Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 22




Thật thà, chất phác, giản dị, đây là ấn tượng của Hùng Trường Quý để lại cho mình.

Dường như, vào thời khắc này, Nhiếp Chấn Bang lại nhớ lại lúc huấn luyện tân binh. Lúc Diêu Viễn ra oai phủ đầu cho mình và mọi người, đứng trên bãi tập, chàng thanh niên nói tiếng phổ thông mang theo khẩu âm phía nam cực kỳ nặng đó:

- Huấn luyện viên, dựa vào đâu mà xem thường lính mới chúng tôi. Tôi và huấn luyện viên thi một lần. Không phải là mười vòng sao? Tôi cũng đeo phụ trọng 40 kg. Dù sao đường trên núi tôi cũng chạy quen rồi.

Giống như, lại nhìn thấy bên trong khu rừng nhiệt đới, cậu chàng mang theo nước mắt đó. Dường như, nhớ lại chính mình lúc rời khỏi quân đội, lúc mà tên nhãi Tần Lãng nắm chặt lấy vạt áo của mình rồi hô gào bừa bãi, thì cậu chàng kia nhưng lại chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, xiết chặt nắm đấm của chính mình.

Đây là một cậu chàng nông thôn giản dị, thật thà, chất phác với tính cách hết sức hướng nội, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng. Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không nghĩ ra được, làm sao có thể là Hùng Trường Quý xảy ra chuyện.

Chuyện này nếu là anh chàng Tần Lãng, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là quá mức bất ngờ. Cái tên đó có lúc, chính là một người không có suy nghĩ gì. Đến lúc mà nóng nảy quá, thì chuyện gì cũng dám làm. Nhưng, làm sao có thể là Chưởng Quỹ chứ?

Tình cảm của đồng đội, đồng đội một loại tình nghĩa sống chết, đây là thứ tình cảm chân thành nhất mà người chưa từng đi lính thì không thể nào lĩnh hội được. Nhìn bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, hai người lính kia cũng có chút xúc động.

Vào lúc này, hai người đều không cố ý làm phiền Nhiếp Chấn Bang. Sau khi trầm mặc một lúc, đợi sau khi cảm xúc của Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh lại một chút, người lính vẫn nói chuyện đó mới từ từ nói:

- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, xin đồng chí bình tĩnh một chút. Chúng ta, vẫn là nói tới việc chính đi.

Nghe thấy lời nói của hai người, Nhiếp Chấn Bang cũng bình tĩnh lại. Mấy năm sống trong quân đội cũng không phải là uổng phí. Về mặt tố chất tâm lý, Nhiếp Chấn Bang có thể rất nhanh chóng là điều chỉnh trở lại.

Gật gật đầu, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống, cầm chén trà lên uống một ngụm, lại khôi phục trở lại phong thái thường ngày, ngay sau đó nói:

- Xin lỗi, tôi đã thất lễ rồi. Các đồng chí tiếp tục đi.

Người lính cầm đầu gật đầu một cái, mỉm cười thiện ý nói:

- Tôi có thể hiểu. Chúng tôi cũng là người lính, đương nhiên có thể hiểu cảm giác này của đồng chí. Nói chuyện chính thôi. Lần này, Hùng Trường Quý, coi như đã chọc ra cái sọt cực kỳ lớn rồi. Chắc chắn là phải lên Tòa án quân sự đấy. Nói trắng ra, chắc chắn là sẽ bị bắn chết rồi.

Câu nói này, lần nữa làm tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang trầm xuống. Vẫn chưa chính thức thẩm tra xử lý vụ án này, ở đây cũng đã đưa ra kết luận rồi, Tòa án quân sự tuyên án tử hình. Có thể suy luận được ngay, Hùng Trường Quý lần này đã gây ra mầm tai họa lớn cỡ nào.

