Tuyết Lạc Hồng Trần

Chương 5




Nhân viên của tổ thông tin internet nhìn tin tức này trên mạng, nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Lần trước ở quận Nam đột nhiên mưa to mấy ngày, hình như vì cục khí tượng không kịp thời thông báo, cũng bị cư dân mạng mắng hay sao ấy?

"Lần trước không phải do long tộc hãm hại chúng ta sao?" Đồng nghiệp đang tìm các sự kiện thần quái trên mạng, trên mạng thường xuyên có những sự kiện thần quái được lan truyền, phòng thông tin của bọn họ phải kịp thời theo dõi, lỡ như thực sự có yêu quái làm loạn, phòng bọn họ cũng phải kịp thời ứng phó, tuy rằng trên thực tế trong một trăm câu chuyện thần bí cơ bản chẳng có lấy một chuyện là thật.

Bây giờ có một số người trẻ tuổi, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nhất định phải chơi gọi quỷ, gọi không ra quỷ lại chê không kích thích, thực sự gọi được quỷ có lẽ kích thích tới nỗi mất cả mạng. Thành viên của tổ thông tin là nhân tu, bọn họ tu vi không được tốt lắm nhưng vì am hiểu khả năng xử lý tình huống dư luận mạng khẩn cấp hay là giỏi thao tác máy tính cho nên là nhân viên kỹ thuật trong phòng, diễn đàn tu chân giới cũng là do bọn họ bảo vệ.

"Có phả tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không? Nửa đêm qua một người bạn quỷ tu gọi điện tới cho tôi, nói rằng chợ quỷ diễn ra được một nửa bị giải tán khẩn cấp." Nhân viên nhìn một đoạn video rồng phun nước thật thật giả giả, nói với đồng nghiệp, "Tối hôm qua cậu có đi góp vui không?"

"Chợ quỷ năm nào chẳng thế, có gì vui đâu." Đồng nghiệp ngáp một cái, "Tới giờ này rồi mà cấp trên cũng chưa truyền tin tức gì tới chắc là cũng không phải chuyện gì to tát."

"Ồ, đang theo dõi internet à?" Trương Kha đi tới đằng sau hai người, thấy trên màn hình máy tính đang mở đoạn video rồng hút nước, "Đây không phải là gió lốc trên biển sao, những cư dân mạng này rất biết tưởng tượng, còn bịa ra được chuyện rồng hiện thân, còn nói giống y như thật."

Nếu là rồng thực sự, bằng tốc độ di chuyển và độ cao của bọn họ, mắt thường của con người cũng không thể nhìn thấy, càng không nhắc tới bây giờ quản nghiêm như vậy, ai dám bay lên trời mà còn không tạo kết giới ẩn thân ngày hôm sau sẽ nhận được đơn phạt.

"Anh Trương." Hai nhân viên lập tức ngồi thẳng dậy, "Sao anh lại tới đây?"

"Hôm qua tôi có quay một đoạn video, mọi người sửa một chút, cắt ghép một chút, làm thành video giáo dục tu chân giới." Trương Kha đưa video cho hai người, "Hai người xem thử trước đi."

Hai người bỏ viên đá quay phim vào trong một vật lõm, hình ảnh bên trong tự động truyền vào trong máy tính. Mở video ra có thể nhìn thấy gió đen cát đá mù trời, về sau trong video xuất hiện một quái vật, làm cho hai người toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Thứ xông vào quỷ thị ngày hôm qua không phải là nó đấy chứ?

"Anh Trương, đó là thứ gì?"

"Ngu Cường." Trương Kha vỗ vỗ vai hai người, "Cực khổ một chút, nhớ kỹ nhất định phải sửa video này thật nhiệt huyết thật kích động, kết cục thê thảm của Ngu Cường nhật định phải đặc tả toàn bộ, để cho mọi người ở tu chân giới đều hiểu được, kết cục của việc tùy tiện làm ác là thế nào."

Số phận của con quái vật tên Ngu Cường này thảm tới thế nào, cho dù chết rồi còn bị đem ra làm tài liệu phản diện của tu chân giới? Ngay cả đại yêu thượng cổ có tiếng Chu Yểm cũng không có đãi ngộ này.

"À, đúng rồi, sau khi cắt ghép xong, nhớ phải gửi cho tộc Thanh Long một bản." Trương Kha nhíu mày, "Tôi cảm thấy bọn họ cần phải xem nhiều thứ này hơn một chút."

