Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 12




Người kêu gọi đầu hàng chính là bí thư chính ủy, ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Đại Mông, Trưởng phòng Công an huyện Phùng Đại Quân. Giờ phút này, được người anh họ Phùng Đại Bưu trao quyền, Phùng Đại Quân tỏ vẻ rất hăng hái. Có thể tưởng tượng rằng, sau khi bắt được cái đám kẻ cướp to gan lớn mật này rồi, vinh quang sẽ bay tới rầm rầm, không biết phải chói mắt tới cỡ nào. Dường như, khoảng cách chính mình thăng quan tiến chức cũng không còn xa. Một nhà hai cục trưởng, sau này trở đi, Phùng gia ở huyện Đại Mông, hoàn toàn xứng đáng là gia tộc đứng đầu rồi.

Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đã đứng lên. Ở trong phòng thẩm vấn, Nhiếp Chấn Bang phát hiện ra mười mấy cái đinh dài khoangr ba mươi cm, nhưng để mấy cái đinh này ở trong phòng thẩm tra làm gì, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn truy cứu và nghiên cứu sâu thêm làm gì. Trong cái niên đại này, tra tấn bức cung, căn bản cũng không phải là chuyện ly kỳ gì. Thậm chí, còn có tin đồn trước khi vào thì đánh một trận rồi mới thẩm vấn, cái tin này xuất hiện ở không ít địa phương trên cả nước rồi.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cầm một cái đinh, Cao Vệ có một chút tò mò, theo tới nói:

- Tam ca, anh chuẩn bị làm gì?

Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang ung dung, vạch một góc nhỏ của màn cửa sổ, mỉm cười nói:

- Cảnh cáo những người này một chút.

Nói xong, cửa kính thủy tinh bị Nhiếp Chấn Bang đâm nát vụn một ô. Bên dưới, đám người Phùng Đại Quân nghe thấy tiếng thủy tinh bị vỡ, giật nảy mình. Lúc này, cây đinh sắt trong tay Nhiếp Chấn Bang bị ném ra ngoài rồi ngay sau đó, lại là một cây đinh sắt nữa được ném ra.

Dưới lầu, “Ba!” hai tiếng, bên trên loa công suất lớn cắm một cây đinh, bên cạnh, đèn báo hiệu trên trần chiếc xe cảnh sát Santana hoàn toàn mới cũng vỡ một khối. Một chiêu này vừa ra, toàn trường yên lặng.

Nhiếp Chấn Bang lại cẩn thận kéo kín bức màn cửa sổ, sau đó, dùng cái gì đó nặng chặn vào. Trong cái niên đại này, Nhiếp Chấn Bang quyết không tin huyện Đại Mông có cái gọi là tay súng bắn tỉa. Nhưng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, gan lớn thì gan lớn, vẫn cần thận trọng. Cẩn thận chạy được thuyền mười nghìn năm.

Cao Vệ lúc này cũng há miệng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói:

- Tam ca, cái này anh cũng quá trâu bò rồi, đây là công phu gì vậy?

Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng. Công phu, căn bản là chưa nói tới. Đinh dài như vậy, thô như vậy, so với dao găm cũng không có gì khác. Năm đó, lúc đám người mình luyện tập thổi châm, yêu cầu đó còn cao hơn so với yêu cầu này. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Cái này không thấm vào đâu, không khác gì mấy với cảm giác ném Phi Đao. Cậu luyện tập hai ba năm là có thể làm được như vậy.

Nhiếp Chấn Bang cũng có suy nghĩ của chính mình. Tùy tiện dùng súng, cho dù đối với mình hay huyện Đại Mông đều không tốt. Đối với chính mình mà nói, không có chứng nhận dùng súng, nổ súng bắn, đánh người là không tốt, đánh vật cũng không tốt. Súng ống ở trong tay Nhiếp Chấn Bang, đó là thứ chỉ dụng đến trong lúc nguy cấp, tình huống vạn bất đắc dĩ. Mà cái màn vừa rồi, cũng là để cảnh cáo. Chính là muốn nói cho những người phía dưới, bản thân mình rất là đáng sợ, mạo muội xông lên, đó là phải chịu thiệt thòi lớn đấy.

Quả nhiên, đối mặt với chiêu này của Nhiếp Chấn Bang, Phùng Đại Quân cũng kinh hãi rồi. Phùng Đại Quân không phải là người xuất thân chính quy. Về căn bản, cũng chỉ là một tên lưu manh đường phố. Giờ phút này, tiếp cần nguy hiểm như vậy, cũng khiên cho Phùng Đại Quân giật mình kinh hãi. Nếu là trước đây, lúc còn làm một tên côn đồ, Phùng Đại Quân nói không chừng đã liều mạng xông lên. Nhưng, sau khi quan càng làm càng lớn, phụ nữ càng làm càng nhiều thì, Phùng Đại Quân cũng sợ chết rồi.

