị gái đồng ý tham gia tiệc họp mặt với ba mẹ lại đổi ý,
thân là em trai nên cậu bị buộc thay thế chị gái, làm lỡ hẹn với bạn học
và thầy giáo nên tâm trạng cậu rất không vui.
“Em là Tiểu Đề!”
Dường như chưa phát hiện tâm trạng thiếu niên không vui, cô bé vẫn cười
giới thiệu mình, đôi mắt to tròn nháy nháy tò mò hỏi lần nữa: “Anh à,
anh nhìn gì vậy?”
“Em quản anh nhìn gì à!” Đột nhiên bị quấy
rầy, làm tâm trạng cậu càng xấu, giọng nói càng không khách khí. “Em đi
chỗ khác chơi, đừng ở đây làm người khác chướng mắt!”
“Tên anh là gì? Tới đây với cô nào vậy?” Cô bé lại hỏi tiếp, chẳng biết vì sao, cô thật muốn nói chuyện với anh trai này.
“Em quan tâm anh tới đây với ai làm gì!” Thiếu niên không nhịn được
trừng cô. “Hơn nữa vì sao anh phải nói tên anh cho em biết?”
Cô
bé suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, móc một cái kẹo mút
trong túi ra đưa cho cậu. “Anh nói cho em biết tên anh, em sẽ cho anh
kẹo mút.”
Ai muốn ăn thứ này chứ!
Thiếu niên cong miệng, không để ý tới cô, ánh mắt chuyển qua chỗ khác.
Cô bé chưa từ bỏ ý định nên vòng qua trước mặt thiếu niên, cô bé cầm áo
cậu lắc lắc. “Nói cho em biết đi! Anh à, em dẫn anh đi xem cá nhà em
nuôi.”
Ai muốn xem cá nhà cô n……. Ah? Nhà cô?
“Em tránh ra!” Thiếu niên lườm cô, giọng nói rất bực tức muốn đuổi cô bé đáng ghét này đi.
Cuối cùng cũng phát hiện thiếu niên tức giận, cô bé gãi đầu, dường như
nghĩ ra cách gì đó mà bóc giấy của kẹo mút trên tay ra, không chờ thiếu
niên kịp né tránh cự tuyệt, cô nhét cái kẹo mút vào miệng cậu.
“Anh à, ăn kẹo đường đi, đừng tức mà.” Mỗi lần cô tức giận, vú Lý sẽ nhét kẹo đường vào miệng cô, bảo cô đừng giận.
“Ưm ưm…..” Đột nhiên bị nhét kẹo vào miệng nên thiếu niên sợ hết hồn,
trong khaorng thời gian ngắn luống cuống tay chân, suýt chút nữa sặc
nước miếng.
“Rất ngọt, rất thơm phải không anh?”
Cuối cùng thiếu niên cũng bình tĩnh lại, vứt thẳng cây kẹo trong miệng xuống đất, tức giận hét lên với cô bé.
“Em là con nhà ai? Không có lễ phép mà nhét đồ vào miệng người khác như thế! Nhanh biến đi! Đừng làm phiền anh!”
Bị bắt tới đây cậu đã không vui rồi, muốn yên tĩnh một chút lại đụng
phải đứa bé phiền nhiễu này, mình không đi chơi, lại cố tình dây dưa với
cậu, thật khiến người khác mất bình tĩnh.
Cô bé bị anh quát nên ngơ ngẩn, thật lâu sau mới ấp úng nói: “Tại sao anh kẹo đường rồi mà vẫn giận như vậy, dữ như vậy……..”
“Em còn quản anh!” Thiếu niên càng giận hơn rống to. “Tránh ra đi!”
“Vậy…… Vậy…….” Cô bé chưa bao giờ bị người khác mắng như vậy nên không biết làm sao. “Anh à…..”
“Đừng gọi nữa! Em nghe không hiểu sao? Đồ ngốc!”
“Tiểu Đề không ngốc…….” Lí nhí kêu, cuối cùng cô bé cũng buông tha, từ từ xoay người tránh ra.
Hu hu…. Anh trai không muốn chơi với cô, cô nên tự chơi một mình thì hơn.