Sau khi Trương Kha rời khỏi, hai người trực tiếp kéo tới cuối đoạn video, trên trời không ngừng giáng sét xuống, giống như đang đánh lên người bọn họ làm cho bọn họ không nhịn được vuốt vuốt sau lưng mình.

Chẳng trách cấp trên muốn mang đoạn video này làm video cảnh cáo, những yêu tu gan nhỏ xem cái này sợ rằng tới khi trời mưa sấm chớp lại bị ám ảnh tâm lý.

"Cắt ghép video thôi, chúng ta giỏi nhất mà. Đặc tả chút, thổi phồng bầu không khí, điều chỉnh độ sáng, sau đó cho thêm nhạc bối cảnh phù hợp. Dáng vẻ lão đại và anh Phù anh dũng chiến đấu, nhất định phải xuất sắc vượt trội, sự tà ác cùng trắng trợn của Ngu Cường cũng phải miêu tả tỉ mỉ." Nhân viên vừa trêu chọc, vừa mở đoạn video ra xem từ đầu tới đuôi.

"A." Nhìn thấy thời điểm mà Phù Ly bị thanh xà nuốt xuống, hai nhân viên hít vào một ngụm khí lạnh, cho tới khi Phù Ly phá bụng rắn thoát ra, bọn họ mới thở phào một hơi. Xem xong đoạn video, bọn họ mới biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Trầm mặc một lúc, bọn họ không còn thái độ trêu đùa nữa. Đồng nghiệp yêu tu vì nhân dân ở dưới núi gần như đánh đổi cả tính mạng, hai người bọn họ là nhân tu, lại còn có thể cười đùa, vậy có khác gì so với súc sinh?

Chi tiết xuất sắc cái gì, âm nhạc bối cảnh cái gì, đều là thủ đoạn thổi phồng cảm xúc, nhưng đoạn video này căn bản không cần tới bất cứ biên tập đặc tả nào cũng đủ làm cho lòng người run sợ.

Một yêu tu mạnh như Ngu Cường xuất hiện, cho dù đã bị sét đánh chết nhưng ban quản lý vẫn phải nộp báo cáo cho Bộ an toàn. Từ Viện vừa sửa sang các loại tư liệu vừa túm lấy Trương Kha vừa mới ở tổ thông tin trở về, muốn cậu viết báo cáo với mình.

"Chị gái xinh đẹp của tôi ơi, tối hôm qua cũng không phải chỉ có mội mình tôi, sao cô lại níu lấy tôi?" Trương Kha mặt khổ ngồi xuống, thương lượng với Từ Viện viết báo cáo như thế nào.

"Tôi không dám tìm lão đại với anh Phù, Ngụy Thương hôm nay không đi làm." Từ Viện gõ bàn phím tạch tạch, "Tối hôm qua cậu đứng bên ngoài xem toàn bộ quá trình, còn không rời khỏi kết giới, cậu không tới hỗ trợ thì ai tới hỗ trợ?"

Tu vi thấp thì không có nhân quyền sao?

Trương Kha nhìn xung quanh, lại nhìn văn phòng của Ngụy Thương một cái, đèn đang tắt xem ra bên trong không có người.

Sư đệ bị sao thế? Lẽ nào tối hôm qua bị thương, tối hôm qua cậu còn mang Ngụy Thương về sư môn kiểm ra, không bị nội thương mà.

Đang ngây người, cậu nhìn thấy Phù Ly cầm một hộp sữa chua đi từ bên ngoài vào, nhân cơ hội trốn khỏi Từ Viện, "Anh Phù, anh tới rồi đấy hả?"

Phù Ly lùi về sau mấy bước, cắm ống hút vào trong hộp sữa chua, uống một ngụm mới nói: "Sáng sớm đã nhiệt tình như vậy?"

Có nhiệt tình đi nữa thì cũng không chia sữa chua cho cậu ta, sữa chua là phát minh vĩ đại nhất của con người, thực sự uống quá ngon.

