Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 10




– Tôi là Nguyễn Khánh Đăng, rất hân hạnh được làm quen.

Đứng trên bục giảng, một chàng trai khẽ cúi người. Mái tóc màu đen tuyền và đôi mắt xanh thẫm lạ kì đằng sau cái kính, phong thái tự tin lạnh lùng toát lên một cách đầy ngạo mạn. Đăng dường như không hề quan tâm đến sự náo loạn mà mình vô tình gieo rắc vào cái lớp 11A vốn đang yên ổn.

Giờ ra chơi, Khánh Đăng nhanh chóng lảng đi mọi câu hỏi của mọi người mà đi ra khỏi lớp. Đi trên hành lang, dù đã cố để khiến người khác không chú ý, mọi ánh mắt vẫn dồn vào cậu như một gì đó mới lạ, điều này đương nhiên khiến Đăng không hề thấy thoải mái chút nào.

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, Đăng đẩy nhẹ. Lập tức, gió từ bên ngoài sân thượng như bị hút vào, thổi mạnh. Đang vào mùa đông nên gió lạnh hẳn, khiến Đăng phải đưa tay chắn hờ phía trước. Cậu hơi ngẩng đầu, đôi mắt chợt trở nên dịu dàng, không còn là sự lạnh giá ban nãy. Mái tóc màu đen tuyền bay theo từng đợt gió.

Sư Tử một tay đặt trên lan can, tay còn lại đưa lên giữ lại phần tóc đang bay tự do. Chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, cô hơi quay lại. Đôi mắt bình thản của Sư Tử thoáng sự ngạc nhiên, khi chạm phải đôi mắt có màu hệt như mắt mình. Người con trai kia, chẳng hiểu sao lại thấy thật quen thuộc.

Sự bình tĩnh nhanh chóng trở lại, Đăng ngập ngừng một lúc, rồi bước tới. Cánh cửa sân thượng rời khỏi tay cậu, đóng lại, tạo ra một âm thanh có chút lạnh lẽo.

Sư Tử không mấy để ý, cô lại quay đi như chưa có gì. Dù vậy, khuôn mặt và đôi mắt kia, lại quen đến lạ. Ban nãy cô có nhìn liếc qua cái bảng tên, nhưng chỉ thấy mỗi lớp 11A.

Đôi mắt Khánh Đăng rời khỏi cô gái nhỏ, cậu đi đến, ngồi xuống một băng ghế gần đó. Đăng hơi liếc nhìn Sư Tử, rồi lại thôi. Nghĩ một lúc, cậu chợt hỏi.

– Ổn chứ?

Sư Tử thoáng giật mình, quay ngược lại nhìn Đăng bằng đôi mắt có chút khó hiểu, nhưng rồi lại hiểu ra một chút. Dù không chắc chắn, cô vẫn khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt lại không hề nhìn cậu nữa.

– Chị ta ích kỉ, cả cô gái đó cũng vậy. Mọi người đều ích kỉ. Họ chỉ biết nghĩ và thoả mãn chính bản thân mình.

Một đợt gió thổi nhẹ qua Sư Tử và Khánh Đăng. Trong vài giây, cô chợt nhận ra người con trai có gì đó quen thuộc, rất quen, còn hơn cả quen, dù cho đây là lần đầu gặp mặt. Đôi mắt giống hệt màu mắt của cô phía sau cái kính kia, Sư Tử thắc mắc nó đang nghĩ gì. Câu nói kia, chứa đựng rất nhiều tâm sự, như thể cậu ta đã phải trải qua những chuyện rất đau khổ. Sư Tử đã hoàn toàn không còn để ý đến chuyện, làm sao cậu ta biết chuyện vừa xảy đến với cô nữa.

Đăng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Dù là buổi sáng, nhưng thời tiết vào đông lại khiến bầu trời nhuộm một màu đặc xám xịt. Vậy mà, Đăng lại thích thời tiết này hơn so với cái ánh nắng gay gắt khiến cậu cảm thấy chói chang.

Chống hai tay xuống ghế, Khánh Đăng chợt đứng dậy. Cậu nhìn sang cô gái vẫn đang nhìn mình, nụ cười hiếm hoi hiện lên một cách nhẹ nhàng. Đăng xuay người, đi về phía Sư Tử. Trước khi cô kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy tay Sư Tử, dúi vào tay cô một thứ gì đó rồi nắm lại. Sự chú ý đổ dồn vào đó khiến cô không để ý lắm. Đến khi nhận ra, người con trai lạ mặt kia đã đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Sư Tử.

Cô khẽ giật mình, đồng thời lùi ra sau vài bước. Đôi mắt vừa hoảng hốt vừa tức giận của Sư Tử khiến Khánh Đăng bật cười một cái. Nụ cười kia, chẳng hiểu sao khiến sự giận dữ vừa mới ban nãy biến đâu mất, cô phồng má bất mãn.