Thấy cô cuối cùng cũng buông tha, thiếu niên hài lòng liếc mắt nhìn
phía sau, lại thấy khuôn mặt cô bé khổ sở, thất vọng, chực khóc.
Thiếu niên hơi động lòng, bỗng dưng thấy áy náy. Tại tâm trạng cậu không tốt, lại giận chó đánh mèo cô bé, thật sự không nên.
“Này, chờ chút!” Thiếu niên đi về phía trước, níu cô bé lại, đợi cô
quay lại, cậu kinh ngạc. “Sao em lại khóc? Anh đâu có bắt nạt em!”
Cô bé đỏ mắt nhìn cậu. “Anh không chơi cùng Tiểu Đề…….”
Thiếu niên không tình nguyện trừng một cái. “Được rồi! Anh có thể chơi với em! Em muốn chơi gì?”
Thôi! Nếu cậu đã làm người ta khóc, nên kiên nhẫn chơi với cô một lát! Cậu không muốn mang tội danh bắt nạt trẻ con đâu!
“Thật sao?” Nước mắt vẫn chưa dứt, cô bé cười cười vuốt lại tóc. “Anh muốn chơi với Tiểu Đề?”
“Đúng!” Thiếu niên không nhịn được lên tiếng, lại đột nhiên thấy cô bé
vừa cố nín khóc vừa cười sáng lạn thật đáng yêu. “Vừa khóc vừa cười,
đúng là đứa bé kì lạ!”
Cậu không nhịn được lầu bầu, nhưng cũng cười theo.
Thấy thiếu niên cười, nụ cười trên khuôn mặt cô bé lại càng rạng rỡ hơn……..
Nụ cười thật đáng yêu…….
“Anh Thường……..”
Thường Phong Dịch đang mỉm cười từ từ mở mắt ra, trước mắt anh là tiếp
viên hàng không cúi người mỉm cười gọi anh dậy, thấy anh đã tỉnh liền
nhẹ nhàng cười nói: “Nhìn nụ cười trên mặt anh Thường, hẳn là anh đã có
một giấc mơ đẹp.”
“Giấc mơ đẹp?” Nâng chiếc ghế có thể ngả ra
sau của khoang hạng nhất dậy, Thường Phong Dịch lại cười. “Có lẽ vậy!
Tôi cũng không nhớ rõ.”
Trước khi lên máy bay, anh đã bận cả
tuần. sau khi lên máy bay, anh lại tốn chút thời gian xử lý công việc.
Sau đó anh quyết định nghỉ ngơi một lát, thế là đi ngủ, hình như lúc này
có nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không nhớ gì.
Nữ tiếp
viên giúp anh điều chỉnh ghế ngồi, sau đó nói: “Anh Thường, chúng ta sắp
hạ cánh xuống sân bay Đào Viên, làm ơn thắt dây an toàn.”
Thường Phong Dịch gật đầu, sau khi tiếp viên hàng không đi anh thắt dây lại.
Cuối cùng đã về Đài Loan rồi! Bao lâu rồi anh không về? Năm năm, hay là mười năm?
Sau khi sân bay hạ cánh tại sân bay Đào Viên, An Lệ Đề vốn đang ngồi
trên ghế chờ thấy bảng hiển thị báo chuyến bay từ New York đã hạ cánh
thì lập tức gọi điện thoại báo cho tài xế, sau đó đứng ngồi không yên.
Cô vô thức đi đi lại lại trước mấy người ngồi trên ghế chờ, cảm thấy
sau khi người này đồng ý về nước trong lòng thật nôn nóng, bây giờ càng
nghiêm trọng hơn.
Bảy năm rồi………
Bảy năm rồi anh chưa về Đài Loan! Lần này anh về bởi vì cô “cầu xin”.
Nói dễ nghe là “cầu xin” nhưng thật ra cô đã nói cô sẽ đồng ý bất cứ
điều kiện gì, nên anh mới gật đầu đồng ý trở về giúp cô giải quyết vấn
đề khó khăn của cô.
Cô không biết quyết định này của mình có
phải quá kích động rồi không? Nhưng làm cũng đã làm rồi, chỉ có anh mới
giúp được cô, mà cô cũng chỉ tin anh.
