Tuyệt Sắc Ma Phi

Chương 2




Bang bang BOANG...

Đao ảnh đầy trời lập loè, Lâm Tiêu không vội không chậm liên tiếp bổ ra hơn mười đao vào chung quanh, đao đao lăng lệ ác liệt đáng sợ, chém vào hư không không phát ra tiếng nổ vang, đồng thời từng đạo vân vụ chi khí mờ ảo tán dật khắp nơi, như mộng như ảo.

Thanh âm chưởng đao va chạm liên tiếp vang lên, trong tiếng nổ đì đùng rất nhỏ một cổ nguyên lực phong bạo cuốn tới, vô luận Thiến Mộng Vũ tiến công như thế nào, Lâm Tiêu đều đơn giản chặn đứng nàng lại, đối với Thiến Mộng Vũ mà nói nàng cần không ngừng di động mới có thể tạo thành hiệu quả đáng sợ như thế, nhưng đối với Lâm Tiêu mà nói, hắn chỉ cần đứng tại chỗ không ngừng ra chiêu là được rồi.

Đám người lập tức nghị luận nhao nhao.

- Công kích của Thiến Mộng Vũ lại bị Lâm Tiêu chặn toàn bộ rồi.

- Nhãn lực thật tốt, khó trách có thể xâm nhập Top 9 Phong Vân Bảng, Lâm Tiêu này so với Vương Thái mạnh hơn không chỉ một bậc.

- Bất quá trước mắt vẫn là Lâm Tiêu đang ở hạ phong, hắn không ngừng phòng thủ chỉ cần có một lần sai lầm liền sẽ bị đánh trúng, đến lúc đó sẽ nguy hiểm.

Người nọ lời còn chưa dứt, Lâm Tiêu trên lôi đài trong ánh mắt rồi đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, bỗng như chém ra một đao như thiểm điện về bên trái.

- Luân Hồi Đao Quyết -- Sinh Tử Luân Hồi Đao.

Đao mang hai màu Âm Dương bạo lướt ra, ẩn chứa ý cảnh sinh tử luân hồi, phá toái hư không, vô cùng uy mãnh, oanh một tiếng, thân ảnh mộng ảo và khói xanh quanh quẩn chung quanh tiêu tán, Thiến Mộng Vũ dán chặt lấy đao mang bay ngược ra, trong đôi mắt toát ra vẻ khiếp sợ, trong lúc nguy cơ liền hơi nghiêng qua, khó khăn lắm né được một đao.

"Xoẹt"

Đao mang sắc bén vẽ ra trong không một đạo khí lãng nhẹ nhàng, lưu lại trên váy trắng của Thiến Mộng Vũ một vết rách dài đến vài thước, lộ ra bên ngọc thể như mỡ dê bên trong, lỗ thủng lóe lên tức thì, lập tức liền bị Thiến Mộng Vũ che lại, nhưng làn da kia vẫn bị ánh mắt Lâm Tiêu nhạy cảm bắt được.

Lâm Tiêu sờ lên cái mũi, lẩm bẩm nói:

- Tựa hồ thấy được thứ không nên thấy rồi.

- Ngươi. . .

Thiến Mộng Vũ sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt lạnh lùng như băng hàn ý lạnh băng, đồng thời cũng còn thấy sợ hãi, sau lưng chảy ra tầng tầng mồ hôi.

Vừa rồi sinh tử ý cảnh trong Sinh Tử Luân Hồi Đao của Lâm Tiêu sinh ra ảnh hưởng cực lớn đối với nàng, cơ hồ khiến nàng không kịp phản ứng, cũng may vào thời khắc mấu chốt nàng kịp thời né tránh, nếu không nếu bị một đao vừa rồi chém trúng, nàng sẽ lập tức bại trận ngay.

- Phản ứng rất nhanh, bất quá đây là thân pháp ngươi lấy làm kiêu ngạo sao, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt cả.

Lâm Tiêu mỉm cười.

- Cuồng vọng.

Thiến Mộng Vũ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng, thân hình lập tức lại lần nữa biến mất.

Sau một khắc --

Xuy xuy Xùy~~

Vô số tiếng xé gió kịch liệt vang lên, trong hư không sáu đạo kình khí bạo lướt đến, phân biệt hóa thành sáu đạo bóng người mờ ảo, vây lấy Lâm Tiêu vào giữa, đã phát động ra tiến công lăng lệ ác liệt.

- Ân?

Lâm Tiêu nhíu mày, lúc chiến đấu với Vương Thái, Thiến Mộng Vũ đã từng thi triển qua một chiêu này, bất quá bóng người lúc kia cũng chỉ có ba đạo, mà khí tức trên người mạnh yếu rõ ràng, liếc mắt liền có thể phân biệt ra thật giả, nhưng lần này Thiến Mộng Vũ lại hóa thành sáu đạo phân thân, mấu chốt là nguyên lực chấn động trên người sáu đạo phân thân này lại đều giống nhau, trong lúc vội vã rất khó phân biệt.