Sau khi rút lui một đoạn, Phùng Đại Quân âm trầm nhìn chung quanh mọi người nói:

- Làm sao bây giờ? Đạo tặc ngông cuồng như vậy, dám chủ động công kích chúng ta, làm sao bây giờ?

Mấy tên Phó cục trưởng dưới tay Phùng Đại Quân đều là thủ hạ thân tín của hắn. Nói tới nịnh nọt, ăn chơi phóng túng, tuyệt đối là có một tay. Nhưng nói đến việc nghiệp vụ, toàn bộ cộng lại đều kém xa Đường Ngọc Điền

Lúc này, mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là Phó cục trưởng thường trực đứng dậy nói:

- Cục trưởng Phùng, ở đây nguy hiểm, tôi thấy, chúng ta hay là lui về sau một khoảng cách an toàn trước đã. Theo ý kiên của tôi, đây là một cao thủ. Lúc này đúng là lúc khí thế của họ đang hùng mạnh. Bọn họ vừa mới vào trong đó, khéo còn ước gì chúng ta tới đấy. Thế này nếu không cẩn thận bị thương ở đâu thì cũng không tốt.

Bên cạnh, một Phó cục trưởng khác cũng phụ họa:

- Đúng vậy, cục trưởng Phùng, bây giờ chúng ta hay cùng chơi đòn tâm lý với bọn đạo tặc này, xem ai nhẫn nại hơn. Chúng ta có thể chờ đợi được, nhưng bọn họ không chắc có thể. Đợi đến lúc bọn họ mệt mỏi, chúng ta liền ra tay bất ngờ, đánh thẳng vào đấy.

Vì thân phận khác biệt giữa Phùng Đại Bưu và Phùng Đại Quân, cả huyện Đại Mông thường gọi Phùng Đại Quân là cục trưởng Phùng, cho dù lúc chỉ có một mình Phùng Đại Quân cũng như vậy. Bởi vì, nếu gọi quen rồi, chẳng may cả hai vị bí thư Phùng đi cùng nhau thì cũng có chút không rõ.

Phùng Đại Quân liếc lên trên lầu một cái. Nói thật, vừa này hai cái đinh đó đúng là dọa mình kêu to một tiếng. Cái đồ chơi này nếu như đâm ở trên người, nếu như không cẩn thận đâm vào mắt của mình, vậy thì không phải sẽ trở thành độc nhãn long sao? Cái phiêu lưu này, không thể mạo được đâu. Những người này đều là kẻ liều mạng. Thân thể của mình quý giá, không đáng như vậy. Trầm ngâm một chút, Phùng Đại Quân cũng gật đầu nói:

- Được, cứ làm theo ý của các cậu. Dặn dò mấy tên bên đội hình sự kia, cố tử thủ cho tôi. Chúng ta về trước mở cuộc họp ngắn, bàn bạc đối sách.

Cái gì mà cuộc họp ngắn, đây chẳng qua là cái cớ để lười biếng mà thôi. Lúc này, vẫn còn mười hai tiếng nữa mới tối, đám người Phùng Đại Quân chắc chắn sẽ không ngồi chờ ở đây.

Lúc rạng sáng

Đây là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của con người. Vào thời điểm này, Phùng Đại Quân lại đến hiện trường. Suốt một buổi chiều nghỉ ngươi dưỡng sức, trên đường còn đi tới nhà nhân tình nghỉ mấy tiếng, tinh thần của Phùng Đại Quân đã phấn chấn lên rồi. Gã ta đứng bên cạnh, vung tay lên chỉ huy, trước sau có mấy tên cảnh sát bắt đầu hành động, chuẩn bị tiến gần đại lầu, đợi thời cơ vào. Lúc này, lại là hai cái đinh sắt bay vút xuống, thủy tinh trên xe cảnh sát lại một tiếng răng rắc, vỡ nát rồi. Cái âm thanh này, ở trong màn đêm yên tĩnh lại càng chói tai.

Ngay sau đó, tiếng của Nhiếp Chấn Bang liền truyền ra:

- Phía trước sáu người, đằng sau tám người, tôi cảnh cáo các người một lần nữa, không nên thách thức sự nhẫn nại của tôi. Nếu các người lại có hành động, lần sau, sẽ không chỉ là đánh vỡ thủy tinh thôi đâu. Còn nữa, nếu như ai lại dám động, chúng tôi không đảm bảo an toàn của con tin. Bây giờ, để một người có thể quyết định qua đây.

