Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 57




Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, hội trường đầu tiên là trầm mặc, sau đó dưới sự dẫn dắt Phó trưởng ban Tổ chức Bành Chân, lúc này hội trường mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Rất hiển nhiên, lần phát biểu này của Liễu Kình Vũ khiến rất nhiều cán bộ Phòng Quản lý đô thị trong lòng khó chịu, khiến mọi người thấy Liễu Kình Vũ mạnh mẽ, cứng rắn và kiêu ngạo.

Lúc này, Hàn Minh Cường sau khi nghe xong Liễu Kình Vũ phát biểu, khóe miệng nhếch lên, trên mặt lại lộ ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à, xem ra anh thật sự muốn tạo ra thành tích ở Phòng Quản lý đô thị chúng ta nhỉ. Tuy nhiên anh có phải quá kiêu ngạo rồi hay không, anh có từng nghĩ qua Phó phòng thường trực tôi đây cảm thấy thế nào không? Hừ, anh muốn tạo ra chút thành tích tôi không phản đối, nhưng tốt nhất anh đừng động tới lợi ích của tôi, bằng không, tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là bị đánh lén, chết cũng không biết đâu”.

Kỳ thật, khi Liễu Kình Vũ phát biểu, hắn vừa nói vừa yên lặng chú ý đến nét mặt của Hàn Minh Cường, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Hàn Minh Cường cũng đã xác định, nếu mình thực sự muốn tạo ra thành tích ở Phòng Quản lý đô thị thì mấu chốt chính Phó phòng thường trực này. Không thu phục được người này việc thành bại sẽ trở thành chong chóng đo chiều gió.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ lại hướng về phía Hàn Minh Cường, mà lúc này, ánh mắt đầy khinh thường của Hàn Minh Cường cũng vừa mới nhìn về phía Liễu Kình Vũ. Lần đầu tiên ánh mắt của hai vị lão đại của Phòng Quản lý đô thị nhìn nhau lại đầy kịch liệt như vậy. Ánh mắt của hai người chỉ trong nháy mắt dường như đọng lại, nhìn nhau khoảng chừng ba giây, không ai có ý lùi bước, mãi đến khi Liễu Kình Vũ nói xong lời kết thúc mới dời tầm mắt đi nơi khác.

Sau đó là một số quy trình thông thường, sau khi hoàn tất, Phó trưởng ban Tổ chức cùng mọi người Phòng Quản lý đô thị đi ăn cơm trưa, sau đó mới trở về Ban Tổ chức Huyện ủy.

Buổi chiều cùng ngày, Liễu Kình Vũ nghỉ ngơi đến tối, sáng ngày thứ hai chính thức đến nhậm chức.

Sáng sớm, Chánh văn phòng Phòng Quản lý đô thị Long Tường đã đứng đợi Liễu Kình Vũ ở ngoài nhà khách, sau khi nhìn thấy Liễu Kình Vũ dậy liền đưa Liễu Kình Vũ đến Phòng Quản lý đô thị. Vừa đi vừa giới thiệu cho Liễu Kình Vũ cách bố trí trong trụ sở làm việc và các phòng lãnh đạo Phòng Quản lý đô thị, sau đó dẫn Liễu Kình Vũ tới văn phòng của Trưởng phòng sớm đã an bài tốt.

Vào văn phòng Trưởng phòng, Long Tường cười lấy tay chỉ những đồ vật bài trí bên trong nói:
- Trưởng phòng Liễu, tất cả đồ dùng trong văn phòng đều mới cả, văn phòng cũng mới trang trí lại mấy tháng trước, ngài xem có chỗ nào không hài lòng không, có cần sửa chữa lại một chút hoặc là đổi hết các đồ dùng trong văn phòng hay không?

Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua bài trí và đồ dùng trong văn phòng, cảm thấy khá hài lòng, liền gật gật đầu nói:
- Ừ, không cần như thế, tôi cảm thấy cũng được rồi, cũng không cần lãng phí, cứ như vậy đi. Chủ nhiệm Quách, anh nhận chức Chánh văn phòng này được bao lâu rồi?

Ngày hôm qua sau khi Liễu Kình Vũ nhìn thấy Chánh văn phòng Long Tường này, liền phát hiện năng lực làm việc của Long Tường rất tốt, ít nhất bề ngoài cũng không khiến mình tìm ra bất kỳ tật xấu gì, chẳng qua không biết anh ta rốt cuộc là người như thế nào. Còn mình thân là Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị, nếu muốn chọn Chánh văn phòng này làm người thân tín nhất định phải nắm rõ. Nếu ngay cả vị trí Chánh văn phòng này cũng không nắm được trong tay, về sau công tác ở Phòng Quản lý đô thị sao có thể triển khai được. Khi hắn hỏi Long Tường nhậm chức từ khi nào cũng chính là một phép thử với Long Tường. Thông qua câu trả lời Long Tường, hắn có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Long Tường không ngờ Liễu Kình Vũ sẽ hỏi đến vấn đề này, vội vàng nói:
- Trưởng phòng Liễu, ba năm trước tôi được cất nhắc từ vị trí Phó chánh văn phòng lên vị trí Chánh văn phòng này.