Nhưng tại sao anh nhất
quyết muốn một mình cô tới sân bay đón anh? Mà rốt cuộc cô nên đối mặt
với anh thế nào? Cô không chuẩn bị gì cả. Dù sao bảy năm trước, lần cuối
cùng hai người gặp nhau đã chia tay trong không vui, sau đó hai người
chưa từng gặp lại, cho tới hôm nay…….
An Lệ Đề đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc mắt chỗ cửa nhập cảnh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi ra, cô xoay người nhìn
cẩn thận, cả người chấn động mạnh, sau đó không tự chủ được đi về phía
rào chắn, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó.
Mà người đàn ông cao lớn đồng thời cũng nhìn thấy cô. Khoé miệng anh cong lên, sau đó sải bước đi về phía cô.
Người đàn ông càng lại gần, mắt An Lệ Đề càng trợn to.
Khuôn mặt tuấn dật, con ngươi màu nâu nhạt chứa đựng sự bình tĩnh và vô
hạn nghị lực, sống mũi cao và đôi môi dày vừa phải. Khuôn mặt anh không
thay đổi, nhưng vóc dáng anh dưới bộ quần áo thoải mái còn cường tráng
hơn so với bảy năm trước, không phải loại vai u bắp thịt, mà là dáng
người tao nhã như người mẫu….
Trời ạ! Cho dù mặt anh không thay
đổi, nhưng những thứ khác đã tahy đổi rồi. Không chỉ vóc dáng tahy đổi,
mà ánh mắt anh cũng thay đổi, nó mang theo sự nguy hiểm và quyến rũ hơn
nhiều năm trước.
Cô đột nhiên cảm thấy hối hận…….
“Tiểu Đề.” Thường Phong Dịch cúi đầu nhìn cô gái đang đờ người ra, chiều cao chỉ tới ngực anh.
Cô mặc một bộ quần áo thời trang mùa xuân, trên người mặc chiếc áo len
lửng màu xanh dương nhạt, dưới mặc chiếc quần dài màu trắng bằng vải,
màu sắc tươi sáng cộng thêm đường cong lả lướt khiến cô có vẻ sức sống
thanh xuân, chỉ tiếc bề ngoài và ánh mắt cô lại không hợp, đôi mắt vốn
trong vắt lại nhiễm thêm sự mệt mỏi nặng nề, chỉ có cái mũi thanh tú
xinh đẹp và cái cằm mềm mại không thay đổi.
Cho dù nhiều năm
không gặp nhưng giọng nói quen thuộc khiến An Lệ Đề chợt bừng tỉnh, ngay
sau đó ảo não đỏ mặt, thầm mắng mình tại sao lại mất mặt như vậy, cô
nhìn anh đến ngây người!
“Anh….. Ừm…… Mừng anh về. Xe đợi ngoài kia rồi.”
Chau mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hai mươi mấy năm không thể giấu được tâm sự của cô.
“Vậy thì dẫn đường đi!” Nói xong, anh đi thẳng ra cửa.
Thấy thế, An Lệ Đề giật mình vội vàng bước nhanh theo.
“Không phải trở về định cư sao? Tại sao anh chỉ mang theo một chiếc va
li thôi?” Vừa lên xe, An Lệ Đề không nhịn được hỏi. Va li của Thường
Phong Dịch rất ít làm cô cảm thấy lạ.
Anh cũng không phải về nghỉ phép, mà ở lại lâu dài để giúp cô, chỉ mang theo một chiếc va li này là đủ?
Thường Phong Dịch cười như không cười nhìn cô. “Em chắc chắn anh trở về
định cư? Nói không chừng hai ngày sau anh sẽ thay đổi chủ ý quay về New
York.”
An Lệ Đề nghe vậy liền hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn
kinh hoàng. “Không phải anh đã đồng ý trở về giúp em sao, tại sao lại
đổi ý?”
Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn tấm cửa cách âm ngăn
cách chỗ trước và sau trong xe đã đóng, nghĩ thầm nên nói rõ lập trường
của anh. “Em nghĩ anh trở về giúp em mà không có điều kiện gì sao?”
An Lệ Đề nhìn anh chằm chằm. “Anh…..”
