Tuyệt Phối

Chương 9




Giúp một việc

Coi như vận khí của Ân Mạc cũng không đến nỗi tệ, hôm đó hắn không đụng phải La Hầu, nhưng hai bên đều cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Đối với chuyện ở địa bàn của mình lại xuất hiện một vị Phật sa vào Ma Đạo, La Hầu không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ đưa Hoa Liên về chiến trường rồi đi luôn.

Vốn tưởng rằng hai bên sẽ không có cơ hội nào để gặp lại, nhưng không như mong muốn. Rất nhanh, bọn họ đã thực sự gặp gỡ, hơn nữa không chỉ có riêng hai người.

Đạo Đức Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện ở Ma Giới, chuyện này đủ để kinh động đến La Hầu, lão Kế Đô kia lười muốn chết, chỉ cần không phải Ma Giới bị diệt vong thì ông ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện, cho nên La Hầu đành phải cố mà chường mặt ra.

Đạo Đức Thiên Tôn cũng không ngờ mình sẽ gặp được Ân Mạc ở đất Phong Thiện, nhìn thấy một thân ma khí sắc bén của hắn, trong lòng ông ta cực kỳ kinh ngạc. Nên nhớ Ân Mạc mặc dù phạm vào sát nghiệt, nhưng Phật Tổ cũng đã cho phép.

Một thân Phật pháp kia của hắn cũng là thật, nếu không phải trước kia đã từng biết hắn, chưa biết chừng ông ta đã cho rằng Ân Mạc là Ma Tu chân chính rồi. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể gỡ bỏ một thân Phật pháp, chuyển thành ma khí, rốt cuộc là hắn làm được bằng cách nào?

Ba người, mỗi người một phương, biểu cảm không hề giống nhau. Gặp được hai nhân vật lớn ở đây, Ân Mạc cũng chẳng mấy kinh ngạc, trái lại còn cười tít mắt chào hỏi Đạo Đức Thiên Tôn.

“Ngươi đến Ma Giới làm gì?”, thái độ của La Hầu lạnh nhạt hơn nhiều, vốn chính tà đã không thể đứng cùng một chỗ, trong Tam Thanh, trừ Thông Thiên ra, hai người khác đều cảm thấy Ma Giới căn bản không nên tồn tại, từ đó có thể suy ra được quan hệ của Đạo Đức Thiên Tôn và La Hầu chắc chắn sẽ không được hòa hợp cho lắm.

“Ta đến đương nhiên là để lấy lại thứ không thuộc về ngươi.” Ánh mắt của ba người đồng thời rơi vào đất Phong Thiện, khóe miệng Ân Mạc nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia sáng.

“Nực cười, mảnh đất Phong Thiện này thuộc về ai, khi nào lại đến lượt ngươi lên tiếng, mảnh đất này từ xưa đã thuộc về Ma Giới chúng ta, người lấy tư cách gì mà mang nó về.”

“Vật này là do sư tôn lưu lại, giờ sư tôn muốn lấy lại đồ của mình, ngươi có ý kiến sao.” Đạo Đức Thiên Tôn cũng chẳng màng đến ánh hưởng gương mẫu trước mặt tiểu bối, liên tục cười lạnh.

“Đừng có cầm lông gà mà coi là lệnh tiễn (*thẻ lệnh), Hồng Quân là sư tôn của ngươi chứ không phải của ta, tại sao ta phải nghe lời lão.” Nghĩ đến Hồng Quân, La Hầu liền tức không chịu nổi.

Lão ta chẳng qua chỉ sống lâu hơn mình một chút, tu vi cao hơn mình một chút, ngộ ra tam thiên đại đạo đầu tiên mà thôi, tính là cái gì. Luận đạo của Thánh Nhân tại sao chỉ có chánh đạo mới được nghe, còn nói cái gì mà vạn vật ngang hàng, rõ ràng chính là xem thường Ma bọn họ.

Sau đó, dưới sự cố ý bỏ mặc của lão, bên Tiên Giới đã tru diệt ma đầu, khiến cho từng Ma Vương ở Ma giới ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại ông ta và Kế Đô.

Mỗi lần nhớ đến những năm tháng xưa cũ này, lửa giận trong lòng ông ta lại khó mà dịu xuống,

“La Hầu, đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.”

“Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc, nếu không phải có Hồng Quân làm chỗ dựa, ngươi có là cái thá gì.” Nói mãi nói mãi cơn tức của La Hầu cũng bốc lên, dù có là Đạo Đức Thiên Tôn thì cũng chỉ là vãn bối của ông ta mà thôi, hắn dám nói năng với mình như vậy, chẳng phải là ỷ vào có chỗ dựa hay sao, ông ta cũng muốn xem xem tay của Hồng Quân rốt cuộc có thể vươn dài đến đâu.

Kết quả nói chưa được đôi câu, hai người đã đánh nhau. Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong không gian vặn vẹo, Ân Mạc dợm bước đứng trên đất Phong Thiện, bốc một nắm đất bùn lên, một luồng hơi thở lạnh lẽo tản ra từ trong cơ thể.

Luồng hơi thở này khác hẳn với hơi thở trên người hắn, giờ nhìn hắn còn giống những âm hồn ở Minh Giới hơn.