Tiếng của Nhiếp Chấn Bang vọng xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phùng Đại Quân. Lúc này, ở đây thì hắn là lớn nhất. Hơn nữa, hắn là em họ của bí thư Uỷ Ban huyện. Lời nói đương nhiên là chắc chắn rồi.

Nhận lấy cái loa của cấp dưới đưa cho, Phùng Đại Quân trầm giọng nói:

- Bọn cướp ở bên trên nghe đây, các người đã bị bao vây. Nếu như ngoan cố ẩn núp, phản kháng, sớm muộn cũng chỉ có con đường chết. Tôi khuyên các người, nhanh chóng hạ vũ khí xuống đầu hàng, đừng có hy vọng trốn thoát.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:

- Đừng nói thừa lời. Bây giờ chúng tôi cần thức ăn và nước uống, số lượng cho bảy người. Phái một người mang tới đây, nếu không thì chúng tôi sẽ giết chết con tin đấy.

Mấy năm sống trong quân đội đó khiến cho Nhiếp Chấn Bang nói chuyện làm việc đều có một nguồn sát khí. Giờ phút này, đóng giả làm kẻ cướp, cảm giác cũng quả thật khá là giống.

Phùng Đại Quân lập tức cũng không do dự, có đàm phán là tốt rồi, trước tiên bố trí một tên nào đó thông minh một chút lên trên, nhìn tình hình trong phòng, lúc này mới dễ dàng sắp xếp tiếp được.

Rất nhanh, thực phẩm và nước uống được chuẩn bị tốt đã được mang lên. Nhưng trong lúc này, một người đàn ông mặc quần áo bình thường ngồi trong chiếc xe con màu đen dừng ở bên cạnh, người đàn ông đó xuống xe, đi thẳng một đường thông suốt không bị ngăn cản, đến bên cạnh Phùng Đại Quân, nói nhỏ mấy câu, xong rồi lập tức quay người rời đi.

Lúc này, mặt Phùng Đại Quân biến sắc, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, vừa rồi tôi nhận được chỉ thị của bí thư Phùng từ Huyện ủy. Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chế phục ba tên cướp cùng hung cực ác này, Tôi tin tưởng, với tố chất đã qua khảo nghiệm của các đồng chí, đồng thời giải cứu con tin nhất định cũng có thể làm được.

Nói xong, Phùng Đại Quân quay đầu, căn dặn người bên cạnh:

- Ngoài ra, thông báo cho bệnh viện huyện bên đó, chuẩn bị xe cứu thường chờ mệnh lệnh, cứu người bất cứ lúc nào.

Vừa rồi, Phùng Đại Bưu đã hạ mệnh lệnh xuống, mấy người này, bất luận đầu hàng hay không đều nhất định phải tiêu diệt, không thể để chúng nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.

Ngay tại thời điểm mà Nhiếp Chấn Bang giằng co với đám người này, trên con đường núi thông suốt với huyện Đại Mông, ba chiếc xe việt dã trong đêm tối như mực, đi xuyên qua con đường uốn lượn.

Phía trước nhất là một xe Toyota rất bệ vệ, trên xe một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt trầm trọng, dưới vành mắt kính màu bạc, cũng là một khuôn mặt đầy cương nghị. Áo sơ mi với vân áo màu sáng, cà vạt màu đỏ, bộ quần áo vest màu tối, càng có vẻ rất nghiêm túc và truyền thống.

Người trung niên này là chủ nhiệm phòng kiểm tra, giám sát kỷ luật số ba của Uỷ Ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, Hà Vệ Mao. Cấp bậc của Hà Vệ Mao cũng cao, hưởng thụ đãi ngộ của Phó giám đốc sở.

Lúc này, sắc mặt của Hà Vệ Mao có chút u ám. Trước khi đi, bí thư Hoàng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông đã tức giận một trận rồi. Một nước đi này của Ủy ban Kỷ luật trung ương, khiến cho bí thư Hoàng có chút không hài lòng, đây rõ ràng là không tin tưởng năng lực làm việc của Uỷ Ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông mà.

Mang theo cảm xúc tới, đương nhiên là không phải việc tốt. Đằng sau, trên hai chiếc xe, trong một chiếc là bí thư Uỷ ban Kỷ luật địa khu Đông Mông, Phạm Mông Thủy ngồi, chiếc đằng sau nữa là Viên Dương Cương, phó tư lệnh thứ nhất của quân phân khu địa khu Đông Mông.