“Ý anh là không nói điều kiện trước, coi như ngày mai công ty của em đóng cửa cũng không liên quan đến anh!”
Lời nói lạnh lùng của Thường Phong Dịch làm An Lệ Đề nghẹn họng nhìn
trân trân, tức giận nhìn anh. “Lúc trước qua E-mail không phải đã đồng ý
‘thù lao’ tuỳ anh sao? Anh còn muốn nói điều kiện gì?” Nếu không đã
đồng ý điều kiện của cô, tại sao lại trở về?
“Em nhớ nhầm rồi.”
Thường Phong Dịch nhún vai, không quan tâm nhận lấy ánh mắt chỉ trích
của cô. “Anh nhớ em nói với anh như này, điều kiện do anh quyết, chỉ cần
anh chịu quay lại Đài Loan nâng công ty sắp phá sản của em lên. Nếu
không tại sao anh lại vứt bỏ’ mỗi ngày một đấu vàng’, ‘tiền đồ rộng mở’
quay về giúp em? Em không quên mình đã cam kết gì chứ?”
An Lệ
Đề cứng ngắc, ánh mắt hơi hoảng hốt luống cuống. “Ai nói, ai nói em
quên? Em chỉ nói chỉ cần anh giúp em, thù lao tuỳ anh định, mà ý em chỉ
thu lao ‘tiền bạc’!” Giọng cô cường điệu nói.
Ngoài tiền bạc và cổ phần công ty đồng ý cho anh, còn nguyên nhân gì hấp dẫn anh quay lại Đài Loan đến vậy?
Thường Phong Dịch nhìn ánh mắt băn khoăn lo lắng của An Lệ Đề giống như
một con thú bị sập bẫy, khoé môi nâng lên đường cong quỷ dị. “Sau này
chúng ta sẽ bàn về điều kiện sau, nói tình hình trước mắt của công ty
cho anh biết đi!”
Anh đột nhiên chuyển đề tài làm An Lệ Đề sững sờ, sau đó bắt đầu nói qua tình hình của công ty cho anh.
“Năm trước đột nhiên ba em qua đời, sau đó em trở thành chủ tịch Lập
Hoa, gần hai năm ở đại học nghiên cứu lịch sử thì đối với em một chữ
kinh doanh cũng không biết, căn bản không thể giúp công ty, cũng không
có cách ngăn chặn có người ác ý muốn chiếm lấy công ty. Nếu không phải
giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu tính cách ngay thẳng âm thầm báo cho em
biết, có lẽ một chủ tịch như em chẳng hay biết gì, thật sự đáng buồn…….”
Thường Phong Dịch chuyên tâm lắng nghe đột nhiên nói. “Giám đốc Hoàng
và giám đốc Tiêu là thành viên hội đồng quản trị của công ty?”
“Đúng vậy, công ty có năm thành viên của hội đồng quản trị, hai người là
bạn tốt của ba em, là họ lén nói cho em biết, giám đốc Ngô cùng hai
giám đốc khác tìm cơ hội sắp xếp nhân viên vào bộ phận trong công ty, bộ
phận tiếp thị, tài vụ, kế toán đã bị họ tóm được, thậm chí Chu Minh Chi
và giám đốc Ngô còn lén lập kế hoạch cướp lại quyền kinh doanh……..”
“Chu Minh Chi?”
“Mẹ kế của em, vợ ba của ba em, anh quên sao? Sau khi ba qua đời, bà ta
không tâm người ta đồn thổi mà cùng giám đốc Ngô qua lại. Sau đó em mới
biết vì cổ phần của em và em trai có trên 50%, sau khi ba qua đời em
nhận chức chủ tịch, chuyện này khiến Chu Minh Chi rất tức giận, vì cổ
phần của bà ta và em gái chỉ có 20%, không đủ tư cách, cho nên bà ta mới
liên hợp với người giữ cổ phần nhiều nhất trong hội đồng là giám đốc
Ngô, tìm cách đoạt lại.”
An Lệ Đề dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Dù
em biết chuyện này nhưng cũng không có cách, em thừa nhận em rất vô
dụng, mà em vẫn hy vọng có thể thay em trai du học ở nước ngoài gánh
vác, không muốn em ấy quay về tiếp quản công ty đã đổi chủ.”