Quả nhiên, người lính lại tiếp tục nói:

- Hùng Trường Quý, người thành phố Thiên Châu tỉnh Giang Bắc. Lần này trở về thăm nhà, Hùng Trường Quý lại bất ngờ gây rối. Lấy từ đồn cảnh sát địa phương một khẩu súng lục kiểu 64, một khẩu súng tiểu liên 79. Đạn súng lục có 60 phát. Đạn súng tiểu liên một nghìn phát. Đương trường liền bắn chết ba cảnh sát của đồn công an, đồng thời bán chết cả Bí thư Đảng ủy thị trấn Thương Sơn. Sau đó, anh ta đã chạy chốn vào trong rừng núi. Cảnh sát vũ trang địa phương và quân đội đã bắt đầu bao vây chặn bắt rồi. Nhưng, tất cả đều bị Hùng Trường Quý đánh lui. Có sáu cảnh sát vũ trang bị thương. Trước mắt, cảnh sát địa phương đã báo cáo lên quân khu địa phương. Đã liên hệ với quân khu của các đồng chí rồi. Tuy nhiên, Hùng Trường Quý đã nói rằng, nhất định muốn gặp đồng chí, nếu không, anh ta sẽ ngoan cố chống lại tới cùng.

Nghe được lời nói của người lính này, Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng không có chút nghi ngờ nào. Rèn luyện quân sự hàng ngày của Hùng Trường Quý, Nhiếp Chấn Bang là người biết rõ nhất. Chính bởi vì cái sự cố chấp và không chịu thua ở bên trong tính tình quật cường đến tận trong xương cốt ấy, làm cho Hùng Trường Quý ở mặt nào cũng đều kiệt lực để làm được tốt nhất.

Đừng nói có nhiều thứ vũ khí đạn dược trong tay như vậy, cho dù là tay không, có lẽ những cảnh sát vũ trang bình thường này cũng không có cách nào bắt được cậu ta. Người được đào tạo từ Trung đoàn Lão Hổ của địa khu Tây Bắc ra, cũng không phải là nói đùa được. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang còn nghe nói, sau khi chính mình đi rồi, Trung đoàn lão Hổ đã nhiều lần tiến hành hoạt động quân sự bí mật ở nước ngoài. Kinh nghiệm thực chiến này, không phải người lính bình thường có thể so sánh được. Với khả năng của Hùng Trường Quý, lúc này, cho dù là mình liên thủ với Tần Lãng, cũng không thể chắc chắn có thể thắng dễ dàng được.

Bốn mạng người, không phải là cảnh sát thì cũng là lãnh đạo. Chuyện như vậy, cũng đủ chấn động rồi. Hơn nữa, còn chống đối với quân đội. Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đã hiểu, tại sao vẫn chưa thẩm vấn đã định tội rồi. Đừng nói một Hùng Trường Quý, cho dù là mười Hùng Trường Quý, cũng sẽ phải bắn chết. Hành vi này, đã không thể lấy lẽ thường để hình dung rồi. Trầm mặc một hồi, Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó đứng lên, gật đầu nói:

- Được, khi nào đi?

Nghe được câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, hai người lính, mặt lộ vẻ vui mừng. Thân phận và bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang khiến cho họ có phần e ngại. Nếu như là người bình thường, ngược lại có thể ra lệnh cưỡng chế, nhưng, Nhiếp Chấn Bang ở đây, họ thật sự không thể dùng các biện pháp cưỡng chế, tất cả chỉ có thể theo chính bản thân Nhiếp Chấn Bang. Khi đến, hai người còn lo lắng rằng Nhiếp Chấn Bang sẽ không đi. Nếu như vậy, tổn thất nhất định còn lớn hơn nữa. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang lại sảng khoái liền đồng ý, người đàn ông nói chuyện, lúc này cũng gật đầu nói:

- Càng nhanh càng tốt. Chúng tôi bên này, máy bay quân sự đã chuẩn bị xong rồi, luôn trong trạng thái sẵn sàng, chỉ xem khi nào thì anh đi được thôi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật đầu nói:

- Bây giờ đi luôn đi.

Trở lại trong đại sảnh, Nhiếp Chấn Bang nói với đám người Triệu Tinh Long và Cao Vệ:

- Vệ Tử, tôi ước chừng, lần này bên Giang Bắc, lại có chuyện rồi. Cậu ở đây, thông báo với lão Trịnh. Để anh ta bất cứ lúc nào cũng phải đợi tin của tôi. Tinh Long, hóa đơn của Lý Quốc Hoa lát nữa miễn cho anh ta đi. Tôi Nhiếp Chấn Bang nói phải giữ lấy lời. Lần trước, tôi đã từng nói chi phí của Lý Quốc Hoa từ nay về sau miễn phí, chúng ta sẽ phải làm được.

