Tuyết Mùa Hạ (Lớp Học Thiên Sứ)

Chương 46: Mộng?




Nhưng Đông Bất Cố lại không nói vậy, cũng chẳng cần sự báo đáp. Bởi vì sau chuyện này, cơ bản không ai có thể nói trước. Hơn nữa, người như Đông Bất Cố lại có sự khác biệt hoàn toàn với những ấn tượng về người Ma môn. Ít nhất, Nạp Lan nhược tuyết và Lạc Bắc, đều có thể cảm nhận được sự thành khẩn của y. Mà Đông Bất Cố càng không tầm thường thì càng chứng tỏ thực lực của trạm châu trạch địa.

- Các ngươi muốn ta nợ một cái nhân tình? - Lạc Bắc nhìn Đông Bất Cố chăm chú:

- Ngươi thay mặt Trạm Châu Trạch Địa nhắn về phía ta một cái ý tốt? Ít nhất có thể nói hiện tại các ngươi không phải là kẻ địch của ta, có những lúc có thể đứng cùng một chiến tuyến với ta.

Đông Bất Cố giật mình. Âm thanh của Lạc Bắc mặc dù không to nhưng cũng khiến cho y phải rùng mình. Lạc Bắc chỉ cần liếc mắt là nhận ra ý tưởng của bọn họ.

Nhưng sau khi giật mình, Đông Bất Cố liền gật đầu. Bởi vì nếu Lạc Bắc đã hiểu suy nghĩ của bọn họ, nếu còn muốn tìm một cái cớ nào khác thì còn khiến cho Lạc Bắc nghi ngờ thành ý của họ.

- Ta không từ chối ý tốt của các ngươi. - Lạc Bắc liếc mắt nhìn Đông Bất Cố:

- Nhưng ý tốt của các ngươi vẫn còn chưa đủ.

- Chưa đủ? - Đông Bất Cố không ngờ Lạc Bắc lại nói như vậy, nên hơi ngạc nhiên một chút.

- Đúng thế. Nếu như các ngươi xuất hiện ở núi Đại Đông thì thành ý là đủ. Nhưng hiện tại các ngươi mới tới. - Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Đông Bất Cố:

- Ta biết các ngươi định chờ xem ta có thực lực như thế nào, có thể kéo theo bao nhiêu lực lượng. Nếu như ta không có được một lực lượng tương ứng thì các ngươi cũng không xuất hiện. Hiện tại, các ngươi chỉ đưa ra một điều kiện như vậy mà muốn ta nợ một chút nhân tình thì đối với ta mà nói là chưa đủ.

Nét mặt của Đông Bất Cố trở nên nghiêm trang. Y nhìn Lạc Bắc rồi hỏi:

- Vậy ngươi thấy phải có điều kiện như thế nào thì mới vừa lòng?

- Ngươi ở lại bên ta, giúp sức cho ta. - Không hề có chút do dự, Lạc Bắc nói thẳng với Đông Bất Cố.

Đông Bất Cố hơi ngạc nhiên.

Ở lại bên cạnh Lạc Bắc, giúp sức cho hắn... Yêu cầu này của Lạc Bắc khi Xích La và Bích Hải Tử nghe thấy đầu bất ngờ và cảm thấy có phần ngông cuồng.

Một trong Ngũ công tử của Trạm Châu Trạch Địa nắm trong tay bao nhiêu lực lượng?

Ngươi như y làm thế nào lại vì Lạc Bắc mà giúp sức?

Nhưng điều khiến cho Xích La và Bích Hải Tử phải mở to mắt ra là vì sau một chút ngạc nhiên, Đông Bất Cố liền cười cười rồi gật đầu, nói:

- Được! Ta đồng ý với điều kiện của ngươi.

Với thân phận và thực lực của Đông Bất Cố, theo lý mà nói thì không thể đồng ý với điều kiện của Lạc Bắc. Nhưng không ngờ y lại đáp ứng một cách dễ dàng. Trên thực tế, nguyên nhân cũng hết sức đơn giản, khi y quyết định nhúng tay vào việc tranh đấu giữa Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành thì y đã quyết định sử dụng tất cả lực lượng của mình mà đứng về phía Lạc Bắc.

