Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 29: Phong ơi, mượn vở!!!




Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn Phùng thị một cái: “Ngươi vu cáo hãm hại ta, đến bây giờ còn không dập đầu nhận tội?”

Phùng thị sử dụng bản lãnh vô lại của mình, cất giọng the thé: “Ngươi nói cái gì? Cái gì mà dập đầu nhận tội? Tại sao hả? Ngươi phải đập đầu xin lỗi ta thì có! Vừa rồi ai biết ngươi giở trò quỷ gì? Dù sao con ta lúc trước trúng độc là sau khi dùng thuốc của ngươi! Cho dù ngươi đi tới tận chân trời cũng không chạy thoát được! Hai tên đại phu kia khẳng định đã giúp ngươi giở trò, khi dễ bà già không biết y thuật như ta…”

Trang đại phu ở một bên không thể kiềm chế được, lớn tiếng quát: “Ngươi là cái đồ chanh chua! Câm miệng cho lão tử! Ngươi nói cái gì? Chúng ta giúp hắn ư? Cho dù là chúng ta không biết tại sao dùng mười tám tiền phụ tử lại không trúng độc, nhưng mà thử nghiệm vừa rồi đã chứng minh rõ ràng đó là sự thật! Người ta có bí quyết gia truyền, đã dặn dò ngươi không nên tự mình sắc thuốc, ngươi tham món lợi nhỏ tự tiện phục thuốc mà trúng độc, sau đó lại đến nhờ vả người ta. Người ta không lấy xu nào mà cứu nhi tử của ngươi. Việc ngươi đe dọa tống tiền người ta còn chưa nói vậy mà lúc này còn cưỡng từ đoạt lý hung hăng càn quấy! Quả thực là, kẻ làm trăm chuyện xấu cũng không biết xấu hổ! Cút đi cho lão tử! Cút!”

Tiếu đại phu cũng nổi giận nói: “Đúng vậy! Nhiều người mở to mắt quan sát nghiệm chứng là người ta dùng phương thuốc không sai, là do ngươi sai. Mà cái đồ chanh chua nhà ngươi vẫn như trước không biết điều chút nào lại còn gây sự vô lý! Ngay lúc này ở bên ngoài nhiều người vây quanh xem như vậy, “đức hạnh” của nhà ngươi như thế nào đều lọt vào mắt họ, ta tin tưởng là từ nay về sau, ngươi và nhi tử gặp tai nạn hay là ốm đau thì đại phu của cả kinh thành sẽ không ai để ý tới các ngươi! Cũng không ai bằng lòng chữa bệnh cho các ngươi! Tốt nhất ngươi tự cầu phúc nhiều hơn, để cả đời không mắc bệnh hay tai họa gì! Đuổi ả ra ngoài cho ta!”

Mấy tiểu nhị đi lên tóm lấy Phùng thị ném ngã ra trên nền tuyết ngoài cửa. Những người xung quanh cười vang, không ít người chỉ vào ả mắng chửi.

Phùng thị đứng lên, trong lòng ả hiểu rõ, hai vị đại phu đã nói như vậy thì không hi vọng người ta giúp mình kiện cáo nữa. Tuy nhiên sau khi nghe hai vị đại phu nói như vậy Phùng thị cũng không lo lắng, có hai vị đại phu ả không dám xông vọt vào tiếp tục giở trò vô lại với Đỗ Văn Hạo, chỉ tiếp tục hai tay chống nạnh nước miếng vung vãi ầm ĩ chửi lại những người xung quanh.

Khuôn mặt A Đại lúc đỏ lúc trắng đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Văn đại phu, cháu thay mặt mẹ cháu dập đầu xin lỗi người! Thật sự xin lỗi người…” Cộc một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu.

Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ nó lên: “Không cần phải thế! Đem thuốc theo, mau đỡ mẹ cháu về nhà đi thôi!”

A Đại gật đầu đáp ứng, lại dập đầu cảm tạ hai vị đại phu.