Thường Phong Dịch nhìn khuôn mặt ảm đạm của cô một lúc, miệng nhếch lên,
đột nhiên cười khẽ. “Thật đúng là ân oán nhà giàu! Anh nghe còn thấy
nghiền, không tệ!”
Thật ra chuyện công ty cô, anh đã sai người
tới Đài Loan hỏi thăm trước, nhưng do chính miệng người trong cuộc nói
vẫn cảm thấy đặc sắc hơn.
An Lệ Đề đang buồn bã nghe anh cười
như vậy, nhất thời tức giận. “Em cũng không phải kể chuyện kể chuyện
ngày xưa cho anh, cái gì mà nghiền với không nghiền! Nếu không phải biết
anh có thành tựu ở nước ngoài, em còn lâu mới tìm anh, cầu xin anh
giúp!” Còn đáp ứng điều kiện bất bình đẳng như vậy.
Trong lời
nói của cô có kẽ hở khiến mắt Thường Phong Dịch sáng lên, vui vẻ cười.
“Thì ra có người quan tâm tình hình ở nước ngoài của anh!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề đỏ ửng, cắn răng gầm nhẹ: “Ai muốn quan
tâm tình hình của anh? Nói như em rất quan tâm anh vậy!”
Thường
Phong Dịch mỉm cười. “Không có sao? Nếu không quan tâm, tại soa lại
biết thành tựu của anh ở nước ngoài? Nói không chừng anh chỉ dựa vào một
nhà kinh tế trợ giúp, ăn uống miễn phí.”
“Không phải!” An Lệ
Đề chợt nói. “Công ty tư nhân lâu năm như R.A không thể có kẻ ăn không
ngồi rồi! Anh thật sự cho rằng em ngốc đến mức không hiểu những chuyện
này sao?”
Thường Phong Dịch bỗng dưng cười, trêu chọc cô. “Quả
nhiên em vẫn chú ý đến tình hình của anh.” Cô gái này quả thật không
giấu được chuyện gì, mới nói mấy câu đã khai hết.
Bị phát hiện
mình chú ý đến anh, khuôn mặt An Lệ Đệ đỏ hơn, quẫn bách la ầm lên: “Em
không chú ý đến anh! Tình hình của anh do người khác nói cho em biết,
không phải em tự điều tra! Anh…… anh đừng nói nhảm……”
“Được, được, là người khác nói.” Thường Phong Dịch trấn an nói, đáng tiếc miệng đang cười lại không có ý như vậy.
An Lệ Đề chột dạ, gương mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu. Cô xấu hổ quay mặt
đi chỗ khác, miệng vẫn nói: “Đừng nói những chuyện khác nữa! Em đã nói
chuyện công ty cho anh biết, rốt cuộc anh có nói điều kiện của anh
không?”
Thường Phong Dịch thích thú nhìn cô gái thẹn quá hoá giận, rất lâu không lên tiếng.
“Thường Phong Dịch!” Chờ mãi không thấy anh trả lời, An Lệ Đề không kiên nhẫn quay lại lườm anh.
Thường Phong Dịch ung dung mở miệng: “Nói thật, chỉ vì em trai mà giữ lấy công ty, em cảm thấy em có thể ra giá cao bao nhiêu?”
“Giá cao?” An Lệ Đề không hiểu. “Ý anh là muốn cổ phần công ty nhiều hơn, thuận tiện quản lý hoạt động của công ty sao?”
Thường Phong Dịch cười như không cười lắc đầu. “Mấy năm nay anh kiếm
được không ít tiền, cổ phần của em anh không để trong mắt.”
An Lệ Đề trợn mắt. “Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?” Nếu không muốn cổ phần của cô, tại sao lại đồng ý quay về?
Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn cô. “Em không đoán ra anh muốn gì sao?”
Lời nói của anh có vẻ mờ ám làm An Lệ Đề ngu ngơ không nhịn được rùng mình. “Anh nói rõ đi, nói thẳng rốt cuộc anh muốn gì?”