"Một ngày không thấy như cách ba thu." Trương Kha cười lấy lòng nói, "Sư đệ em hôm nay không đi làm, em lo lắng thân thể sư đệ đã xảy ra chuyện gì, có thể nhờ anh giúp em đi thăm một chút không? Anh cũng biết sau khi sư đệ em gia nhập ban tu chân, từ trước tới giờ chưa từng đi muộn về sớm, hôm nay tới giờ này rồi mà vẫn chưa tới, có lẽ là đã bị nội thương.........."

"Anh Phù, Sư huynh, hai người đứng ngoài cửa làm gì?" Ngụy Thương kéo chiếc mũ trên đầu, hoài nghi nhìn hai người.

Phù Ly quay đầu nhìn hắn, sau đó nói với Trương Kha: "Không phải cậu ta vẫn ổn sao?"

Ngụy Thương có chút không tự nhiên cúi đầu, né tránh ánh mắt Trương Kha và Phù Ly.

"Sư đệ, cậu bị sao thế?" Trương Kha nhìn thấy hắn vẫn còn đang đội mũ lưỡi trai, không nhịn được nói, "Sáng sớm tháng chính, không có mặt trời cũng không nóng, đội mũ làm gì?" Cậu đưa tay tháo mũ trên đầu Ngụy Thương xuống, nhìn thấy đầu Ngụy Thương trọc một khối, nhanh chóng đội lại cho hắn, "A, phòng chúng ta cũng không ít người đầu trọc, đầu cậu còn sáng hơn so với bọn họ, không cần tự ti."

Ngụy Thương suy sụp nói: "Anh đang so sánh em với bọn Sở Dư, Quy Lâm, Tống Ngữ sao?"

Trương Kha ho khan mấy tiếng: "Không sao, cậu còn có thể mọc lại tóc, bọn họ cả đời này cũng chẳng còn cơ hội nào nữa."

Ngụy Thương nhìn đằng sau Trương Kha, đột nhiên nụ ra nụ cười mỉm.

"Cậu cười cái gì?" Trương Kha nhìn lại, Sở Dư đang đứng sau lưng cậu, vẻ mặt lạnh lùng.

Phù Ly kéo áo lại tránh khỏi cuộc chiến tranh giữa người và cá, từ từ đi vào văn phòng của Trang Khanh. Trang Khanh đang nói chuyện với người của phòng an toàn, thấy Phù Ly đi vào, anh chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, quay người tiếp tục nói chuyện.

"Chuyện của thiên đạo, chỉ có trời mới biết." Giọng nói của Trang Khanh luôn không nhanh không chậm, giống như không mang theo cảm tình, "Đồng nghiệp của tôi đều bị thương cả, video hiện trường tôi sẽ gửi lại cho mọi người sau."

"Ừ." Trang Khanh tắt cuộc gọi, quay đầu lại nhìn Phù Ly, "Có chuyện gì?"

"Không có gì, tôi chỉ muốn tới xem thương thế của anh thế nào thôi." Phù Ly uống xong hộp sữa chua vứt vỏ vào thùng rác, "Anh nên xuống đáy biển dưỡng thương, trưởng bối của tộc Kim Long nhà anh không may gặp nạn nhưng Long Cung ở đáy biển vẫn còn tồn tại."

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không phải là vấn đề gì lớn." Trang Khanh để điện thoại lên bàn, "Cậu quay về làm việc đi, tôi không sao."

"Thời kỳ cơ thể phát triển cần chú ý, đợi khi long thể của anh thành niên lột xác lúc đó sẽ biết thế nào là hối hận." Phù Ly tụ linh khí vào hai mắt, muốn nhìn xuyên trạng thái bản thể của Trang Khanh, đáng tiếc đối phương có quốc vận tăng cường, cậu không thể nhìn được chính xác, "Tôi nhìn dáng vẻ của anh có lẽ là cách ngày lột xác không còn xa nữa đâu. Nghe nói long tộc thành niên lột xác vô cùng quan trọng, nếu như không chú ý sẽ ảnh hưởng tới tu vi sau khi thành niên."

"Cậu rất hiểu về chuyện long tộc của tôi?" Trang Khanh nhìn Phù Ly, "Lẽ nào cậu từng cố ý tìm hiểu?"

Phù Ly thành thật gật đầu: "Ừ."

Năm đó cậu đạc biệt tìm hiểu về ưu điểm và nhược điểm của rồng, sau đó nếu không phải nhìn thấy Chung Điêu và Tranh bị sét đánh chết trước mặt mình, có lẽ cậu sẽ không buông tha kế hoạch ban đầu.