Nghe Long Tường nói như vậy, Liễu Kình Vũ khá ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ, vị trí Trưởng phòng này cũng đã đổi vài người rồi mà vị trí Chánh văn phòng này của Long Tường vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, xem ra Long Tường này hoặc là người của Phó trưởng phòng thường trực Hàn Minh Cường, hoặc chính là người có năng lực đặc biệt, khiến cho vài Trưởng phòng đều không có điều chỉnh anh ta.

Nghĩ đến mấy khả năng này, Liễu Kình Vũ không khỏi chú ý nhiều hơn về Long Tường. Đối với hắn mà nói, hắn vừa mới đến nhận chức, đối với thế cục bên trong Phòng Quản lý đô thị có chút mơ hồ, nếu như có thể có được một người quen thuộc thế cục mà mình có thể sử dụng, vậy rất có ích cho việc mình nắm Phòng Quản lý đô thị trong tay. Mấu chốt nhất chính là, Chánh văn phòng Phòng Quản lý đô thị Long Tường này thật sự còn quá trẻ, thoạt nhìn cũng mới hơn 20 tuổi, chưa tới 30 tuổi, người còn trẻ như vậy có thể lên được đến vị trí Chủ nhiệm Phòng Quản lý đô thị huyện này, hơn nữa còn ngồi vững hai, ba năm, đủ chứng minh có rất nhiều vấn đề rồi.

Liễu Kình Vũ và Long Tường nói chuyện phiếm vài câu, những thông tin cơ bản hắn mò ra được cũng không khác mấy, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Long Tường à, anh thông báo cho tất cả thành viên Đảng uỷ Phòng cùng với lãnh đạo các phòng ban, 15h chiều họp Đảng ủy Phòng, tôi hy vọng các thành viên Đảng uỷ sẽ không tới muộn. Hơn nữa phải nói rõ cho bọn họ biết, tôi nghe nói trong quan trường có một số người thích thông qua việc đến muộn thậm chí là không đến để thể hiện sự khinh thường và không ủng hộ của bọn họ với lãnh đạo mới nhậm chức, tôi không hy vọng thấy tình huống này. Liễu Kình Vũ Tôi là quân nhân chuyển sang làm cán bộ, tính tình khá thẳng, nếu ai có gì bất mãn với tôi, có thể nói thẳng trước mặt, cho dù giáp mặt mắng tôi, chỉ cần anh ta nói có lý, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay, nhưng nếu ai dùng cách bọn họ cho là 'Thông minh' để diễn tả thái độ của bọn họ đối với tôi, vậy cũng đừng trách Liễu Kình Vũ tôi không khách khí với bọn họ. Anh có thể nói thẳng cho bọn họ biết, tính tình tôi không được tốt đâu.

Nghe xong những lời này của Liễu Kình Vũ, Long Tường ngây người.

Anh ta thật không ngờ, vị Trưởng phòng này nói chuyện làm việc thật không thể tưởng tượng được. Bình thường Trưởng phòng mới nhậm chức sẽ kiểm tra tình hình quan hệ giữa các đơn vị của lãnh đạo tiền nhiệm, thậm chí còn phải lôi kéo một đám, chèn ép một đám, phân hoá một đám, nhưng vị Liễu đại Trưởng phòng này không ngờ vừa mới nhậm chức liền tổ chức họp Đảng ủy Phòng, sau đó liền dùng thái độ cao ngạo như vậy, nói hết tất cả những tình huống có thể xảy ra nói ra trước, đưa ra những cảnh cáo tương ứng. Tuy làm như vậy sẽ có cảm giác phòng ngừa chu đáo, nhưng vấn đề ở chỗ, hơn hai năm trở lại đây, các sự vụ lớn nhỏ trong Phòng hầu như đều do Phó Trưởng phòng thường trực phụ trách xử lý, hơn nữa hầu như đối với bất kỳ vị Trưởng phòng tân nhiệm nào, Phó phòng thường trực đều lôi kéo đám Phó phòng cô lập Trưởng phòng mới, khiến Trưởng phòng mới phải kiêng dè anh ta, do đó chỉ có thể trở thành Trưởng phòng bù nhìn.

Mà hiện tại, Trưởng phòng mới không biết là cố ý hay là vô tình, liền nhắm thẳng vào Phó phòng thường trực, như vậy khi triệu khai họp Đảng ủy Phòng, sẽ phát sinh chuyện gì đây? Là Trưởng phòng thắng hay là Phó phòng thường trực thắng? Mình nên đi đâu đây?