Hai vị đại phu mặc dù rất bất mãn với mẹ hắn nhưng đối với A Đại thì ấn tượng khá tốt, đỡ hắn đứng lên. Bảo tiểu nhị bưng thuốc Đỗ Văn Hạo tự tay sắc còn lại cho cho vào chén để hắn đem về. Lại còn nói với A Đại nếu sau này bản thân hắn mắc bệnh thì có thể trực tiếp tìm đến hai người bọn họ chữa bệnh. Nhưng mà nếu mẫu thân hắn bị bệnh thì xin miễn.

A Đại vừa thẹn vừa xấu hổ. Mang theo chén thuốc đi ra. Kéo Phùng thị ra khỏi đám người.

Trong hiệu thuốc, Trang đại phu đánh giá Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới. Chắp tay nói: “Không ngờ trong thành này còn có cao nhân như tiên sinh. Bội phục, bội phục!”

Tiếu đại phu cũng nói: “Đúng vậy! Vị đại phu này sử dụng liều lượng phụ tử thật sự là mới nghe thấy lần đầu mà lại rất có hiệu quả. Đứa bé đó mắc phải nguy chứng thoát dương mà dùng xong hai thang thuốc thì tốt hơn nhiều. Thật là làm cho người ta bội phục!”

Sử dụng phụ tử với liều lượng lớn đến thời kỳ Minh, Thanh mới bắt đầu, nhất là thời hiện đại. Rất nhiều thầy thuốc Trung y nổi danh có bí phương sử dụng phụ tử với liều lượng lớn. Thời hiện đại Trung y và Tây y kết hợp, sử dụng phương pháp hiện đại lại càng tiến thêm một bước cụ thể làm thế nào mới có thể sử dụng liều lượng lớn phụ tử trên diện rộng mà có thể làm giảm được độc tính của nó mà vẫn không ảnh hưởng tới hiệu quả trị liệu của phụ tử. Thông thường thì phải đem phụ tử nghiền nát. Dùng nước lạnh ngâm vào một thời gian nhất định. Sau đó thêm vào lượng vừa đủ gừng, cam thảo đun trong thời gian dài. Thời gian nấu thuốc phải dựa vào liều lượng thuốc. Cho đến khi nếm mà miệng không có cảm giác tê mới được

Mặc dù biện pháp này giờ đây nói ra rất đơn giản nhưng chính là đúc kết tích lũy của rất nhiều danh y trải qua vô số lần thành công hay thất bại, hàng trăm năm mới tạo thành phương pháp này. Một ngàn năm trước, ở thời Tống không ai hiểu được điều này, nên coi là một bí kỹ y thuật. Cho nên Trang đại phu cùng Tiếu đại phu đều hết sức thán phục.

Đỗ Văn Hạo bây giờ không muốn có tiếng tăm, lúc này mà xuất đầu lộ diện là sự việc không cần thiết, cho nên cũng không muốn nói chuyện phiếm nhiều, sau khi khiêm tốn vài câu liền chắp tay từ biệt. Mang theo Bàng Vũ Cầm cùng hộ vệ về Phù Vân đường.

Chuyện này đã giải quyết xong xuôi, không phải tới nha môn, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Nhưng mà, sự việc lần này lại gây nên chấn động lớn. Bởi vì, lần đấu y này diễn ra tại Huệ Nhân đường một trong những hiệu thuốc nổi danh nhất kinh thành. Cho nên tin tức này chắc hẳn rất nhanh được truyền ra ngoài, chẳng bao lâu ở kinh thành sẽ rất nhiều người biết ở Phù Vân đường có một vị Văn đại phu, đấu y đã đánh bại hai vị đại phu già nổi danh của Huệ Nhân đường. Điều này trái với mục đích ẩn cư của Đỗ Văn Hạo. Cho nên, lúc trở về đường, Đỗ Văn Hạo lập tức triệu tập Cổ quản gia, Hô Duyên Trung cùng Tân Cửu Nương với chúng nữ họp mặt, thương nghị nên làm thế nào.

Hô Duyên Trung cùng Tân Cửu Nương phụ trách bảo vệ an toàn cho Đỗ Văn Hạo, an toàn là điều quan trọng nhất cho nên hai người cực lực chủ trương chuyển rời nơi ẩn cư tới một địa phương thật sự bí mật, nội môn bất xuất ngoại môn bất nhập (1) là tốt nhất.