“Có thể.” Thường Phong Dịch sảng khoái đồng ý, sau đó nói thẳng điều kiện của anh. “Anh muốn em.”
“Hả?” An Lệ Đề mờ mịt.
“Nghe không hiểu sao?” Thường Phong Dịch nhướng mày nhìn đôi mắt nghi
ngờ của cô, từ từ nói. “Anh là thương nhân, vì cứu công ty em, điều kiện
đương nhiên là thứ anh muốn nhất, mà thứ hiện tại anh muốn là —— em.”
Máu toàn thân chảy ngược lên, nháy mắt An Lệ Đề đỏ mặt. “Anh…. Anh thật
quá đáng! Em cũng không phải đồ vật, anh nói muốn là có thể có à?”
Thường Phong Dịch nhún vai, vẻ mặt bâng quơ. “Em có thể nói ‘Không’,
nếu không phải em muốn cứu công ty thì anh quan tâm làm gì?”
An Lệ Đề sửng sốt, cái gì là cô có thể nói ‘Không’? Anh dùng cách gần như uy hiếp này, cô thật sự có thể nói ‘Không’ sao?
Dường như Thường Phong Dịch bị sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của An Lệ Đề
chọc cho rất thích, anh nhếch môi, cười nhìn ánh mắt vừa tức giận vừa
xấu hổ của cô. “Không muốn nói với anh từ ‘không’?”
“Nếu em cự tuyệt, có phải anh cũng không cứu công ty?” An Lệ Đề nhìn thẳng anh.
“Anh bỏ ra ‘sức lực’ vì em giải quyết vấn đề, thì em cũng phải cho anh
cái ‘giá cao’ tương xứng mới công bằng, không phải sao?” Thường Phong
Dịch nói thẳng.
An Lệ Đề nhíu mày, đấu tranh nói: “Giá cao nhất định phải là loại này sao? Không thể đổi cái khác……”
Thường Phong Dịch cười lắc đầu. “Anh không có hứng thú với thứ khác,
bây giờ anh thiếu một người bạn nữ, mà em lại là đối tượng thích hợp
nhất.”
“Nói bậy!” Sắc mặt An Lệ Đề thay đổi, tức giận bùng
phát. “Tại sao anh lại bá đạo không nói lý như vậy? Nghĩ muốn gì thì có
cái đó, tuyệt không bận tâm người khác có nguyện ý không!”
“Vậy
em cũng đừng cầu xin anh trở về giúp em!” Ánh mắt chợt loé, Thường
Phong Dịch giễu cợt. “Như anh nói, anh có thể trở về New York.”
“Không được!” An lệ Đề thốt ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ cảm thấy
giống như mình nói chuyện với một tảng đá, thật khó khăn, vì đối phương
không hề có phản ứng đối với kháng nghị của cô.
“Anh……… Rốt cuộc anh muốn em làm gì?” Cô bỏ cuộc! Cô không muốn cãi nhau với anh, chỉ vì cô không thể nói lại anh.
“Em đồng ý?” Cô khuất phục làm ánh mắt anh trở nên nồng liệt, trong giọng nói không phát hiện ra sự thoả mãn.
“Đúng!” An Lệ Đề không cam tâm tình nguyện hét lên. “Rốt cuộc anh muốn em làm gì? Mau nói rõ đi!”
Thường Phong Dịch cười nhạt. “Đầu tiên, nếu trở thành bạn gái anh,
chúng ta nên ở cùng nhau, cho nên anh quyết định đến nhà em ở cùng
em………”
“Không được!” An Lệ Đề khẩn cấp nói chen. “Chu Minh Chi và em gái………”
“Năm ngoái Chu Minh Chi và con gái bà ta đã rời khỏi biệt thự trên núi
Dương Minh, đến sống ở chung cư trong nội thành. Nghĩ doạ anh sao?”
Thường Phong Dịch liếc xéo cô. “Đừng cho rằng anh ở New York nên không
biết gì!”
An Lệ Đề bị nhìn thấu tâm cơ nên đỏ mặt thẹn thùng, không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác.
