Tuyệt Phối

Chương 17




Long hồn quấn thân

Long Vương Thái tử không chờ đám Hoa Liên tìm tới đã tìm đến bọn họ trước, hai phe vừa hay gặp nhau tại Thiên Hà.

“Không ngờ các ngươi lại đến sớm như vậy, xem hắn còn quan trọng hơn ta tưởng.” Long Vương Thái tử khẽ nghiêng người, vừa khéo để bọn họ nhìn thấy Khổng Uyên đang bị hai gã khác kiềm chế.

Khổng Uyên dường như đã bị mất đi ý thức, toàn thân bị bao phủ trong một tầng sương đen nồng đậm, mới nhìn không giống như bị thương nặng.

Thấy dáng vẻ của Khổng Uyên, Phong Biệt Tình ở phía sau hạ giọng nói, “Hắn không sao.”

Nếu có thể sống được tiêu sái như vậy ở Ma Giới, bản lĩnh bảo vệ tính mạng của Khổng Uyên đương nhiên sẽ không kém cỏi, dù hắn bị Long Vương Thái tử bắt, nhưng trong khoảng thời gian hắn đối phương cũng không thể làm gì được hắn.

“Mặc Tích.” Long Vương Thái tử dường như cũng không phải đến tìm Hoa Liên, từ lúc gã nhìn thấy Ân Mạc thì vẫn nhìn chòng chọc hắn không dời, sát ý trong mắt không hề thu liễm một chút nào.

Nghe đến cái tên này, Hoa Liên có chút kinh ngạc, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Ân Mạc, rất rõ ràng, đối phương đang gọi hắn.

Gương mặt Ân Mạc lộ ra vài phần kinh ngạc, hơi nhíu mày, “Ngươi là ai?” Người biết được cái tên này của hắn, trừ người nọ ra hẳn không có ai khác nữa mới đúng.

Long Vương Thái tử cũng chẳng hề giải thích, chỉ hung tợn nhìn trừng trừng Ân Mạc, tự mình nói tiếp, “Trước kia mẹ ngươi hại ta vứt bỏ mệnh cách, giờ ả tạo nghiệt thì để ngươi đến trả đi.”

”…” Ân Mạc hoàn toàn chẳng biết đầu đuôi thế nào mà lại mọc ra một kẻ thù, làm hắn cảm thấy có chút buồn cười.

“Muốn mạng của ta, cũng phải cho ta một lý do chứ.”

“Tên ta là Thiên Doanh, có lẽ chắc ngươi chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng…”

Không đợi Thiên Doanh nói xong, khóe miệng Ân Mạc đã nhếch lên, cười như không cười, “Thì ra là ngươi, theo vai vế, ngươi nên gọi ta một tiếng cậu trẻ.”

“Ngươi muốn chết rồi!” Thiên Doanh bị thái độ khinh khỉnh của Ân Mạc làm cho cả người tức đến phát run, sau lưng đột nhiên ngưng tụ ra một con hắc long, há mồm đớp về phía Ân Mạc.

Mặc dù Ân Mạc nhìn như không thèm để ý nhưng động tác không hề chậm chạp chút nào, hắn giơ tay kéo Hoa Liên bên cạnh ra đằng sau, chắn trước con hắc long, hé miệng nhả ra một luồng kim quang.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một luồng kim quang không có tí uy hiếp nào, nhưng trong mắt Thiên Doanh thì khác. Trong luồng kim quang đó mang theo một chữ trong Lục Tự Chân Ngôn, hơn nữa càng đến gần, hắn lại càng cảm thấy hoa mắt choáng váng, giống như bị chùy nện vào đầu vậy, trong tai cũng ong ong.

“Đây là… thứ gì?” Thiên Doanh hoảng hốt, Không Lão chưa từng nói với hắn con trai của Tề Hoan còn có bản lĩnh này. Nên biết là hiện giờ, ngay cả Không Lão hắn cũng không bỏ vào trong mắt, một chiêu đã gục, điều này khiến hắn không sao chấp nhận nổi.

Ân Mạc cười cười, luồng kim quang hắn nhả ra tựa như dây thừng quấn quanh người con rồng đen, càng siết càng chặt, rất nhanh con hắc long đã tan thành khí đen, dần dần nhỏ lại.

“Nếu không có chiêu gì khác thì tránh ra đi, ta còn có việc.” Ân Mạc xòe tay ra, kim quang kéo theo con hắc long đã bị thu nhỏ lại kia an ổn đậu xuống lòng bàn tay hắn.

Nhìn con rồng nhỏ đang không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay, trong mắt Ân Mạc thoáng qua một tia lạnh lẽo, đó không phải là rồng sống, mà là long hồn bị cưỡng ép rút ra sau khi rồng chết đi ngưng luyện mà thành.

Muốn ngưng luyện được loại long hồn này, tử trạng của con rồng kia nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Long hồn trên người Thiên Doanh không hề ít, vậy những long hồn này từ đâu mà đến có thể nghĩ ra được.

“A a… Tính cách của ngươi quả nhiên cũng khiến người ta chán ghét giống hệt ả đàn bà đê tiện đó, có điều thật đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội nữa rồi.” Thiên Doanh trước đó mặt còn đang đầy vẻ dữ tợn đột nhiên lại bình tĩnh lại. Trái tim của Ân Mạc nhảy lên, vội vàng búng long hồn trong tay ra, ai ngờ long hồn kia không hề báo trước đã nổ tung, từng sợi tơ màu đen vòng qua Ân Mạc quấn về phía Hoa Liên bên cạnh hắn.

