Tuyết Mùa Hạ (Lớp Học Thiên Sứ)

Chương 99: Đủ rồi (Hoàn)




Nhóm dịch: Hany

Trong mắt Bắc hầu Bạch Lão xuất hiện sự tức giận. Y biết việc binh bất yếm trá, cũng hiểu trận chiến này Hoàng Vô Thần đã thắng. Tuy nhiên cái việc người đang kề vai sát cánh với mình lại là người của đối phương, đúng lúc này trở mặt khiến cho y vô cùng tức giận. Theo làn khói nhẹ từ tay y bốc lên, Cửu Thiên tinh thần pháo trong tay lại một lần nữa vang lên tiếng nổ.

“ Oành! “

Trong Cửu Thiên tinh thần pháo ngưng tụ lực và lửa của các vì sao có tốc độ hơn xa Huyễn Ảnh thần thoi cùng với Pháp nguyên kim tháp, đi sau màu tới trước giáng lên trên Pháp nguyên kim tháp của Vương Diễm Dương. Cái cải Pháp Nguyên kim tháp nhìn như bằng vàng ròng bị cột sáng giáng trúng, chợt xuất hiện một điểm sáng chói mắt rồi vị trí điểm sáng đó chợt lõm xuống giống như một tờ giấy bị đốt cháy.

Cùng lúc đó, Vương Diễm Dương điều khiển cái pháp bảo này cũng thốt lên một tiếng rên rỉ. Miệng và mũi đều chảy máu tươi.

Cửu Thiên tinh thần pháp và Pháp nguyên kim tháp là hai thứ pháp bảo cực mạnh so đấu với nhau lập tức phân ra thắng bại. Mặc dù đều là pháp bảo có uy lực khủng bố nhưng dưới một đòn của Cửu Thiên tinh thần pháo, Pháp Nguyên kim tháp không chỉ có trận pháp trên bề mặt của nó mà phôi cũng bị ảnh hưởng.

“ Phụp phụp phụp! “

Ngay vào lúc Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương phát động tấn công với Xuân công tử thì y cũng vội vàng lui về phía sau. Cái thây ma khổng lồ lập tức tập trung như biến thành một tấm chắn sau lưng y. Huyễn ảnh thần thoi hóa thành vô vàn tia sáng chui vào trong cơ thể của thây ma liền bị ma khí trói chặt trong đó, không xuyên qua được.

- Trần Thanh Đế! Ngươi giỏi lắm. Nhưng chỉ một mình ngươi mà muốn ngăn ta?

Huống Vô Tâm thốt lên câu nói đó.

Trong giọng nói của Huống Vô Tâm ngoại trừ một chút khiếp sợ bởi vừa rồi chỉ là thế thân của Hoàng Vô Thần ra, hoàn toàn không hề có lấy một chút tức giận. Điều đó cho thấy một người như y, tu vi tâm tính đã vượt qua sự tưởng tượng của người thường. Nếu muốn báo thù thì để sau này, chú không phải vì cơn tức mà mất đi lý trí.

Cùng với câu nói, Huống Vô Tâm chỉ tay một cái khiến cho cái đài sen mà y đặt Thạch Nhũ quỳnh dịch lập tức bay tới đánh trúng Trường Sinh bia của Trần Thanh Đế.

Sau cú va chạm, cái đài sen của y lập tức giống như thủy tinh bị đá đè nát. Tuy nhiên Huống Vô Tâm không hề dừng lại. Ngay khi Trường Sinh Bia hơi dừng lại do cú va chạm, y liền xông thẳng về phía Trần Thanh Đế.

Từng cái đài sen trong suốt liên tục xuất hiện dưới chân Huống Vô Tâm. Ngay lập tức, y như biến thành một tia sáng rồi biến mất, tới khi xuất hiện đã cách chỗ cũ mười trượng. Lúc này, Huống Vô Tâm sử dụng Hư Không khiêu dược tới mức cao nhất, thậm chí còn vượt qua cả Tử Tiêu lôi quang độn.

Tốc độ bỏ chạy như vậy cho dù có mấy người tu vi Nguyên Anh kỳ cũng nhau chặn đường thì cũng rất khó chặn được. Thậm chí ngay cả pháp bảo công kích cũng khó đánh trúng được vị trí của y.

Oành!

Đòn tấn công của Trần Thanh Đế, Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương không trúng khiến cho bóng dáng của Huống Vô Tâm và Xuân công tử trong nháy mắt chỉ còn là một điểm nhỏ.

Cùng lúc đó, trong tay Ám Tinh đạo quân cũng bốc lên một vầng sáng màu đen.

Vầng sáng đó cũng giống như vầng sáng màu đen mà lúc trước lao tới thế thân của Hoàng Vô Thần. Dường như thứ pháp thuật này có thể phong ấn được người khác ở bên trong rồi thả ra. Hiện tại, lão sử dụng pháp thuật đó là do phát hiện cuộc chiến đã phân thắng bại, nên muốn dựa vào nó để bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc này, Hoàng Vô Thần ở trong hư không lại đột nhiên cử động.

Không hề có động tác dư thừa, giống như lúc trước Ám Tinh đao quân nhốt thế thân của mình vào trong không gian loạn lưu, Hoàng Vô Thần vươn một ngón tay điểm nhẹ về phía Ám Tinh đạo quân.

Sau cái chỉ tay đó, phía trước vầng sáng mà Ám Tinh đạo quân vừa mới chỉ ra chợt xuất hiện cái bóng của một cái bánh xe màu bạc.