Cảm thụ được sáu đạo tàn ảnh khó phân biệt thật giả chung quanh, khóe miệng Lâm Tiêu cười nhạt:

- Phân thân chi thuật sao? Không phải chỉ có một mình ngươi biết.

- Phân Thân Hóa Ảnh Quyết -- bạo

Trong tiếng quát khẻ, thân hình đứng nguyên tại chỗ của Lâm Tiêu đột nhiên nổ bung, hóa thành mấy chục rồi thành mấy trăm đạo tàn ảnh lướt khắp bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời, trên toàn bộ lôi đài đều là tàn ảnh màu đen của Lâm Tiêu bay vút, bao phủ lấy sáu đạo bạch sắc tàn ảnh của Thiến Mộng Vũ.

- Má ơi, nhiều phân thân vậy sao.

- Ông trời ơi, đây là phân thân nhi tử gặp phải phân thân lão tử rồi.

- Sai rồi huynh đệ, là phân thân nữ nhi gặp phải phân thân lão tử.

Trên khán đài tất cả võ giả đều trợn mắt há hốc mồm.

- Đáng giận.

Thiến Mộng Vũ vốn tiến công tới Lâm Tiêu cũng trợn tròn mắt.

- Vân Long Hóa Điệp.

- Tích Thủy Kinh -- Bạo Vũ Lê Hoa.

Trên lôi đài, sáu đạo bạch sắc tàn ảnh biến mất hội tụ thành một đạo nhân ảnh, sau một khắc, nguyên lực mênh mông như biển cả từ trong cơ thể Thiến Mộng Vũ phóng lên trời, cả người hóa thành từng đạo Hồ Điệp sáng lạn bạo lướt khắp bốn phương tám hướng, đồng thời bàn tay tung bay, vô số cột sáng thật nhỏ màu xanh da trời từ trên trời giáng xuống, như trên lôi đài đột nhiên nổi lên một hồi mưa to gió lớn, mưa to như trút nước, bao phủ lấy tất cả thân ảnh mà Lâm Tiêu bạo tán ra.

Phốc phốc phốc ...

Trong những hạt mưa màu xanh da trời kia đều ẩn chứa nguyên lực đáng sợ, những nơi đi qua, tàn ảnh đầy trời tất cả đều bạo tán, hóa thành hư vô, chỉ còn lại bản tôn là bình yên vô sự, hiển lộ ra.

- Man Vương Bá Quyền -- Di Sơn Đảo Hải.

Ầm ầm!

Thân hình Lâm Tiêu vừa xuất hiện, liền đánh một quyền lăng liệt, trong hư không đột nhiên xuất hiện một mảnh đại dương mênh mông, trên đại dương mênh mông có hư ảnh một tòa núi cao ngưng thực xoay tròn lấy ầm ầm nhảy vào trong điệp ảnh đầy trời do Thiến Mộng Vũ hóa thành.

Phịch một tiếng, điệp ảnh biến mất, thân ảnh Thiến Mộng Vũ hiển hiện ra, dưới quyền uy phải bay ngược ra ngoài, màu trắng váy dài bồng bềnh như tiên, nhẹ nhàng đáp xuống trên lôi đài không chút ảnh hưởng.

Một quyền này của Lâm Tiêu dù sao cũng không đánh trúng chân thân nàng, dư uy tràn ra dưới sự phân giải từ thân pháp của Thiến Mộng Vũ căn bản không đủ uy hiếp.

Lâm Tiêu muốn đúng là hiệu quả này, vừa sải bước ra, đột nhiên phân ra ba đạo tàn ảnh, từ ba phương hướng lướt tới Thiến Mộng Vũ, phát động tiến công.

- Phân thân tiến công.

Thiến Mộng Vũ xùy cười một tiếng, trong tròng mắt lạnh như băng vậy mà không tự kìm hãm được toát ra một tia khinh thường, nàng chính là bậc thầy phương diện thân pháp, Lâm Tiêu ở trước mặt nàng thi triển phân thân tiến công quả thực giống như mùa rìu trước cửa Lỗ Ban vậy.

- Đạo này là chân thân, Tích Thủy Kinh -- Thủy Tích Thạch Xuyên, phá cho ta.

Dựa vào cảm giác nhạy cảm đối với nguyên lực chấn động và hiểu rõ đối với phương diện thân pháp, Thiến Mộng Vũ liếc mắt đã nhận ra chân thân Lâm Tiêu trong ba đạo thân ảnh, hai tay trong chốc lát sáng lên lam sắc quang mang sáng chói, toàn lực đánh một chưởng tới trước.

Hấp thụ sai lầm từ Vương Thái, Thiến Mộng Vũ không phân tán công kích, nhắm ngay bản thể Lâm Tiêu toàn lực đánh ra một chưởng.

Phốc phốc ...

Một đạo cột sáng màu xanh da trời từ trong tay nàng phóng lên trời, như cột nước phá tan hư không, lập tức đi vào trước mặt Lâm Tiêu, Lâm Tiêu thấy thế, mạnh mẽ chém ra một đao vào trung ương cột nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.