Trang Khanh nở nụ cười không rõ ý: "Xen vào chuyện của người khác."

Phù Ly khó hiểu ngẩng đầu, có ý gì?

"Kỳ thực hôm nay tôi tới đây là có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng với anh." Phù Ly kéo kéo ghế về hướng bàn làm việc của Trang Khanh, cách Trang Khanh càng gần, "Tối hôm qua tôi nghĩ tới nửa đêm, vẫn luôn cảm thấy rằng mình không phải là một con thỏ bình thường."

Trang Khanh thấy Phù Ly có ý tưởng như vậy, hai tay đan chéo đặt lên trên bàn: "Tại Sao?"

"Anh còn nhớ chuyện hôm qua tôi bị thanh xà nuốt vào bụng không?"

"Nhớ." Ngón tay Trang Khanh nhúc nhích, "Vậy nên?"

"Thanh xà mà Ngu Cường nuôi tuy rằng không thể hóa hình nhưng dù sao cũng đã sống hơn vạn năm, những năm tháng này vẫn luôn được hưởng hương hỏa của con người cùng với Ngu Cường, tại sao lại có thể tự nhiên hóa thành tro bụi sau khi nuốt tôi vào bụng chứ?" Phù Ly nhíu mày nghĩ lại, "Tôi nhớ rõ lúc ấy toàn thân tôi nóng lên, đợi khi tôi tỉnh táo lại đã bò ra từ trong bụng rắn rồi, cảm giác ấy giống như là...........toàn thân có thứ gì đó bao bọc tôi lại, thế giới bên ngoài kia rất khó có thứ nào có thể làm tôi bị thương."

"Lẽ nào là thiên đạo............"

"Không thể nào, anh là con của thiên đạo chứ không phải tôi." Phù Ly quả quyết phủ nhận, "Anh không thấy sấm sét tối qua sao, tôi chỉ kéo Ngụy Thương ra chứ không để ý tới anh sao?"

Ngón trỏ Trang Khanh gõ gõ mu bàn tay: "Tôi cho rằng cậu nghĩ tu vi của tôi cao hơn Ngụy Thương."

"Tu vi có cao hơn nữa cũng không chịu nổi sét đánh, Chung Điêu và Tranh tu vi cao như thế, thiên đạo muốn đánh chết bọn họ, bọn họ có thể chạy được sao?" Phù Ly nhớ tới cảnh tượng Chung Điêu và Tranh bị sét đánh tan thành tro bụi, liền rùng mình một cái, "Khi đó tôi thiếu chút nữa cho rằng mình cũng bị đánh nên trốn trong kết giới không dám ra."

"Chu Yếm nói, Chung Điêu và Tranh đều bị yêu hoàng giết." Trang Khanh bỗng nhiên nghĩ thông một điểm, gần như tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới thiên đạo. Đại yêu ngủ say là vì thiên đạo, vậy bọn họ tỉnh giấc.....có phải cũng có liên quan tới thiên đạo hay không?"

"Trong truyền thuyết bản thân Chu Yểm không phải là một yêu quái thành thật." Phù Ly cúi đầu nghĩ, "Nếu như thực sự giống như hắn nói, trừ ngoại hình của tôi không tương xứng, thì tôi chính là yêu hoàng mà hắn nhắc tới rồi."

Nhưng cậu chính là một yêu tu mỗi ngày bị yêu tu đốc xúc tu luyện, một yêu quái bất kỳ trong núi đều có thể đánh cho cậu không thể đánh trả.

Trang Khanh thiếu chút nữa không nhịn được cười, cách nói này quả thật rất có lý, những chuyện mà Chu Yếm nói, Phù Ly đều đúng lúc có mặt ở hiện trường, cậu không phải là yêu hoàng thì là ai? Nhưng dáng vẻ kia của Phù Ly.............

Lắc lắc đầu, rõ ràng là được những yêu tu khác chiều không biết trời Nam đất Bắc là gì, không biết thế gian hiểm ác. Những yêu tu kia nuôi dưỡng Phù Ly vừa đơn thuần vừa thật thà, sau khi bọn họ đi, Phù Ly làm thế nào có thể sống tiếp?

"Hai nghìn năm nay cậu không hề tiếp xúc với con người sao?" Trang Khanh nghĩ, nếu như đã từng tiếp xúc với mặt đen tối của con người, Phù Ly còn có thể duy trì dáng vẻ như bây giờ sao?