Thường Phong Dịch cười một tiếng, nói tiếp điều kiện của anh. “Về bên
ngoài, em muốn giải thích mối quan hệ của chúng ta thế nào cũng được,
nói chúng ta là vợ chồng sắp cưới anh cũng có thể phối hợp, hoặc giữ bí
mật em là người phụ nữ, bạn gái của anh, bất luận trên giường hay đi dự
tiệc cùng anh, anh hi vọng em đều có thể tuân thủ giao ước của chúng ta
cho đến khi khi kết thúc trách nhiệm; một khi anh vào Lập Hoa, mặc kệ
anh có ý gì, anh đều muốn em ủng hộ anh hết mình quyết định anh đưa ra,
tuyệt không làm điều trái lại sau lưng anh, đồng ý không?”
“Nếu tìm anh giúp em, làm gì phải làm điều trái với anh, em ăn no không có chuyện gì làm sao?” An Lệ Đề nói nhỏ phản bác.
Trong mắt loé ra quỷ dị ánh sáng, Thường Phong Dịch cúi người về phía
cô, đưa tay nâng cằm cô lên, “Xem ra hình như em rất không hài lòng với
điều kiện anh đưa ra?”
“Anh……….” Cái miệng nhỏ của cô giật
giật, lại không biết muốn nói gì. Hơi thở nóng hổi của đàn ông phả lên
mặt cô như tạo thành những tia điện tê ngứa thấm vào mạch máu cô, làm cô
mất tự chủ mà mặt hồng tim đập.
“Anh hi vọng em nói gì?” Cô
vốn cũng không cam tâm tình nguyện đồng ý điều kiện của anh, chẳng lẽ
muốn cô nói dối cô rất vui khi làm ‘bạn gái’ anh? Xin lỗi! Cô không nói
dối vậy được.
Sự thành thật của cô làm đáy mắt anh thoáng qua buồn cười, đưa tay giữ lấy lưng cô, ngay sau đó cúi thấp hôn lên môi cô.
“Ưm…….” Bị hành động thình lình của anh hù doạ, nhất thời không kịp phản ứng, đôi môi đã bị chiếm cứ.
Cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô làm anh yêu thích không thôi, trong
mũi như ngửi được mùi thơm phụ nữ như có như không, anh mút mạnh đôi môi
nóng bỏng, đầu lưỡi thăm dò vào miệng trong khi cô không phòng bị, thăm
dò thật sâu, mút lấy nước miếng ngọt như mật của cô, hôn càng thêm sâu,
quấn quýt dây dưa, mút mạnh.
Thường Phong Dịch hôn triền miên
lại bá đạo cường thế làm cô không thể chống đỡ được, mà hơi thở kích
thích của anh làm cô cảm nhận được, càng khiến trong cơ thể cô động
tình……….
Cô cảm thấy kinh hoàng, hô hấp dồn dập nhưng muốn đẩy
anh ra, lại bị anh phát hiện, anh tóm lấy hai tay cô rồi bắt chéo sau
lưng, vì cô giãy giụa nên ngửi được mùi thơm từ cổ cô.
“Anh…….. Buông ra….. Không……” Cô thở gấp kêu, cố gắng coi thường nụ hôn đã đánh thẳng vào giác quan của cô.
Trêu chọc lại ngửi một lát, anh cười nhẹ ngẩng đầu. “Mấy năm không gặp, tại sao lại trở nên xấu hổ như vậy?”
“Ai lại phách lối như anh! Hỏi cũng không hỏi liền………. bắt nạt con gái!” Cô đỏ mặt, tức giận mắng: “Anh……. Buông em ra!”
“Thật sự muốn anh buông em ra sao?” Thường Phong Dịch nhìn chằm chằm
ánh mắt có vẻ mê loạn của cô, nhếch môi cười nói: “Anh nhớ bảy năm
trước, lần cuối chúng ta gặp nhau, lúc anh hôn em, em ôm anh rất chặt,
tại sao bây giờ lại khác rồi?”
Trong đầu nổ “Bùm” một tiếng, toàn thân An Lệ Đề cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Anh….. anh còn nhớ rõ?!
Chẳng lẽ hôm nay anh nói điều kiện này, chính vì muốn trả thù chuyện năm đó cô đối xử tệ với anh?
Cô tìm anh đã sai lầm rồi sao?