Gia nhập Trạm Châu Trạch Địa, y luôn muốn được báo đáp. Trăm viên Tử Hư Ngọc Đan đối với Trạm Châu Trạch Địa mà nói thì không là cái gì. Nhưng việc sửa đổi tin tức trong Cơ quan vân hạc, kéo dài thêm mấy ngày đối với Trạm Châu Trạch Địa đã là một cái giá rất nặng.

Nhưng quan trọng ở chỗ, Đông Bất Cố cho đây là lúc mà Trạm Châu Trạch Địa tỏ ý tốt với Lạc Bắc thì hắn lại không cho là thời điểm đúng đắn.

Trong suy nghĩ của Lạc Bắc, thì nếu như Trạm Châu Trạch Địa có đủ thành ý thì đã xuất hiện ở núi Đại Đông chứ không phải chờ tới lúc này.

Đông Bất Cố cũng hiểu được suy nghĩ của Lạc Bắc. Nếu như Trạm Châu Trạch Địa nhúng tay vào thì có khả năng một số người sẽ không chết. Mà ý của Lạc Bắc cũng tập trung về điểm đó. Mãi sau này, Trạm Châu Trạch Địa mới tới khiến cho hai bên giống như một thứ giao dịch. Bản thân họ mặc dù không có gì đáng trách nhưng Lạc Bắc lại không thích điều đó.

Nếu Lạc Bắc từ chối ý tốt của Trạm Châu Trạch Địa, vậy thì những gì mà Trạm Châu Trạch Địa đã phải bỏ ra sẽ không được thu trở lại. Hơn nữa, cũng chẳng ai biết, tương lai, Trạm Châu Trạch Địa sẽ phải tổn thất nhiều tới đâu.

Sau khi biết Lạc Bắc đã tỉnh lại, đánh chết Hồng Dật, Đông Bất Cố quyết định nhúng tay vào trận đấu giữa Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành. Lúc này, y đã cảm nhận được trên người của tên đệ tử La Phù dường như có một thứ tiềm lực không ai biết trước. Y cũng có một thứ trực giác Lạc Bắc rất quan trọng đối với Trạm Châu Trạch Địa.

Y không hề muốn Lạc Bắc đứng ở thế đối lập với Trạm Châu Trạch Địa. Hơn nữa, điều kiện của Lạc Bắc cũng khiến cho Đông Bất Cố cảm nhận được hắn khác với những người khác.

Người có gan đưa ra điều kiện bắt y phải giúp sức...trên đời này gần như không có một ai.

......

- Dường như ngươi có sự khác biệt rất nhiều đối với người Ma môn.

Lạc Bắc cũng không để ý tới việc Đông Bất Cố nhanh chóng đống ý. Hắn quan sát Đông Bất Cố rất kỹ, cũng không hề thấy một chút âm tà, giả dối trong mắt của y mà chỉ có một sự chân thành. Điều này khiến cho Lạc Bắc cảm nhận Đông Bất Cố có thể tin tưởng.

- Thật ra ở Trạm Châu Trạch Địa chúng ta có rất nhiều người như vậy. - Nghe thấy Lạc Bắc hỏi vậy, Đông Bất Cố nở nụ cười tao nhã:

- Những năm qua, dưới chỉ thị của lão đầu, chúng ta cố gắng thay đổi cách thức hành động của mình, chú ý tạo ấn tượng trong suy nghĩ của thế nhân...

- Lão đầu?

- Lão họ Chung. Nhưng chúng ta không biết tên của lão vì vậy gọi là lão đầu. Có điều người ngoài thường gọi lão là Bán Diện Thiên ma

- Bán Diện thiên ma? - Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau. Khi nghe thấy cái tên đó, cả hai đều nghĩ tới một số những lời đồn và những đoạn có liên quan đọc được trong điển tịch... Trong ấn tượng của hai người thì trong ba đại thiên ma của Trạm Châu Trạch Địa, Bán Diện Thiên ma được giới thiệu nhiều nhất. Tất cả đều liên quan tới sự độc ác, tàn bạo và âm tà. Nhưng bây giờ nghe Đông Bất Cố gọi lão là lão đầu, nhìn thấy khi y nói tới lão liền nở nụ cười ôn hòa, cả hai lại thấy Bán Diện Thiên ma hoàn toàn khác với trong truyền thuyết.