"Hai nghìn năm trước, tôi đã từng nghĩ muốn tới nhân gian, nhưng thấy Chung Điêu và Tranh chết trước mặt mình, tôi..... tôi sợ." Phù Ly vẫn luôn nhớ lời mà những yêu tu trong núi nói với cậu, cho dù ở đâu, vào thời điểm nào, giữ mạng là quan trọng nhất. Nếu như gặp phải chuyện gì không biết, thì tìm một nơi nào đó ẩn trốn ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy sẽ tốt hơn nhiều.

Cậu được bảo vệ từ bé tới lớn, từ trước tới giờ chưa từng chịu khổ, cuối cùng chỉ làm theo phương pháp mà các yêu tu trên núi dạy cho cậu, tìm một nơi núi sâu lập kết giới, ngủ một giấc.

"Một giấc ngủ kéo dài hai nghìn năm, tôi lén lút xem trộm thời sự ở một gia đình nông thôn dưới chân núi mới biết rằng cả thế giới đã thay đổi." Phù Ly cúi mặt xuống, lông mi khẽ run, "Tôi không thể cứ ngủ tiếp như vậy, cho nên cuối cùng tôi quyết định ra ngoài."

Cậu không thể quay lại núi Vụ Ảnh nữa rồi, cũng không có Bạch Viên ngày ngày kéo lấy cậu lải nhải, sẽ không còn những yêu tu khác đuổi theo cậu ép cậu ăn cơm, chim sẻ ngoài cửa động cũng sẽ không còn líu ríu nữa, ngay cả chim trĩ nóng nảy cũng sẽ không còn kéo cậu đi tu luyện. Cuối cùng cậu cũng bắt đầu cuộc sống cô độc một mình, không bị ai quản thúc cả.

Cậu của hai nghìn năm trước, luôn la hét nói mình là yêu quái đã thành niên. Hiện tại tới khi cậu có thể chân chính làm chủ, lại phát hiện sẽ không có yêu quái nào ngồi bên người cậu, vỗ tay trầm trồ khen ngợi khi cậu bẻ cây làm roi sử dụng thành thục một bộ tiên pháp.

Chỉ có chân chính mất đi mới biết được những thứ từng có đẹp đẽ tới mức nào.

Phù Ly ngẩng đầu nhìn Trang Khanh cười cười: "Tôi nghĩ, có lẽ yêu giới căn bản không có yêu hoàng, chẳng qua những đại yêu này chờ đợi một yêu quái mạnh hơn mình xuất hiện, có lẽ vì bọn họ chống đối thiên đạo, muốn giẫm đạp lên con người mới xuất hiện tin đồn này."

"Nếu như thực sự có yêu hoàng, thiên đạo sao có thể dễ dàng bỏ qua hắn?"

"Cậu.........." Trang Khanh đột nhiên cảm thấy, nụ cười của Phù Ly có chút buồn, anh vừa mở miệng, Lâm Quy đã gõ cửa.

"Lão đại, anh Phù quả nhiên đang ở đây." Lâm Quy nói với Phù Ly, "Anh Phù, có một người đàn ông tên là Phó Tư tới tìm anh, anh ta nói là người quen cũ của anh."

"Anh ta?" Phù Ly có chút bất ngờ, người này tới tìm cậu làm gì?

Cậu đứng dậy, nói với Trang Khanh: "Tôi đi xuống xem thử."

Phù Ly gật đầu. Đợi Phù Ly ra khỏi cửa rồi, Trang Khanh hỏi Lâm Quy, "Là Phó Tư mà công ty ở nhân gian của chúng ta có hợp tác hả?"

"Chính là anh ta." Lâm Quy khó hiểu nói, "Em nghe bảo vệ tôm nói anh ta đã tới tìm anh Phù mấy lần rồi, chẳng qua mỗi lần tới anh Phù đều không có ở đây, cứ đi qua đi lại tới tận ngày hôm nay."

Trang Khanh nhíu mày không nói lời nào.

"Anh Phó, mời anh ngồi." Nhân viên lễ tân rót một tách trà cho Phó Tư, Phó Tư đột nhiên chỉ bức tranh cung nữ treo trên tường nói, "Trên bức tranh kia có cơ quan sao? Tôi nhìn thấy mắt cô ấy hình như đang nháy."