- Đồng chí Triệu, lần này dẫn đội đi là chủ nhiệm Nhiếp của phòng năm các đồng chí phải không? Chưa nghe nói qua bao giờ.

Hà Vệ Mao lúc này cũng thản nhiên hỏi ra.

Đối với hành động lần này của Uỷ ban kỷ luật trung ương, Uỷ ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông có không ít người không vừa ý. Nếu anh không tin tưởng chúng tôi, vậy bây giờ tìm tới chúng tôi làm gì. Có bản lĩnh, tự mình tìm chứng cứ, tự mình kết án đi. Còn nữa, thân ở trên mặt trận kiểm tra kỷ luật, cái tên Nhiếp Chấn Bang này, thật đúng là lần đầu nghe thấy.

Tiểu Triệu lúc này cũng hiểu rõ người của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông đối với đám người mình có ý kiến. Nhưng tiểu Triệu cũng không còn cách nào khác. Chẳng nhẽ lại nói với những người này là, đích thân Phó bí thư Âu Dương Hạ đưa ra quyết định sao? Nói ra lời này rồi, không những không thể giải thích được rõ ràng cái gì, mà ngược lại còn cho họ có cảm giác lấy thế đè người, tiểu Triệu cũng là ủy viên kiểm tra kỷ luật lâu năm, việc này rất rõ.

- Chủ nhiệm Hà, có điều anh không biết rồi, chủ nhiệm Nhiếp là lãnh đạo mới được điều tới vào tuần trước. Trước đây là Uỷ viên thường trực thành phố Bá Châu khu tự trị Tây Bắc, bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, bây giờ đảm nhiệm phó chủ nhiệm thường vụ phòng năm chúng tôi, chủ trì toàn bộ công việc của phòng năm.

Tiểu triệu mỉm cười đmà bắt đầu giới thiệu.

Vừa nghe thấy tên Nhiếp Chấn Bang này, Hà Vệ Mao cũng ngẩn cả người, tên này thật đúng là rất quen thuộc. Thành phố Tân Lê, chính là nơi đã xuất hiện ở trên “Bảy giờ mỗi ngày” mấy lần rồi, tất nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng coi như là một người tài giỏi và một danh nhân có tiếng trong thể chế. Thật không ngờ, cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Hạ, lại được điều nhiệm tới mặt trận kiểm tra kỷ luật rồi.

Lập tức Hà Vệ Mao mở đèn dùng để đọc sách trong xe lên, nhìn đồng hồ trên tay một cái, đã hơn mười một giờ, cách huyện Đại Mông cũng còn gần năm mươi kilomet. Với tốc độ bây giờ, chỉ sợ phải đến mười hai giờ năm mươi mới đến nơi được.

Trầm ngâm một chút, Hà Vệ Mao nói:

- Tiểu Chu, lái xe nhanh một chút, đặt đèn báo lên, có còi hiệu thì như vậy đi trên đường cũng dễ hơn.

Bên cạnh, tiểu Triệu trong lòng vui vẻ, cái ấm biển mang tên của Nhiếp Chấn Bang thật đúng là rất có tác dụng. Mình và tiểu Tống hai người buổi sáng khoảng chừng tám giờ rưỡi xuất phát, ba giờ chiều tới thị trấn Lỗ Tuyền, liền đến ngay Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông. Nhưng, vẫn kéo dài đến bốn giờ chiều mới xuất phát, theo lý mười một giờ phải đến rồi, bây giờ đã mười một giờ bốn mươi rồi mà vẫn ở trên đường. Càng kéo dài thời gian bao nhiêu, chủ nhiệm Nhiếp cùng với mấy người khác lại càng nguy hiểm. Bây giờ, tiểu Triệu cuối cùng cũng thở phào một hơi rồi

Mười hai giờ ba mươi lắm phút.

Phùng Đại Quân đã không còn nhiều nhẫn nại nữa. Chính người anh họ mình đã hạ tử lệnh rồi, lúc này, nhất định phải hành động. Chính mình không hành động, vậy thì người anh họ Phùng Đại Bưu kia sẽ động mình thôi. Ngay lập tức, Phùng Đại Quân trầm giọng nói:

- Nạp đạn, lên nòng, so thời gian. Sau ba phút, phân thành hai tốp, một trước một sau, hai mặt giáp công. Đối phương chỉ có một khẩu súng lục. Tất cả cùng đồng loạt xông vào, tôi trao quyền cho các cậu, có thể nổ súng trực tiếp giết chết bọn cướp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.