“ Oành! “

Lần này, vầng sáng màu đen va chạm với cái bánh xe tỏa ra ánh sáng bạc liền lập tức vỡ thành bụi phấn. Trong nháy mắt khi vầng sáng màu đen vỡ vụn. Ám Tinh đạo quân cũng lập tức hét lên một tiếng thê lương, toàn bộ thân thể của lão cũng tan vỡ theo vầng sáng màu đen.

Trong nháy mắt khi thân thể vỡ nát, Ám Tinh đạo quân cũng kịp điểm vào mi tâm của mình.

Trong nháy mắt khi thân thể của lão bị tan vỡ, một bóng người nhỏ cao bẩy tấc từ đỉnh đầu lão lập tức vọt ra mà bỏ chạy.

Thân thể tan vỡ, Nguyên Anh thoát ra. Cảnh tượng diễn ra trong nháy mắt giống như tiếng kêu thê lương của Nguyên Anh là của Ám Tinh đạo quân.

Nguyên Anh của Ám Tinh đạo quân nhìn đen thui, vô cùng ngưng tụ nhìn như được tạo ra từ sắt, tản ra pháp lực dao động giống như những vầng sáng màu đen. Toàn bộ Nguyên Anh nhìn rất nhỏ nhưng vào lúc này, nó lại tản ra một thứ hơi thở vô cùng khủng bố.

“ Oành! “

Nhưng ngay khi Nguyên Anh của Ám Tinh đạo quân thoát ra thì một cái bánh xe màu bạc lại đánh thẳng lên người Nguyên Anh. Bị bánh xe đánh trúng, toàn bộ Nguyên Anh của Ám Tinh đạo quân lập tức bị đánh nát, ngay cả nguyên khí cũng tan tác, thần niệm một chút cũng không còn.

Tới lúc này, Hoàng Vô Thần mới từ từ thu ngón tay lại.

Chỉ giơ hai ngón tay vậy mà Hoàng Vô Thần đánh cho Ám Tinh đạo quân chết ngay tại chỗ.

.....

Huống Vô Tâm đang bỏ chạy nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng.

Mặc dù y không quay đầu lại nhưng với thần thức cực mạnh cũng giúp y cảm nhận được Ám Tinh đạo quân chết đi, đồng thời cũng biết được tu vi của Hoàng Vô Thần dường như so với y tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều.

Vô Sắc định đại hoa luân có uy lực thật sự quá mức khủng bố. Mà tu vi của Hoàng Vô Thần tới mức này...chẳng lẽ y đã vượt qua được lần thiên kiếp thứ nhất?

Nhưng ngoại trừ sự khiếp sợ ra thì Huống Vô Tâm cũng không mất bình tĩnh nhiều lắm.

Lần này mặc dù y bị thua nhưng cũng thấy được thực lực của Hoàng Vô Thần. Chỉ cần tu vi của y có thể tăng thêm một bước, vượt qua được lần thiên kiếp thứ nhất thì vẫn còn cơ hội đánh một trận nữa.

Hơn nữa, Huống Vô Tâm cảm nhận vào lúc này, Hoàng Vô Thần như đang ở trạng thái đỉnh, pháp lực dao động dường như không xứng với khí thế và cảnh giới. Có thể nói, hiện tại sau khi gã hiện thân, dường như đã mất rất nhiều chân nguyên. Cảm giác được điều đó khiến cho Huống Vô Tâm có thể khẳng định rằng vào lúc này, Hoàng Vô Thần không thể đuổi được mình. Đám người Trần Thanh Đế cũng không ngăn được mình bỏ chạy.

........

Chỉ trong tích tắc đánh chết Ám Tinh đạo quân, Hoàng Vô Thần mang tới cho mọi người một cái cảm giác giống như vị thần ở trên cao.

Từ người gã dường như tản ra một thứ khí thế hùng mạnh hơn. Gã nhìn những người tu đạo áo hồng đang bỏ chạy điên cuồng giống như nhìn một bày kiến. Tuy nhiên trên trán của Hoàng Vô Thần thực sự xuất hiện một chút gì đó mệt mỏi.

Ánh mắt của y lúc này đang nhìn về phía Huống Vô Tâm đang bỏ chạy. Mà vào lúc này, trong vòng đảo thứ năm cũng chỉ có một vài người tu vi cực cao mới có thể nhìn thấy rõ được bóng dáng của đám người Huống Vô Tâm.

Vào lúc này y không hề có động tác gì. Cho dù là thế thân của y, Đại Tự Tại cung quay giáo ngược trở lại cùng với tu vi của Hoàng Vô Thần đều vượt xa khỏi sự tưởng tượng của Huống Vô Tâm. Tuy nhiên cảm giác của Huống Vô Tâm cũng rất tốt. Vào lúc này chân nguyên của Hoàng Vô Thần thực sự tổn hao rất nhiều. Hơn nữa, độn pháp Hư Không Sinh Liên của Huống Vô Tâm trong khoảng cách xa như vậy thì Hoàng Vô Thần cũng không thể đuổi theo.

Y vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn theo Huống Vô Tâm như tiễn gã bỏ đi.

Tuy nhiên lúc này, không hề có một ai phát hiện ra trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân, trên cái sườn núi mà Nam Cung Đạo Tạng đã ở có một người, dưới chân là một tấm đạo bào.

Tấm đạo bào đó có màu vàng sáng, tản ra pháp lực như có như không. Mà nó chính là tấm đạo bào khi Huống Vô Tâm còn ở Côn Luân.

Người đứng bên chiếc áo cà sa đó là một thiếu nữ. Trong tay cô đang cầm một cây trường cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.