Triệu Tinh Long cũng gật đầu một cái, chút tiền này, đối với con cháu quý tộc Thủ Đô, thật sự không đáng để ý. Tam thiếu gia đương nhiên không cần thiết vì chuyện này mà để mất danh dự và thể diện.

Cao Vệ lúc này cũng nghiêm nghị gật đầu một cái, lập tức nói:

- Đã rõ. Về phía anh Trịnh, tôi sẽ thông báo.

Đi theo người lính đi ra khỏi câu lạc bộ Vương Triều, ba người đi thẳng đến xe quân sự đang đỗ bên ngoài. Xe quân sự lúc này mở còi báo động, một đường chạy như bay, hướng về sân bay quân sự ở vùng ngoại ô Thủ Đô.

Trải qua hơn hai giờ bay, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quân sự Hạ Tương của thành phố Thiên Châu tỉnh Giang Bắc. Lúc này, trên bãi đáp máy bay trong sân bay, đã sớm có xe quân sự chờ sẵn. Một đoàn người, không có bất kỳ sự dừng lại nào, trực tiếp lên xe, hướng về thị trấn Thương Sơn của huyện Hạ Tương mà chạy.

Toàn bộ thành phố Thiên Châu, có rất nhiều hệ thống sông ngòi. Duy độc chỉ có huyện Hạ Tương này, được coi là một khu vực đồi núi. Núi có độ cao cao nhất thành phố Thiên Châu chính là núi Thương Sơn của thị trấn Thương Sơn.

Khi Nhiếp Chấn Bang chạy đến đây, đã là hơn 12 giờ đêm rồi. Trong trụ sở làm việc của Đảng Ủy chính quyền thị trấn Thương Sơn, lúc này, cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Giờ phút này, viên tư lệnh Long Điền Cần, thiếu tướng của quân phân khu tỉnh Giang Bắc, bí thư Từ Kỳ của thành ủy thành phố Thiên Châu cùng với mấy người lãnh đạo cấp phó khác của thành ủy thành phố Thiên Châu, bí thư huyện ủy huyện Hạ Tương, chủ tịch huyện cũng đã tập trung ở đây.

Nhiếp Chấn Bang vừa đến. Lúc này, hai người mặc quân phục ở cửa ra vào lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang dừng lại. Một trong số đó cũng đã chạy ra đón chào, mặt mỉm cười, hai người ôm chặt nhau một cái.

- Thái Tử, mấy năm nay không gặp. Da dẻ càng ngày càng trắng ra. Chắc thân thủ cũng giảm xuống rồi đúng không?

Tần Lãng cái thằng này, lúc này lại còn cười đùa được.

Nhưng, trong giọng nói của cậu ta, cũng để lộ ra một cảm xúc đau buồn. Nhiếp Chấn Bang không nói gì, chỉ là vỗ vai Tân Lãng, ánh mắt nhìn lên bậc thang.

Chuyện lần này, chấn động quá lớn rồi. Diêu Viễn thân là sĩ quan quân đội của Hùng Trường Quý, không thể không đến hiện trường.

- Trường Quý lần này, coi như xong rồi. Sớm biết như vậy, tôi không nên để cậu ta về nhà thăm gia đình. Chuyện này, là lỗi của tôi. Nếu như, tôi về thăm gia đình thay cậu ta, tôi nghĩ, có lẽ sẽ không xảy ra tình trạng như bây giờ.

Trong giọng nói của Diêu Viễn, có phần tự trách, có phần hối hận.

Thở dài một tiếng. Nhiếp Chấn Bang lại vỗ vai Diêu Viễn, rất là nghiêm túc và chính trực nói:

- Huấn luyện viên, không nên nghĩ nữa, đây chính là số mệnh.

Ban đêm, Nhiếp Chấn Bang cũng không gặp những cán bộ của địa phương thành phố Thiên Châu. Sáng sớm ngày hôm sau. Nhiếp Chấn Bang vừa ngủ dậy, bí thư Từ Kỳ của thành ủy thành phố Thiên Châu đã vội chạy tới.