Tuyết Phi Nhi thích náo nhiệt, trong lòng tất nhiên là không muốn lẩn trốn như vậy. Nhưng mà, điều này lại liên quan tới sinh tử an nguy của ca ca Đỗ Văn Hạo cho nên cũng không phản đối ý kiến.

Bàng Vũ Cầm cùng Lâm Thanh Đại lại càng lo lắng cho an nguy của Đỗ Văn Hạo cho nên cũng chủ trương chuyển nhà thật sự ẩn cư.

Nhưng Cổ quản gia lại không nói một lời. Chờ cho bọn họ nói xong hết rồi mới khẽ nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiểu nhân có việc bẩm báo với riêng ngài”.

Đỗ Văn Hạo không biết chuyện gì mà quan trọng như vậy, ngay cả chúng nữ cùng hộ vệ cũng không thể nghe nhưng cũng gật đầu.

Hai người vào trong sương phòng bên cạnh, Cổ quản gia đóng cửa lại, thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: “Thiếu gia, nhà này không thể chuyển!”

“Vì sao vậy? Các ngươi không phải muốn ta ẩn cư hay sao, để tránh cho bị gian tế Tây Hạ bắt đi mà?”

Cổ quản gia mỉm cười nói: “Thiếu gia chỉ biết điều thứ nhất mà không biết điều thứ hai”.

Đỗ Văn Hạo nhíu mày: “Thứ hai là gì?”

“Thiếu gia cũng biết, bốn phía của nơi này, trừ mặt trước doanh trại ở ngoài có một ngàn cấm quân ky binh dũng mãnh, lại còn có bao nhiêu binh tốt mai phục nữa?”

“Sao? Nơi ở của ta có binh lính bốn phía?”

“Vâng! Xung quanh làng trên xóm dưới đều có! Hộ gia đình, nhà trọ, nơi buôn bán nhỏ, đi khắp hang cũng ngõ hẻm, tổng cộng không dưới năm trăm người! Kể cả vị thợ đóng giày kia, cũng là trinh thám chúng ta gài vào để theo dõi!”

“Hả?” Đỗ Văn Hạo kinh hãi, nhãn châu xoay chuyển, thoáng chốc đã hơi hiểu: “Mai phục nhiều người bên cạnh ta như vậy, không đơn giản là chỉ để bảo vệ ta?”

“Đương nhiên không phải, nếu như chỉ vì bảo vệ thiếu gia, thì chỉ cần đem ngài vào trong quân doanh không phải là ổn thỏa nhất sao? Hà tất phải mạo hiểm để cho thiếu gia tự do hành y như vây? Làm như vậy cho dù đệ tử của thiếu gia là Tiền Bất Thu đại nhân biết rồi, cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta, đúng không?”

Đỗ Văn Hạo trong lòng phát lạnh, thấp giọng nói: “Ta đã hiểu, các ngươi sắp xếp cho ta nửa công khai nửa bí mật như vậy, lại còn cho ta mở hiệu thuốc hành y, cũng không ngăn cản ta gây chuyện, là muốn để ta làm mồi câu?”

“Ha ha, thiếu gia nói quá lời”.

“Nói rõ đi, muốn ta làm mồi câu để dụ người nào? Sát thủ Tây Hạ cùng gian tế?”

“Ừm! Chúng ta sắp đặt như vậy, quả thật là muốn lợi dụng tiên sinh dẫn dụ gian tế Tây Hạ trong kinh thành xuất hiện. Cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện, đồng thời tăng cường bảo vệ cho tiên sinh, về phương diện khác, đợi đến khi gian tế của nước Tây Hạ lộ diện, ra tay một lần bắt lấy, tìm hiểu rõ ràng nguồn gốc, triệt để san bằng tổ chức gian tế của nước Tây Hạ ở kinh thành”.

“Nước Tây Hạ có tổ chức ngầm ở kinh thành?”

“Đúng! Không ngại nói cho thiếu gia biết, gian tế Tây Hạ đã xâm nhập đến cả cao tầng của quân đội chúng ta. Căn cứ vào gián điệp của chúng ta phái đến Tây Hạ truyền tin về, nước Tây Hạ đã thông qua những gian tế thâm nhập vào đội ngũ cao tầng của quân ta mà biết được thiếu gia giả chết, nhưng không biết được tình huống cụ thể. Hiện chúng đang điều động gián điệp ở kinh thành dò xét nơi ở của thiếu gia. Chúng ta muốn dựa vào tin tức này, tìm hiểu gian tế Tây Hạ trong quân đội cuối cùng là những người nào. Nếu như những người này có ý đồ bất lợi cho thiếu gia, chỉ cần lộ diện, sẽ rơi vào mai phục trùng điệp của chúng ta”.

