Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 12




“Gia Nhi…”

Bước vào phòng, Dạ Nhược Ly nhìn nữ hài tử nằm trên giường, vội vàng chạy đến thấy trên người nàng ấy khắp nơi đều là vết thương, con ngươi đen ánh lên tia lăng lệ ác liệt (mạnh mẽ ác liệt).

Nữ hài tử nằm trên giường nghe thấy nàng gọi chậm rãi mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút máu cười yếu ớt: “Tiểu….Tiểu thư, người đã trở về? Gia Nhi không sao, tiểu thư không cần lo lắng, Gia Nhi vẫn muốn hầu hạ tiểu thư…”

“Ngươi đừng nói chuyện” Lông mày Dạ Nhược Ly cau lại, nhìn mông lung về phía trước, khẽ thở dài. Lúc trước còn Lam thừa tướng và hoàng hậu náo nhiệt tới mức nào, giây phút này một người cũng không thấy, chỉ có Gia Nhi không rời có biết bao trung thành trong đó, Dạ Nhược Ly chợt thấy xúc động.

Trong giây lát, lòng Dạ Nhược Ly cơ rút đau đớn, nàng biết đó là cảm giác của Vân Vãn Ca vẫn còn lưu trong cơ thể, chắc chắn các nàng đã từng có tình cảm rất tốt, nếu như vậy nàng sẽ thay Vân Vãn Ca chăm sóc cho Gia Nhi, làm Vân Vãn Ca yên lòng.

Cảm nhận được sự cam đoan của Dạ Nhược Ly, cảm giác đau đớn kia yên lặng biến mất.

“Gia Nhi, ngươi ăn đan dược này đi”, trong lòng bàn tay nhỏ nhắn Dạ Nhược Ly xuất hiện một viên đan dược óng ánh, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ viên thuốc toả xa ánh hào quang. Miệng anh đào nhỏ há hốc, Gia Nhi kinh ngạc, khuôn mặt non nớt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Đan dược? Tiểu thư gọi cái thứ giống như kẹo hồ lô này là đan dược? Giống như cái gia tộc Nam Cung sắp đấu giá? Tướng quân vì muốn mua đan dược mà đem phu nhân bán làm tiểu thiếp, sao tiểu thư lại có được? Lại đem nó cho mình?

“Gia Nhi, ta biết ngươi nghi ngờ, nhưng ngươi chỉ cần biết ta tuyệt đối không hại ngươi, như thế là được”.

Âm thanh nhàn nhạt kéo suy nghĩ của Gia Nhi trở về, nàng nhìn khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật của Dạ Nhược Ly, đôi mắt đen như sao đem lại loé ra ánh sáng rạng ngời, sau đó gật đầu nhẹ, cánh tay vươn ra đón lấy viên thuốc nuốt vào bụng.

Tiểu thư sẽ không bao giờ hại nàng, dù tiểu thư cho nàng thuốc độc nàng cũng sẽ không chùn bước mà nhận lấy. Một cảm giác mát rượi bao quanh thân thể, Gia Nhi cảm nhận rõ ràng miệng vết thương ngưa ngứa thật khó chịu, nàng vươn tay muốn gãi lại ngạc nhiên phát hiện các vết thương bắt đầu đóng vảy.

“Tiểu thư?” Gia Nhi khiếp sợ kêu lên, phát hiện thanh âm của nàng không còn vẻ suy yếu mà tràn đầy sức sống. Dạ Nhược Ly cúi đầu nhìn Gia Nhi, lông mi dài che đôi mắt, trầm mặc thật lâu hỏi: “Gia Nhi có tin tưởng ta?”

“Tiểu thư đang nói gì vậy?” Gia nhi thu hồi vẻ kinh ngạc, chớp đôi mắt to,giọng điệu rất chắc chắn “Dù tiểu thư có như thế nào, tiểu thư vẫn mãi là tiểu thư Gia Nhi, Gia Nhi biết rõ tiểu thư có bí mật không thể nói, nếu tiểu thư không muốn, Gia Nhi tất nhiên sẽ không hỏi.”

Gia Nhi nghĩ tiểu thư nhà mình có lẽ vì sự kiện Lam thừa tướng nên trong nháy mắt trưởng thành hơn, cũng không nghi ngờ gì. Nàng chỉ là hài tử mười tuổi lại cho nàng ta cảm giác thân thuộc, đây tất nhiên là tiểu thư nhà nàng ta,không thể giả mạo

.

“Gia Nhi” Trong mắt Dạ Nhược Lan hiện lên nét vui mừng, mỉm cười nói: “Chúng ta cùng rời khỏi phủ tướng quân, được chứ?”

“Rời khỏi đây?” Gia Nhi trừng mắt,lại nhanh chóng hiện ra vẻ ưu sầu “Nhưng chúng ta làm sao rời khỏi đây? Tướng quân sẽ không cho chúng ta đi, hơn nữa, sau khi rời khỏi chúng ta biết đi nơi nào? Còn có phu nhân nàng….”

Nếu có thể nàng cũng muốn rời khỏi nơi này cùng tiểu thư và phu nhân cho dù phải mất mạng, nhưng phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng rời khỏi được chứ?