Nhân viên lễ tân xinh đẹp cười nói: "Thị lực của anh Phó thật tốt, vì để cho bức tranh trên tường này thoạt nhìn càng thêm chân thật, cho nên chúng tôi đã dùng một chút tiểu xảo xử lý nghệ thuật.

"Thì ra là như thế, ban ngày nhìn còn được, nếu như là buổi tối thì có chút dọa người." Phó Tư dùng giọng trêu chọc cười nói, "May mắn là tôi gan lớn, nếu không cũng bị dọa rồi."

Nhân viên lễ tân cười nhưng không nói gì, mấy giây sau cô đột nhiên mở miệng: "Anh Phó, anh Phù tới rồi."

Phó Tư có chút khó hiểu nhìn chằm chằm cánh cửa, người ở đâu, sao anh lại không nhìn thấy?

Phù Ly vào trong phòng khách, nhìn thấy Phó Tư đang nhìn cánh cửa, cậu quay đầu về sau nhìn: "Anh Phó, anh đang nhìn gì thế?"

"Không có gì." Phó Tư cười dịu dàng, thu hồi tầm mắt của mình, "Nhân viên của quý công ty thính lực thật tốt, cách xa như vậy vẫn có thể nghe được tiếng bước chân của cậu."

Nhân viên lễ tân hơi cúi người với Phù Ly: "Anh Phù, tôi ra ngoài trước, anh có chuyện gì thì gọi tôi."

Phù Ly gật đầu, đi tới ngồi trước mặt Phó Tư: "Không biết anh Phó đây có chuyện gì cần tìm tôi?"

Ý cười trên mặt Phó Tư có vài phần hoảng hốt, anh bưng tách trà lên uống một ngụm: "Cậu Phù, cậu thực sự không nằm mơ thấy giấc mơ có liên quan tới kiếp trước sao?"

"Không ngờ rằng anh Phó lại tin vào thứ này?" Bàn tay vươn ra lấy bánh ngọt của Phù Ly dừng lại, cậu ngẩng đầu quan sát kĩ con người xa lạ này, "Thật ngại quá, tôi không tin mấy thứ như kiếp trước kiếp này. Cho dù thực sự có đầu thai chuyển thế, cũng là chuyện của kiếp trước rồi, kiếp này sao có thể nhìn thấy được kiếp trước?"

Nghe thấy lời của Phù Ly, nụ cười của Phó Tư có chút cô đơn, anh nhìn nước trà đang bốc khí nóng: "Tôi cũng biết ý kiến này thật buồn cười, nhưng từ sau lần gặp cậu ở khách sạn, tôi luôn mơ thấy cùng một người, người đó giống y hệt như cậu Phù, chẳng qua người đó mặt cẩm bào màu nhạt, cũng trẻ con hơn cậu Phù vài phần. Tôi và cậu, giống như, giống như..........người yêu."

Nói tới đây, trên mặt Phó Tư lộ ra vài phần tự giễu: "Bản thân tôi cũng cảm thấy cách nói này thực buồn cười, ai lại thích người trong mơ chứ, hơn nữa còn là một người đàn ông. Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy không chỉ là giới tính có lẽ còn là thời gian. Tôi sống ở nhà cao tầng hiện đại, còn cậu ấy không biết đã từng sống ở mấy nghìn năm trước."

Phù Ly đứng dậy, tới gần Phó Tư, ngửi ngửi trên người anh.

Thấy khuôn mặt Phù Ly từ từ tiến lại gần, vẻ mặt Phó Tư có chút hoảng loạn.

"Trên người anh có mùi của biển." Phù Ly đột nhiên nói, "Gần đây anh có đi biển sao?"

Phó Tư khó hiểu gật đầu: "Lần trước sau khi bạn bè tổ chức party độc thân ở khách sạn Duyên Nguyệt, lại tiến hành hôn lễ trên du thuyền. Có gì không bình thường sao?"

"Anh đã từng nghe qua ảo tượng chưa?" Phù Ly nói, "Theo như khoa học giải thích, đó là hình ảnh khi ánh sáng bị bẻ cong. Nhưng trên thực tế, trên biển có một loại sinh vật có thể tạo ra ảo tượng, nó thậm chí còn có thể dẫn những sinh vật khác vào giấc mơ, làm cho người ta không thể phân rõ được đâu là thật đâu là giả."