Tuổi của Từ Kỳ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, ở cái niên đại này, đây coi như là cán bộ tương đối trẻ tuổi. Hơn nữa, xem ra rất có triển vọng. Người này cao khoảng 1 mét 72. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Từ Kỳ đã cười nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, chào mừng đến thành phố Thiên Châu. Lần này, đúng là phải làm phiền chủ nhiệm Nhiếp rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc. Cái người Từ Kỳ này, tin tức cũng rất là linh thông đấy. Ngay sau đó, hắn cũng mỉn cười nói:

- Bì thư Từ khách sáo rồi. Lần này đến đây, chúng ta không nói chuyện thân phận. Tôi chỉ là một người bình thường, là bạn của Hùng Trường Quý.

Từ Kỳ hơi sửng sốt, ngay lập tức cũng cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chuyện lần này, làm phiền chủ nhiệm Nhiếp rồi.

Đoàn xe rất nhanh đã chuẩn bị xong. Một đoàn người nối đuôi nhau mà đi. Xe đi thẳng đến phía chân núi Thương Sơn. Lúc này, Diêu Viễn đã nhảy từ trên xe xuống, trên mặt đeo kính đen. Bây giờ, căn bản là không thể nhìn thấy được trong lòng Diêu Viễn đang nghĩ gì.

Chỉ vào Thương Sơn, Diêu Viễn nói với Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh:

- Chấn Bang, Trường Quý có lẽ là đang ở trong khu vực rộng chừng 2km vuông ở trước mặt đây. Hiện giờ, toàn bộ trên núi, bốn phía đều bị Trường Quý cài đặt các cơ quan cạm bẫy. Vốn dĩ, tôi và Tần Lãng chuẩn bị hành động rồi, nhưng Trường Quý đã nói, đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của cậu ấy. Cậu ấy muốn gặp cậu. Cậu một mình lên đi.

Trong mắt những người khác, Hùng Trường Quý là tên phản động cực kỳ hung ác. Nhưng, trong mắt đám người Diêu Viễn và Nhiếp Chấn Bang, Hùng Trường Quý là chiến hữu của họ. Chiến hữu là gì? Đó chính là có thể đem phía đằng sau lưng này của mình gửi gắm cho người khác. Lòng tin này, đó là sau khi đã trải qua thử thách sinh tử mới có được. Ba người vốn không lo lắng Hùng Trường Quý sẽ ra tay với mình. Nếu thật là như vậy, chỉ có thể nói rõ rằng, Hùng Trường Quý đã mất trí rồi.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, nhìn khẩu súng lục mà Tần Lãng đưa cho mình, vẫy tay, hắn mỉm cười nói:

- Thái Dương, không cần cái này. Tâm tư của Chưởng Qũy, cậu còn chưa biết sao? Tôi tin cậu ấy, sẽ không ra tay với tôi.

Một mạch hướng về phía trước, sau khi đi được khảng chừng hơn một dặm đường, dọc theo con đường này, những cái bẫy và các cơ quan trải rộng trong các bụi cây, trải rộng ở giữa rừng, làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình, không ngờ, tố chất quân sự của Hùng Trường Quý, đã đạt đến một mức độ khủng bố như thế này rồi. E rằng, dốc toàn lực của bản thân, đánh đơn độc thì, cho dù là Diêu Viễn, cũng không phải là đối thủ rồi.

Cẩn thận tránh khỏi một cơ quan ở trên mặt đường, một vật trông giống như cây cỏ hay cây mây, nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại biết rõ, phía sau nó, kèm theo là một cái bẫy có thể gây chết người.

Đi đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm giác được không kém là bao nữa. Lập tức, hắn dừng lại, nghỉ chân quan sát rừng cây xung quanh một lượt, Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó cũng hét to:

- Chưởng quỹ, tôi đến rồi. Hùng Trường Qúy, cái tên ẻo lả nhà cậu, cái tên lính đào ngũ này! Tôi, đại ca cậu, Thái Tử đến rồi! Lăn ra đây, lăn ra đây gặp tôi đi.

Với tiếng gầm lên giận giữ này của Nhiếp Chấn Bang, ở phía trước cách đó không xa, sau một bụi cây rậm rạp, bóng dáng của Hùng Trường Quý đã đứng dậy từ bên dưới bụi cây. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Hùng Trường Quý lúc này, không thể kiềm chế được nữa, bùm bụp một cái, liền quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.