Tuyệt Phối

Chương 49: Mùng một đầu năm




Bên phía Arlos đã cắt đứt tất cả tần số truyền tin, Sơn Âm căn bản không liên lạc được với bên đó.

Có lẽ thượng úy đã sớm đoán được kết quả này.

"Các vị vẫn nên kiên nhẫn đợi, tuy thời gian đình chiến không cố định, nhưng trận này đã đánh được một vài ngày, thời gian đình chiến hẳn là sắp đến rồi." 

Thi thoảng tiếng nói chuyện của Sơn Âm và thượng úy truyền tới, Minh Thù cắn một cành thuốc dinh dưỡng nhìn bản đồ vũ trụ chậm rãi xoay tròn trước mặt.

Không liên lạc được với Arlos, cho dù Sơn Âm chắc chắn khiến Arlos ngừng chiến được, thì lúc này cũng là không có chỗ dùng năng lực.

Minh Thù cứ như vậy chờ ở tinh hạm của tinh vực Hoa Hạ. 

Mấy ngày tiếp theo, sức tấn công của Arlos càng mãnh liệt hơn, trên tinh hạm không cảm giác được lửa đạn phía trước, nhưng chiến sĩ lui xuống từ tiền tuyến đều là dáng vẻ máu chảy đầm đìa, nhìn rất thảm khốc.

Mà có vẻ đình chiến rất xa vời, cũng không biết Arlos nghĩ thế nào, dường như muốn đuổi tận giết cùng tinh vực Hoa Hạ.

Chiến tuyến không ngừng rút ngắn về phía tinh vực Hoa Hạ. 

"Reng... Reng."

Tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên trên toàn bộ tinh hạm, Minh Thù cảm thấy rõ tinh hạm bắt đầu chuyển động, đang lui về sau ư?

“Arlos lợi hại vậy sao?” Minh Thù hỏi Sơn Âm. 

“Tinh vực Arlos có lịch sử tinh hệ ba ngàn năm, năng lực quân sự không phải là mạnh nhất, nhưng tinh vực của bọn họ am hiểu chiến thuật.” Sơn Âm nói: “Đánh với Arlos, cách tốt nhất chính là tốc chiến tốc thắng.”

Sơn Âm liếc mắt nhìn ra ngoài: “Hiện giờ tinh vực Hoa Hạ đã nằm ở thế bị động.”

Tinh vực Hoa Hạ rút lui giống như là khoảng trống của một cái đê bị nứt, quân lính tan rã. 

[Nhiệm vụ ẩn: Ta chính là ta, một loại pháo hoa khác. Manh mối: Mời ký chủ thu hoạch giá trị thù hận của kẻ không cùng dân tộc.]

Không cùng một dân tộc là thứ quái gì?

[Đơn giản mà nói chính là ký chủ cần mượn cớ gây chuyện với tất cả các tinh vực khác ngoài tinh vực Sao Chổi, để bọn họ hận cô đến mức hận quá hóa yêu!] 

Cho nên nhiệm vụ của ngươi có liên quan gì đến tiêu đề?

[Không liên quan gì.] Hài Hòa Hiệu rất thành thật.

[Nhưng cần có một tiêu đề.] 

“…”

Hài Hòa ngươi có lý.

“Sơn Âm.” 

“Vực chủ.”

“Bảo quân đội tới đón ta.” Còn không đi nữa sẽ bị đánh.

“Hả?” Sơn Âm đột nhiên mơ hồ: “Chúng ta… không có quân đội.” 

“…” Đường đường là một tinh vực, ngay cả quân đội cũng không có? Làm sao sống được đến giờ mà không bị giết hết!

Trong trí nhớ của Minh Thù, Tinh Vực Sao Chổi đúng là không có quân đội.

Cô lấy lại bình tĩnh nói: “Bảo hạm đội Thần Uy của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật qua đây.” 

“Vâng.”

Thượng úy ở bên ngoài đúng lúc nghe thấy câu nói kia của Minh Thù.

Sắc mặt ông ta hơi đổi, thấy Sơn Âm thực sự đang liên lạc với thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, nuốt một ngụm nước miếng, trực tiếp chạy đi. 

Thượng úy chạy rất gấp, khi quẹo không chú ý đụng vào người, nhìn rõ là ai thượng úy vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Hà… Hà đại tá, xin lỗi.”

Đối phương bị đụng trúng thấy đau cánh tay, vẫn ôm lấy cánh tay, hắn chau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thượng úy hơi chần chừ. 

“Không thể nói?”

“Không phải…” Thượng úy thở dài một tiếng: “Trước đó cấp trên dặn dò tôi tiếp đãi mấy người của tinh vực Sao Chổi, tôi vừa nghe bọn họ nói, muốn liên lạc với hạm đội Thần Uy của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật qua đây.”

Thượng úy khai báo một mạch chuyện trước đó, bao gồm cả chuyện Sơn Âm muốn tìm Arlos đàm phán. 

Hà đại tá nheo mắt: “Tinh vực Sao Chổi? Người nào?”

Trước đó hắn vẫn ở trên chiến trường, bởi vì bị thương mới quay về, không biết chuyện xảy ra trên tinh hạm.

“Không rõ lắm, cấp trên chỉ bảo tôi tiếp đãi…” Hắn ta thật sự không biết mấy người kia. 