- Những năm qua, lão vẫn bắt chúng ta phải chú ý tới hành động của mình, bắt chúng ta phải làm những việc đạo lý của thế gian. Trước kia chúng ta cũng không hiểu được điều đó. - Đông Bất Cố vươn vai:

- Trong suy nghĩ của người tu đạo thì chúng ta là ma, tại sao phải phải nói chuyện đạo lý? Hơn nữa, mấy trăm năm qua, chúng ta làm việc cũng không theo đạo lý, muốn làm gì thì làm. Ngay từ đầu chúng ta cứ nghĩ lão đầu hồ đồ, tự đục tường nhà. Nếu chúng ta nói đạo lý thì người ta đâu còn sợ chúng ta nữa? Có điều sau đó thì rất nhiều người chúng ta hiểu được rằng lão có lý.

- Trạm Châu Trạch Địa chúng ta mặc dù là những người thích hợp tu luyện công pháp Ma môn nhưng cũng không thể tồn tại độc lập trên thế gian này. - Thấy Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết như khó hiểu, Đông Bất Cố liền giải thích:

- Nhất là Trạm Châu Trạch Địa chúng ta lại có thực lực như vậy, muốn cho Côn Luân không tiêu diệt được, muốn có thể nổi lên thì cần rất nhiều thứ. Nhưng ngay từ đầu, chúng ta phát hiện ra mình muốn có được thứ tốt là rất khó. Bởi vì người Ma môn chúng ta, trong suy nghĩ của người khác cơ bản không biết nói tới đạo lý, bất chấp thủ đoạn, vì lợi ích của mình, lấy giết chóc để tồn tại. Vì vậy mà gần như toàn bộ mọi người sợ hãi, khi tiếp xúc không dám tiếp nhận điều kiện của chúng ta. Vì thế mà sau đó, từ từ chúng ta mới phát hiện ra lão đầu nhìn thấu rõ hơn chúng ta nhiều. Ngay từ đầu, lão mặc kệ phương thức hành động của mọi người trong Trạm Châu Trạch Địa là bởi vì chỉ có vậy chúng ta mới có thể sống sót. Nhưng khi Trạm Trạm Châu Trạch Địa có thể đứng vững, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lại gây ra sự cản trở đối với việc lớn mạnh của chúng ta. Vì vậy mà trong những năm qua, rất nhiều người chúng ta thực hiện theo lệnh của lão, cũng đã làm cho nhiều người bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

- Không thể ngờ được, trong Trạm Châu Trạch Địa lại có nhân vật như vậy.

Mặc dù Lạc Bắc không biết Bán Diện nhân ma có tu vi như thế nào nhưng nghe thấy Đông Bất Cố nói vậy, hắn có thể khẳng định được Bán Diện nhân ma chắc chắn là một nhân vật kinh thế hãi tục. Hoặc chỉ có những nhân vật như Bán Diện nhân ma và Bắc Minh vương mới có thể giúp cho núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa tồn tại.

- Tại sao ngươi lại lấy điều kiện để cho ta ở bên cạnh ngươi, giúp sức ngươi làm điều kiện hợp tác với Trạm Châu Trạch Địa? - Đông Bất Cố nhìn Lạc Bắc rồi không nhịn dược hỏi câu đó.

- Bởi vì ta không biết gì về người Trạm Châu Trạch Địa các ngươi, có thể nói cũng không tin tưởng. - Lạc Bắc trả lời thẳng Đông Bất Cố:

- Nếu ngươi đồng ý, tiếp xúc một thời gian ta có thể phán đoán được nên tin tưởng hay không. Còn nữa, tu vi của ngươi rất cao. Có thể nói Trạm Châu Trạch Địa là một nhân vật lớn trong chống lại Côn Luân, ngươi lại là một nhân vật có thân phận cao trong thế lực đó. Còn chuyện một môn phái phát triển cần có thế lực như thế nào, hay thông qua những thế lực và tổ chức gì, phải xây dựng cấu trúc ra sao thì ngươi rõ hơn ta. Có lẽ ta có thể học được từ ngươi rất nhiều thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.