“Đồ của lão ư… hừ, chờ bao nhiêu năm như vậy cuối cùng cũng không nhịn được mà ló đầu ra rồi.” Sau khi nói xong, vứt nắm đất trên tay xuống, đứng dậy bước ra khỏi khu rừng.

Mặc dù khí thế của Đạo Đức Thiên Tôn không tệ nhưng tu vi của ông ta so ra vẫn kém La Hầu, cuối cùng cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, bị người ta đánh bay về. La Hầu đánh một trận thần thanh khí sảng xong mới nhớ đến Ân Mạc, lúc chưa gặp thì cảm thấy hắn không có gì đặc biệt, gặp rồi ông ta mới phát hiện ra vị Sát Sinh Phật tiền nhiệm này rất có tiềm chất làm Ma.

Độ nồng đậm của một thân ma khí kia, vậy mà lại không kém hơn mình là mấy, nếu mà bồi dưỡng tốt, chẳng mấy chốc chưa biết chừng Ma Giới sẽ xuất hiện vị Ma Vương thứ ba.

Ông ta quyết định sẽ mang Ân Mạc về chỗ mình, bồi dưỡng tử tế một chút. Vậy nên đi được nửa đường lại vòng trở lại.

Chờ đến khi La Hầu tìm đến, Ân Mạc đã chờ ông ta ở đó, giống như đã biết trước ông ta sẽ quay lại vậy.

“Ta nghe Cửu U nói, ngươi vốn là người của Phật giới, vì sao lại cam nguyện sa vào Ma đạo?” Lúc nói chuyện với Ân Mạc, thái độ của La Hầu coi như cũng ôn hòa, trong cái nhìn của ông ta, giá trị của Ân Mạc đương nhiên là khác hẳn đám Ma Đế kia.

“Vì một người con gái.” Ân Mạc hơi buông mắt, vẻ mặt quỷ dị không nói nên lời.

“Ha ha, không ngờ ngươi cũng là một kẻ si tình.” Càng nhìn La Hầu lại càng cảm thấy Ân Mạc vừa mắt, “Sao hả, có muốn theo ta về không, ta bảo đảm không đến vạn năm, ngươi có thể ngang ngửa với Như Lai.”

Sự bảo đảm của La Hầu chỉ đổi lấy một tiếng cười giễu cợt của Ân Mạc, “Ta chẳng có hứng thú gì với Như Lai cả, trái lại, ta thấy rất hứng thú với ngươi.”

“A, xin chỉ giáo?” La Hầu nheo mắt lại.

“Nể tình ngươi đã không động đến nàng ấy, ta tha cho ngươi, bây giờ, đến từ đâu thì quay về đó đi.”

La Hầu chưa bao giờ bị người khác dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện, tức quá hóa cười, “Tha cho ta? Ta cũng đang muốn xem xem ngươi định đối phó với ta thế nào đây.”

Hai người vẫn đứng tại chỗ bất động nhưng hơi thở trên người đã bắt đầu biến hóa. Dù La Hầu không nghĩ là Ân Mạc có đủ thực lực để làm mình dao động, nhưng dù sao ông ta cũng là Ma, dù gặp phải kẻ địch nào cũng sẽ không khinh thường.

Ân Mạc thì ngược lại, ma khí trên người hắn vậy mà lại từ từ tiêu tán, rất nhanh, hắn gần như trở thành một người bình thường, ngay cả một tia dao động của linh lực cũng biến mất.

Sau đó một luồng Phật pháp mênh mông tràn ra từ trong cơ thể hắn, La Hầu chỉ còn kịp nhìn thấy Ân Mạc hé miệng, nhoáng cái đã bị một luồng kim quang mà Ân Mạc nhả ra đánh bay ra ngoài.

Khi bóng dáng La Hầu biến mất khỏi tầm mắt, luồng kim quang kia chậm rãi hóa thành một chữ vàng, lại bay vào trong miệng hắn. Sau khi thu hồi lại chữ vàng, La Hầu mới xuất hiện lại, đã nếm mùi thua thiệt, ông ta giận dữ bổ ngay một quyền tới.

Một quyền này tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường căn bản không thể bắt giữ được, nhưng nắm đấm lại chững lại ngay trước mặt Ân Mạc. Một quyền kia đánh ra thật, nhưng lại không đánh nổi vào mặt Ân Mạc, không biết từ khi nào, trên người Ân Mạc đã xuất hiện một kết giới màu hoàng kim, ông ta dùng đến tám phần lực đạo mà vẫn không mảy may rung chuyển.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giờ đã không còn là vấn đề ông ta có thu tay lại hay không nữa, mà là quầng sáng màu vàng kia đang hút lấy Ma khí trong cơ thể ông ta. La Hầu đã rất lâu rồi chưa gặp phải một đối thủ có thể khiến cho bản thân phải luống cuống như thế này, ông ta có nghĩ nát óc cũng không ra, tại sao Ân Mạc lại lợi hại như vậy.

Trên gương mặt Ân Mạc chỉ có một nụ cười nhẹ, thần thái nhàn nhã, “Đừng kích động, ta không có hứng thú gì với ngươi, chỉ muốn ngươi giúp ta một việc thôi.”

“Giúp việc gì?” La Hầu cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, trong lòng lại tràn ngập khổ sở, thế này chẳng phải là chuốc việc vào người hay sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.