– Chúng ta sẽ còn gặp lại. Tôi là Khánh Đăng, xin hãy nhớ lấy.

Sau khi nói vậy, Khánh Đăng khẽ mỉm cười thật dịu dàng, rồi xoay người rời khỏi sân thượng.

Vài ngón tay của Sư Tử chạm nhẹ phần trán, môi mím chặt có chút bất mãn. Người con trai hoàn toàn lạ mặt, vừa hôn lên trán cô, dịu dàng như một người anh trai. Dù chỉ mới gặp lần đầu, cậu ta lại cho cô cảm giác ấm áp như khi ở cạnh người anh duy nhất mà cô xem là người thân. Đó không phải những xúc cảm rung động gì cả, nó ở một phạm trù khác. Nghĩ đến đây, Sư Tử mỉm cười.

Chợt nhớ ra gì đó, cô nâng bàn tay vừa nãy mà cậu ta nắm lên, chậm rãi mở ra. Thứ mà Đăng đưa cho cô, là một sợi dây chuyền. Cái mặt dây là hình mặt trăng khuyết màu bạc. Đẹp, nhưng…

“Ấm áp như mặt trời, dịu dàng như ánh trăng. Dù chia cắt nhưng luôn hướng về nhau, các con cũng vậy, hãy luôn bảo vệ nhau, được chứ?”

Sư Tử đưa tay ôm lấy đầu, khuôn mặt hơi nhăn lại. Đó là gì?

oOo

Đi trên hành lang dẫn về lớp học, Sư Tử cứ nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền hình mặt trăng suốt. Đến tận lúc chuông reo vào học vang lên, cô mới nhận ra mình đứng thơ thẩn trước phòng học nãy giờ. Cất sợi dây chuyền vào túi, Sư Tử thở ra một cái.

– Nè, cậu đi đâu nãy giờ thế hả?

Chỉ vừa bước vào thôi, Sư Tử đã bị cô nàng lớp phó vừa chống hông vừa tra khảo. Nhân Mã với Kim Ngưu nghe thấy cũng lót tót chạy ra khỏi chỗ ngồi. Kim Ngưu phồng má phụng phịu.

– Đã bảo là cùng ăn ở căng tin rồi cơ mà!!

Sư Tử thật chẳng biết phải trả lời thế nào nữa. Chẳng nhẽ lại nói đi lên sân thượng, nói chuyện với một người lạ mặt chưa gặp lần nào mà quên béng tụi nó. Nói thế có nước mà nghe bài giảng dài thòng của Xử Nữ vì tội vô trách nhiệm. Không sợ nhưng cô chẳng muốn vỡ cả lỗ tai đâu. Sư Tử khẽ rùng mình khi nghĩ đến đó, cô cười trừ.

– Cậu đi mà xin lỗi ai kia kia đi!

– Phải đó! Ai đó tưởng cậu có chuyện mà chạy đi tìm đấy!~~

Nghe Cự Giải với Thiên Bình nói, lại thêm cả mấy cái mặt gian gian của tụi nó khiến Sư Tử cảm thấy như mình vừa làm điều gì đó sai trái lắm. Như nghĩ ra gì đó, cô chợt nhìn sang người con trai ngồi cạnh bàn cô, đang chống cằm mà lơ đễnh nhìn ra bầu trời ngoài kia. Sư Tử thoáng giật mình, cô quên mất!

Sư Tử bối rối đi lại chỗ cậu ngồi, đưa ngón tay khều khều cậu. Song Ngư dường như không để ý, cậu thậm chí còn chẳng thèm quay sang nhìn cô lấy một cái. Kiểu này thì cô gây chuyện lớn thật rồi!

Sư Tử nắm lấy tay Song Ngư, giật giật. Cái sự đáng yêu đó khiến người ngoài là tụi nó nhìn mà cũng phải bụm miệng cười. Thử hỏi có ai tin cô tiểu thư nhà họ Vũ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng lại đang xin lỗi một cách dễ thương thế này không, không nhìn thấy thì có đánh chết cũng chẳng ai tin đâu.

Song Ngư đang rất giận, cực kì giận. Cậu rõ ràng đã bảo cô rằng mình chờ, vì Sư Tử nói rằng có việc cần sang phòng giáo vụ một lúc. Vậy mà bắt cậu chờ đến nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy đâu. Thử hỏi có bực không chứ! Lỡ cô xảy ra chuyện giống lần trước, cậu phải làm thế nào đây hả?

Hết khều rồi giật tay, giờ Sư Tử thậm chí lắc lư Song Ngư, mạnh đến nỗi cậu chắc chắn sẽ té khỏi ghế nếu không dùng chân mà bám vào cạnh bàn. Cậu nhìn sang tụi nó, cái đám nhí nhố đang bụm miệng cười sặc sụa như đám dở mà hơi nhíu mày. Song Ngư hơi liếc nhìn Sư Tử. Mặt hơi đỏ, môi mím chặt lại, thật sự rất đáng yêu nha!