Phó Tư nhíu mày: "Có ý gì?"

"Ở sâu dưới đáy biển có một loài yêu quá tên là Thận, ngoại hình của nó giống như rồng nhưng lại không phải rồng, thường tạo ra những ảo tượng giả trên biển, dẫn chim hải âu rơi vào bẫy của nó, sau đó nuốt luôn bọn chúng." Phù Ly đột nhiên vươn tay, túm lấy đám bọt nước trong suốt như nước từ trong đầu Phó Tư ra, không chú ý tới khuôn mặt vô cùng sợ hãi của Phó Tư, cậu bóp nát bọt khí, trong không trung xuất hiện một đoạn hình ảnh mơ hồ.

Bên trong cậu mặc cẩm bào hoa lệ, ngồi ăn cơm cùng với Phó Tư, ngủ chung giường, vô cùng thân mật.

Nhìn những hình ảnh này, Phù Ly không nhịn được cười ra tiếng, vung tay lên những hình ảnh trên không trung đều biến mất, "Chỉ cần Thận nguyện ý, nó có thể tạo ra cho anh vô số hình ảnh đẹp của kiếp trước. Nhưng giả vẫn là giả, vĩnh viễn không thể biến thành thật."

"Cậu, rốt cuộc cậu là ai?" Nét tươi cười dịu dàng trên mặt Phó Tư biến mất, anh thậm chí còn không hiểu bản thân mình tại sao lại có thiện cảm với người đàn ông xa lạ trước mắt này, "Tại sao lại có nhiều thủ đoạn kỳ lạ như vậy?

Phù Ly phất tay làm Phó Tư hôn mê, cậu lấy ra phần trí nhớ có liên quan tới mình.

Thận chó thể sáng tạo cho con người ký ức giả không kì quái, loại yêu quái này gan nhỏ, sinh ra trong biển lớn nhưng chỉ dám dùng chim hải âu làm lương thực, tại sao nó phải tạo ra trí nhớ giả dối như vậy bỏ vào đầu con người?

Còn nữa, có người biết chuyện năm ấy cậu nuôi một con người làm vật cưng mới cố ý làm ra chuyện này sao?

Nhưng mà từ khi nào cậu cùng ăn, cùng ngủ lại còn cùng giường với vật cưng này?

Thủ đoạn lừa yêu không có tâm thì bỏ đi, còn để con người nói kiếp trước kiếp này với cậu, có ý đồ gì? Lẽ nào muốn cậu nuôi thêm một con vật cưng nữa?

Cúi đầu nhìn con người đang mê man trên ghế sô pha, Phù Ly lại thở dài, con người này coi như gặp phải tai bay vạ gió, cũng không biết tại sao người trong bóng tối lại chọn anh ta?

Gọi quỷ sử tới, Phù Ly nói: "Đưa người này về, chú ý đừng để anh ta phát hiện có gì đó bất thường."

"Được thưa anh Phù." Nữ quỷ sử thấy vẻ mặt Phù Ly có gì đó khác thường, nhiều lời hỏi một câu: "Anh đang vội đi tới chỗ nào sao?"

"Tôi sống hơn bốn nghìn tuổi, còn chưa từng tới Minh Giới, hôm nay muốn tới thăm hỏi một lần." Phù Ly lấy ô ngọc cốt trong túi càn khôn ra, vạch ra trên không trung một cánh cửa liên thông với Minh Giới.

"Anh Phù." Nữ quỷ sử vội vàng nói, "Minh Giới âm khí nặng, anh..........."

"Không cần sợ." Phù Ly cầm ô ngọc cốt, "Tôi chỉ tới xin chỉ dạy một chút vấn đề thôi, sẽ nhanh chóng trở lại." Nói xong, cậu liền nhảy vào trong thông đạo đen tối kia.

Nữ quỷ sử sững sờ, quay người chạy ra ngoài.

Việc này nhất định phải thông báo với những người khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly: Tôi tới địa phủ chơi một chút thôi, đừng sợ.

PS: Thận trong thần thoại truyền thống của quốc gia tôi chỉ có năng lực tạo ra ảo tượng, chi tiết có thể tạo ra ký ức giả là khả năng tôi thêm cho nó, không có tư liệu thần thoại liên quan làm gốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.