Đỗ Văn Hạo thản nhiên cười: “Ta còn tưởng các ngươi có lòng tốt thật tâm muốn bảo vệ ta, thì ra là lợi dụng ta để dẫn dụ gian tế Tây Hạ”.

“Thiếu gia, bảo vệ ngài đương nhiên là việc quan trọng nhất, nếu không chúng ta sẽ không mai phục bên cạnh ngài nhiều cấm quân tinh anh như vậy. Cho nên ngài yên tâm, không cần chuyển nhà, an toàn của ngài tuyệt đối được đảm bảo. Không có bất cứ sai lầm gì”.

Đỗ Văn Hạo cười khẩy: “Điều này là đương nhiên, ta nắm trong tay phương pháp phối thuốc tiêu trừ độc dược, các ngươi tất nhiên không thể để cho ta xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, đồ đệ Tiền Bất Thu của ta dù gì cũng là quan thái y của Thái Y viện, đã cứu tính mạng của hoàng thái tử, được vua ban thưởng ‘tử y kim ngư’.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Cho nên thiếu gia cần lo lắng cho sự an nguy của mình”.

Đỗ Văn Hạo hắc hắc cười gượng vài tiếng: “Không cần lo lắng? Gian tế Tây Hạ muốn động thủ với ta! Bọn họ ở chỗ tối còn ta ở chỗ sáng! Ta làm mồi câu, chỉ sợ đến lúc các ngươi câu được cá rồi thì mồi câu là ta cũng đã bị cá nuốt mất!”

“Không! Không! Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó! Chúng ta đã an bài mọi việc chu đáo chặt chẽ, bảo đảm tuyệt đối sẽ không sai sót!”

“Quên đi, bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng các ngươi. Ý của ngươi là ta không thể chuyển nhà?”

“Đúng vậy! Bẫy rập đã bố trí xong hết, một khi diệt trừ xong mạng lưới gian tế Tây Hạ, thiếu gia sẽ hoàn toàn bình yên!”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: Bình yên mới là lạ đó! Diệt trừ xong bọn chúng không thể phái người mới tới hay sao? Nhưng mà sự việc đã đến mức này, ngoại trừ lưu lại làm mồi câu thì không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể hi vọng rằng đám cấm quân bảo vệ này có chút bản lãnh, không phải là những kẻ cho ăn tốn cơm, như thế mình mới có thể bình an. Nghĩ vậy, hắn cười khổ lắc đầu: “Ta có thể cùng nương tử và các nàng thương lượng một chút được không?”

“Tuyệt đối không được! Thiếu gia, kế hoạch này hiện giờ chỉ có hai chúng ta biết, quyết không thể tiết lộ với bọn họ nửa câu, một khi để lộ tin tức, hai người chúng ta không thể đảm đương nổi đâu”.

“Ta hiểu rồi!”

Đỗ Văn Hạo đi ra nói với chúng nữ cùng hai hộ vệ: “Ta nghĩ cẩn thận rồi, nơi này ở rất tốt, mỗi ngày ta chẩn bệnh nhiều như vậy, cũng không ai nhận ra ta. Cho nên, chuyện này hẳn là không ảnh hưởng gì, chúng ta không cần lo lắng. Hơn nữa đã có Thanh Đại tỷ cùng hộ vệ đội bảo vệ chúng ta rồi”.

Bàng Vũ Cầm nóng nảy, nói: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà! Việc này ta đã quyết!” Đỗ Văn Hạo quả quyết nói, hắn không tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể dùng tới uy phong của đại trượng phu.

Thấy thái độ của Đỗ Văn Hạo kiên quyết như vậy, tất nhiên chúng nữ không thể tiếp tục phản đối.





(1) Nội môn bất xuất ngoại môn bất nhập: cửa trong không ra cửa ngoài không vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.