“Chắc chắn có cách!” Dạ Nhược Ly quay đầu đi, ánh mắt hướng ra ngoài bầu trời xanh tinh khiết: “Gia Nhi, qua sự kiện này ta đã có một đoạn duyên kì ngộ, vì vậy ta không cam lòng làm người bình thường, lại càng không cam lòng bị ức hiếp nên chỉ có thể đứng trên cao mới có thể áp chế được người khác!”

Gia Nhi chưa bao giờ nghĩ tiểu thư lại có lời nói như thế, vô cùng khiếp sợ: “Tiểu thư, người muốn soái vị?”

“Soái vị? Làm nữ hoàng? Ta không hứng thú!” Thu hồi tầm mắt, Dạ Nhược Ly cười nhạt , con ngươi đen như mực toát lên sự ngông cường cực điểm: “Ta muốn trời này vì ta mà biến, đất này vì ta mà chuyển! Ta không muốn làm hoàng đế nhưng cũng không muốn phục tùng! Ta càng muốn thiên hạ này không có người nào dám ức hiếp ta và người của ta!”

Bỗng nhiên Gia Nhi phát hiện, Dạ Nhược Ly bất luận là tính cách hay khí thế đều có sự thay đổi vô cùng lớn, không khỏi làm người ta tin tưởng.

“Gia Nhi, ngươi có bằng lòng theo ta bước trên con đường cường giả?” Nhìn gương mặt đang ngây ngốc của nữ hài tử trên mắt, Dạ Nhược Ly nở nụ cười ấm áp.

Gia Nhi kích động đến nỗi đỏ hồng cả đôi má, dùng sức gật đầu, đặt tay mình vào bàn tay nhỏ bé của Dạ Nhược Ly.

Hai bàn tay nắm thật chặt, Gia Nhi tự thề với lòng, đời này kiếp này bất kể xảy ra chuyện gì nàng sẽ không bao giờ rời khỏi tiểu thư. Hơn nữa, không hiểu sao Gia Nhi tin tưởng tiểu thư có thể đạt được mục tiêu đó.

Buông tay nhau ra, trong ánh mắt Dạ Nhược Ly xoẹt qua tia sáng, vừa rồi nắm tay nàng cảm thấy Gia Nhi có căn cốt rất tốt, đáng tiếc nàng ta chỉ là nha hoàn chưa từng được khảo nghiệm huyền lực nên không biết năng lực của nàng ta ở mức nào.

Nhưng đã là tuỳ tùng cũng nàng thì Gia Nhi tất nhiên cũng có thể trở thành cường giả.

“Gia Nhi, ngươi ra ngoài đi, đừng để ai vào làm phiền ta” Phục hồi lại tâm trạng, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt dặn dò, cũng đến lúc nâng cao thực lực lên rồi.

“Vâng, tiểu thư”

Gia Nhi đáp nhẹ một tiếng, ra ngoài đóng cửa phòng lại, gian phòng trở nên yên tĩnh. Dạ Nhược Ly ngồi khoanh chân, tập trung hít sâu đọc khẩu quyết, Kim Thần quyết, Mộc Thần quyết, Thuỷ Thần quyết, Hoả Thần quyết, Thổ Thần quyết đồng thời vân chuyện trong cơ thể.

Năm thần quyết này tượng trưng cho năm thuộc tính, căn bản không thể dung hoà cùng nhau nhưng nếu có được Huyền Linh giới lại là chuyện khác. Năm thần quyết và thần giới đều là vật gia truyền của Dạ gia, ngàn năm cũng chỉ có mình nàng có thể tu luyện được có thể tưởng tượng được Dạ gia đặt vào nàng biết bao hy vọng, mong chờ, nay nàng đột nhiên biến mất không biết những người kia có vì nàng mà thương tâm?

Nhưng mặc kệ ngàn năm sau người thân có như thế nào thì thời điểm hiện tại nàng phải mạnh mẽ lên, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ tốt hậu nhân.

Nghĩ như vậy, Dạ Nhược Ly hồi phục tâm tình toàn tâm vùi đầu vào tu luyện. Thời gian trôi qua rất nhanh. Trong một đêm, năng lực của nàng có ngay kết quả tốt. Bầu trời dần hiện ra những tia sáng đầu tiên, Dạ Nhược Ly ngừng tu luyện cảm thấy trong cơ thể có một nguồn năng lượng đang di chuyển, bờ môi khẽ cong lên: “Trong một đêm đã trở thành huyền giả, tuy rằng tu vị thấp nhất trong huyền nhân cấp thấp nhưng ít ra không phải là loại yếu mềm, phế vật vô năng, đáng tiếc thực lực kiếp trước đến 1% cũng không có, bất quá kiếp trước luyện một ngày một đêm đã trở thành huyền nhân, được gọi là thiên tài đệ nhất đại lục, còn bây giờ thiên phú này dường như còn biến thái hơn cả kiếp trước”

Từ xưa đến nay thiên tài trong thiên tài muốn trả thành huyền giả ít nhất cũng phải cần nửa tháng, nên hiện tại Dạ Nhược Ly có thiên phú thật sự chấn động cả phiến đại lục.

Ngàn năm trước tại Huyền Vũ đại lục, nếu các đại gia tộc biết được một Dạ Nhược Ly như thế chắc chăc sẽ ra sức lôi kéo, chỉ là nàng vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ bản thân nên tạm thời không nên bộc lô thiên phú này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.