“Đáng chết.” Ân Mạc khẽ nguyền rủa một tiếng, muốn vươn tay ngăn cản, nhưng đám hắc tuyến kia giống như hoàn toàn không nhận ra sự hiện hữu của hắn, cơ hồ trong nháy mắt đã bò đến cánh tay Hoa Liên.

Mày liễu của Hoa Liên nhíu lại, Nghiệt hỏa bùng lên trên cánh tay, đám hắc tuyến kia vậy mà lại không hề e ngại Nghiệt hỏa, trái lại sau khi gặp lửa lại càng trở nên thô lớn, nàng vội vàng thu Nghiệt hỏa, không ngờ tới ngọn lửa lại khiến cho nhiều hắc tuyến bò lên hơn.

“Hừ, bản lĩnh của nữ nhân này sở dĩ lại lợi hại được như vậy, chẳng qua cũng chỉ là do dựa hơi Nghiệt long thôi, ngươi tưởng ta không biết hay sao.” Thấy sắc mặt của Ân Mạc khó coi, Thiên Doanh cười đến vô cùng đắc ý.

Ngay từ đầu gã đã không tính sẽ đối đầu trực tiếp với Ân Mạc, gã biết rõ, người mà ngay cả Không Lão cũng phải kiêng dè, thực lực rất có thể sẽ ở trên mình, dù trong lòng gã có bất bình, nhưng cõi đời này nào có thứ gì công bằng, có điều Ân Mạc lại có một nhược điểm rõ ràng, đó chính là Hoa Liên.

Ngọn lửa bá đạo trên người nữ nhân này mới đầu ngay cả gã cũng không thể làm gì được, có điều phải đa tạ Không Lão đã nhắc nhở, gã mới biết, Tổ Long vốn gọi là Nghiệt Long. Hoa Liên tất nhiên đã nhiễm máu của Nghiệt Long trong lúc mới trưởng thành, hơn nữa lại nhờ có Thiên Hỏa giáng xuống Bất Chu Sơn nên nàng mới trở nên thần thông được như vậy.

Muốn đối phó với nàng, không có gì tốt hơn là dùng Tham Long hồn.

Mục tiêu cuối cùng của mọi con rồng đều là trở thành Tổ Long, máu Tổ Long trên người Hoa Liên quá nhạt, chỉ có hồn của Tham Long được nuôi dưỡng đặc biệt mới có thể cảm nhận được, rất nhanh thôi, sẽ có nhiều Tham Long hồn tụ tập lại, hút sạch huyết dịch toàn thân nàng ta.

“Ha ha, Mặc Tích, ngươi làm gì được nữa đây? Tham Long hồn không chạm tới được, chỉ có thể dùng một vật chứa đặc biệt mới có thể cất chứa được chúng, nữ nhân của ngươi sẽ nhanh chóng trở thành vật chứa mới.”

Ân Mạc đứng bên cạnh Hoa Liên hoàn toàn không có động tác gì, không phải là không muốn hành động, mà là căn bản không thể động. Nếu hắn ra tay, đám Tham Long hồn kia một khi hấp thụ được sức mạnh của hắn chưa biết chừng sẽ chui thẳng vào trong cơ thể Hoa Liên.

Vào lúc hai người đang giằng co, Phong Biệt Tỉnh chẳng biết đã biến mất từ khi nào, lại thừa dịp Thiên Doanh không chú ý cứu được Khổng Uyên.

Thiên Doanh có cảm ứng, liếc nhìn hai người, cũng chẳng buồn để ý tới. Trong cái nhìn của hắn, những kẻ đó đều chỉ là tôm tép, chỉ cần giải quyết được Ân Mạc, những tên khác tròn hay dẹt còn không phải tùy hắn nhào nặn hay sao.

Bắt Khổng Uyên chẳng qua chỉ để Ân Mạc mắc câu mà thôi, nếu hắn đã tới, Khổng Uyên cũng chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa.

“Khổng Uyên, tỉnh lại đi.” Phong Biệt Tình vỗ mạnh lên ngực Khổng Uyên, sau lưng Khổng Uyên vậy mà lại tràn ra một tầng lục quang, thoạt nhìn giống như bị hắn vỗ ra vậy.

Một chưởng hạ xuống, Khổng Uyên giật mình một cái mở hai mắt ra.

“Tới nhanh vậy, Hoa Liên đâu?” Mặc dù từ khi hắn bị bắt vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ có hắn và Phong Biệt Tình biết, trạng thái này của hắn chẳng qua chỉ là giả chết, thần trí vẫn rõ ràng.

Phong Biệt Tình chỉ về phía Hoa Liên, giờ phút này trên người nàng đã quấn đầy những Tham Long hồn mảnh như sợi tóc, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, thoạt nhìn hết sức kinh người.

“Đó là thứ gì?” Khổng Uyên cả kinh, hắn biết Long Vương Thái tử bắt hắn là để đối phó với Ân Mạc, lại không ngờ đến gã lại động thủ với Hoa Liên.

“Tham Long hồn.”

“Tham Long hồn ư?” Khổng Uyên có chút mờ mịt, hắn chưa từng nghe qua thứ này, trên thực tế, vật cấm kỵ như thế này đến Ân Mạc cũng chưa từng gặp bao giờ.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.