– Thôi nào, Song Ngư!! Mày còn giận lẫy làm gì nữa?

– Phải đó, phải đó! Làm sao mà chút nữa Sư Tử giận ngược lại thì đừng có mà than!!

Cái điệu bộ đầy vẻ trêu chọc của Thiên Yết với Kim Ngưu thật khiến Song Ngư chỉ muốn cầm cả bộ bàn ghế này mà phang hai đứa nó. Hất mặt, quay sang hướng khác, Song Ngư nói bằng giọng có chút tự cao.

– Mệt thật, tha cho cậu lần này thôi đấy!!

Sư Tử thật chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa, nhưng cô tự dưng cảm thấy buồn cười. Điều này khiến mặt Song Ngư đã đỏ càng đỏ hơn. Bí thế, cậu đưa tay bẹo đôi má phúng phính như trẻ con kia của Sư Tử, cốt là để không cho cô nàng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của mình.

Tụi nó nhìn cái bầu không khí màu hồng kia mà hơi khó chịu. Tình ta tình tứ, thích nhau mà chẳng dám tỏ tình lấy một tiếng, giờ lại thân mật như thế. Thật khiến người ta điên tiết vì ganh tỵ nha!!

oOo

Ngồi trong căn phòng tối om không có lấy một ánh đèn, Sư Tử ngồi bó gối trên giường, mắt dán chặt vào sợi dây chuyền hình mặt trăng mà Khánh Đăng đưa cô. Kim Ngưu đi chơi với Thiên Yết rồi, chắc tối muộn mới về, Sư Tử lại không thích ánh sáng mấy, nên cứ để thế này có lẽ tốt hơn. Giữa căn phòng tối tăm, sợi dây chuyền dường như nổi bật.

Nghĩ một lúc, Sư Tử chợt chồm người lên đầu giường, mở tủ mà lấy ra một sợi dây chuyền khác. Dù kí ức chưa hoàn thiện, nhưng cô nhớ rất rõ, đây là sợi dây mà mẹ cô – Cát Linh – đã tặng cho cô. Sợi dây với mặt hình mặt trời màu vàng kim rực rỡ nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Thứ ánh sáng mà cô luôn tôn sùng, chẳng biết từ bao giờ, Sư Tử đã không còn tin vào nó nữa. Bởi vì, thứ ánh sáng ấy đã cướp đi người mẹ mà cô yêu thương, thứ ánh sáng nóng bỏng của lửa.

Một tay nắm lấy sợi dây mặt trăng, một tay nắm lấy sợi dây mặt trời, dù cố cách mấy, Sư Tử không tài nào nhớ ra được bất kì điều gì.

Có tiếng gõ cửa, nhưng dường như nó không gây cho Sư Tử sự chú ý, khi cô vẫn còn lơ đễnh nhìn vào cả hai sợi dây chuyền.

Nhật Nam mở cửa bước vào. Cậu không hề bất ngờ với một căn phòng tối tăm thế này. Sư Tử thích bóng tối, cậu đương nhiên biết. Chỉ khi có Kim Ngưu ở đây, Sư Tử mới để đèn sáng. Nhưng điều khiến cậu thấy ngạc nhiên chình là cô em gái ấy, đang ngồi bó gối trên giường mà nhìn chằm chằm vào hai lòng bàn tay. Cậu vốn là lên gọi Sư Tử xuống ăn cơm, nhưng rốt cuộc, Nam chớp mắt một cái, rồi đi đến, ngồi xuống giường cô.

Sư Tử biết Nhật Nam đang ở đây, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái có chút lơ đễnh của mình. Cô chợt ngẩng đầu, đưa tay khều khều Nam. Khi cậu quay lại, Sư Tử cử động tay như để nói với cậu gì đó.

– “Hôm nay em gặp một người khi ở trên sân thượng, anh ta đưa cho em cái này.”

Đoạn, cô giơ ra trước mặt, đưa cho Nam xem sợi dây chuyền hình mặt trăng. Đôi mắt lạnh lùng của cậu thoáng dao động, chân mày hơi nhíu lại.

– “Em cảm thấy thứ này rất quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ ra được. Cả sợi dây này, cả người con trai đó.”

– Đó là ai?

Giọng Nam có chút run rẩy, và điều này khiến Sư Tử thấy là lạ.

– “Em không biết, nhưng anh ấy học ở lớp 11A, tên là Khánh Đăng. Em chưa từng nhìn thấy anh ta, có lẽ là học sinh mới.”

Lúc này, đôi mắt màu xanh thẫm của Nam mở to hết cỡ như vừa nghe chuyện gì đó kinh ngạc lắm. Đôi đồng tử đảo mấy vòng một cách ngạc nhiên tột độ. Dù vẫn là vẻ mặt lạnh tanh ấy, nhưng đầy bất ngờ xen lẫn khó tin. Khánh Đăng, tại sao anh ta lại xuất hiện cơ chứ! Lại ngay vào lúc này!

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.