Trong khoảng thời gian ngắn, Long Tường nghĩ qua rất nhiều điều, tuy nhiên những ý nghĩ này đều chỉ thoáng qua thôi, cũng không thể hiện ra ngoài trước mặt của Liễu Kình Vũ. Anh ta rất rõ, Liễu Kình Vũ có thể một mình giải quyết được chuyện long trời lở đất gây sức ép cho huyện Cảnh Lâm, tuyệt đối không phải người bình thường, có thể nhìn thấu tâm tư của anh ta đấy. Để bảo đảm vị trí của mình, anh ta chỉ cần tạm thời làm tốt nhiệm vụ của một cái loa, về phần đứng về phe nào, bây giờ vẫn chưa phải lúc, hơn nữa anh ta cũng không muốn đứng về phe nào. Hơn hai năm qua, anh ta làm một Chánh văn phòng giữ lập trường trung lập cũng khá thoải mái.

Từ văn phòng của Liễu Kình Vũ đi ra, Long Tường lập tức thông báo cho tất cả Phó phòng và ủy viên Đảng uỷ, truyền đạt lại lời của Liễu Kình Vũ nói với mọi người một lần.

...

Trong phòng làm việc của Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường.

Hàn Minh Cường sau khi nghe xong thông báo của Long Tường, sắc mặt liền trầm xuống. Sau khi cúp điện thoại, gã đứng dậy, châm một điếu thuốc bắt đầu dạo bước trong phòng làm việc.

Một lát sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Phó phòng Lưu Thiên Hoa vẻ mặt tức giận đi vào.

Nhìn thấy Hàn Minh Cường đang dạo bước, liền ngồi xuống sô pha, oán giận nói:
- Lão Hàn à, thằng nhãi Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là có ý gì? Hắn mời họp Đảng ủy Phòng thì cứ mời, sao lại còn bày đặt muốn tất cả mọi người phải đến chứ? Tôi nghi ngờ thằng nhãi này biết chúng ta trước kia đã liên kết với nhau chỉnh đốn vài tên Trưởng phòng mới đến đảm nhiệm rồi, để tránh dẫm vào vết xe đổ của mấy Trưởng phòng này, cho nên mới muốn tạo uy phủ đầu chúng ta trước. Nếu thật là như vậy, thằng nhãi này cũng có chút tài năng đó.

Hàn Minh Cường nghe xong liền dừng bước, khuôn mặt vốn đang căng thẳng đột nhiên mỉm cười, nói:
- Ừ, lão Lưu à, lời này của anh mặc dù không logic chút nào, nhưng cũng điểm ra được một vài vấn đề. Vừa rồi tôi cũng đang suy tư vấn đề này, lúc mới bắt đầu, tôi vẫn không biết được Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là có ý gì, nhưng vừa rồi anh vừa nói như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra một việc, chính là mặc kệ Liễu Kình Vũ hắn rốt cuộc có bản lãnh gì, ít nhất hiện tại chúng ta vẫn chưa nhìn thấy. Hơn nữa hắn ở thị trấn Quan Sơn làm ra nhiều thành tích như vậy, cuối cùng không những không được thăng chức làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, ngược lại còn bị đày đến Phòng Quản lý đô thị chúng ta đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng. Cho dù hắn có Bí thư Huyện ủy Hạ làm hậu thuẫn, cũng không chắc có tiền đồ gì, dù sao hắn cũng đã đắc tội với con trai Phó Bí thư Thành ủy Trâu và Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đổng, hơn nữa hai người kia cũng vì Liễu Kình Vũ mà bị miễn chức, hoàn toàn mất đi cơ hội phát triển trên con đường làm quan, chỉ sợ hiện tại Phó Bí thư Trâu và Bí thư Đổng đã hận Liễu Kình Vũ đến chết rồi. Chúng ta chỉ cần ở Phòng Quản lý đô thị thu thập chút tư liệu về Liễu Kình Vũ, để Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá ra tay. Nói không chừng chúng ta có thể có được hai trụ cột này, chỉ cần có được một chỗ dựa cũng đủ cam đoan cho con đường làm quan của chúng ta được thuận lợi rồi, huống chi là hai chỗ dựa.

Nghe Hàn Minh Cường nói như vậy, Lưu Thiên Hoa cũng cười, dùng sức gật gật đầu nói:
- Ừ, vẫn là lão Hàn anh thông minh, cứ làm như vậy đi. Tuy nhiên cuộc họp Đảng ủy Phòng buổi chiều chúng ta rốt cuộc có đi hay không? Phải làm thế nào mới có thể thu phục được tên Liễu Kình Vũ này đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.