Hà đại tá im lặng chốc lát: “Hạm đội Thần Uy thuộc sở hữu của vực chủ tinh vực Sao Chổi, tương đương với quân đội của chúng ta, quân đội uy lực bình thường hoàn toàn không thể sánh được, có thể điều động hạm đội Thần Uy, đối phương… Cậu nói người đàn ông tên gì?”

“Sơn Âm.” Thượng úy trả lời: “Hình như tôi đã nghe ở đâu đó…”

“Là thủ hạ của Tây Dạng.” Hà đại tá nói: “Sơn Âm ở đây, chắc chắn Tây Dạng ở đây, có phải có một cô gái không?” 

“Ồ… đúng.” Thượng úy gật đầu: “Sơn Âm kia vô cùng cung kính với cô ta, có điều nhìn qua tuổi còn rất nhỏ…”

Hà đại ta bắt đầu chau mày: “Chuyện này phiền phức rồi đây.”

Chuyện này đâu chỉ phiền phức, thượng úy khóc không ra nước mắt: “Hạm đội Thần Uy tới, không chừng đám người điên này còn tấn công cả chúng ta, đại tá, tôi phải nhanh chóng báo với cấp trên.” 

Vì sao tinh vực Sao Chổi không có quân đội?

Bởi vì bọn họ có hạm đội Thần Uy, thành phố Khoa Học Kỹ Thuật có vô số người xuất lực cho hạm đội này.

Thiên tài bên trái, người điên bên phải. 

Người trên hạm đội, đều là những kẻ điên của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật kia.

Đánh với bọn họ, đơn giản là muốn chết.

Chiến thuật? 

Xin lỗi, không có.

Bọn họ chỉ có các loại vũ khí tàn khốc đã cải tiến, cùng với công nghệ chiến hạm lái bằng khí thải.



Bên phía Arlos sắp tiêu diệt quân đội của tinh vực Hoa Hạ, thắng lợi trước mắt, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.

Ai ngờ vào thời khắc quan trọng này, hơn mười chiến hạm đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài chiến trường.

Những chiến hạm này đột nhiên xuất hiện, giống như là chớp mắt một cái chúng đã ở đó rồi lại biến mất trong nháy mắt. 

Chớp mắt lần nữa, bọn họ lại ở gần hơn.

Hiện giờ đã tiến vào vòng chiến.

Nhưng lửa chiến căn bản không cách nào lan đến gần chúng. 

“Khỉ thật!” Quan quân của Arlos tức giận mắng: “Cậu đến nhìn xem, có phải tôi xuất hiện ảo giác không?”

“Trưởng… trưởng quan, không có.” Người phía sau run run trả lời.

Bà nó, cái này cứ như hồn ma vậy. 

“Viện quân bên phía Hoa Hạ?” Quan quân của Arlos nhìn chằm chằm hơn mười chiến hạm, muốn tìm ra nguyên nhân vì sao bọn họ di chuyển được.

“Không giống.” Người bên cạnh quan quân trả lời: “Quân đội Hoa Hạ rất dễ nhận biết, phong cách của hơn mười chiến hạm này không giống bên Hoa Hạ.”

"Xẹt xẹt xẹt…" 

Màn hình trước mặt đột nhiên lóe lên.

Mấy giây sau, một người đàn ông tuổi còn trẻ chính là Quyển Mao tóc xoăn màu xanh, mọi người đồng loạt lùi về sau một bước, thiết bị liên lạc với bên ngoài của bọn họ đều bị ngắt.

Quyển Mao tao nhã lịch sự để tay ở trước ngực, làm một động tác chào hỏi quý tộc: “Ngày bình yên, trưởng quan của Arlos thân yêu.” 

Các trưởng quan của Arlos: “…”

Bà nó chứ, đây là ai vậy!

Trưởng quan đứng phía trước tiến lên thao tác, nhưng người đàn ông tóc xoăn kia vẫn vững vàng chiếm màn hình, cười vô cùng khéo léo. 

“Xin các vị trưởng quan đừng kinh hoảng.”

“…” Sao có thể không kinh hoảng, bà nó, ngươi đứng nói không đau eo!

“Cậu… Cậu là ai? Các người muốn làm gì?” Những người này nhất định là người của chiến hạm càng ngày càng đến gần bọn họ kia. 

Quyển Mao: “Trưởng quan thân yêu, chúng tôi chỉ là đến đón vực chủ thân yêu về nhà, không hề có ác ý.”

Vẻ mặt đối phương mơ hồ: “Vực chủ? Vực chủ nào? Chỗ chúng tôi không có vực chủ nào cả.” Sao vực chủ có thể xuất hiện ở chiến trường, đùa gì vậy.

Quyển Mao: “Ừ… vực chủ Tây Dạng, các người chưa thấy cô ấy sao? Trưởng quan thân yêu, giam giữ vực chủ của chúng tôi là rất nghiêm trọng đấy.” 

Tây Dạng… Tây… Tinh vực Sao Chổi?

Các trưởng quan của Arlos tức giận, hèn gì đám hạm đội này lại quái dị như vậy, bà nó chứ, ra là đến từ thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.

“Chúng tôi chưa từng thấy vực chủ Tây Dạng.” Trưởng quan của Arlos để tay trên trán: “Thề với vị thần tôn quý nhất của Arlos chúng tôi.” 

“Nhầm rồi, vực chủ ở đối diện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.