Tuyết Lạc Hồng Trần

Chương 18




"Phì phì, cái vị quỷ gì thế này?" Cá Côn phun ra dị vật trong miệng, nhổ ra một đống đồng sắt vỡ nát cùng với túi bóng đủ loại màu sắc, hắn lắc lắc đuôi, sóng biển cuộn lên cao ngất, nước chảy cuồn cuộn, cuốn dòng nước cùng dòng khí, có lẽ chẳng bao lâu nữa, lục địa phụ cận sẽ có sóng thần hoặc bão.

Vây cá của hắn rất lớn, vỗ một cái có thể bơi đi rất xa, dựa vào thực lực để xóa sạch lời đồn mập mạp tốc độ sẽ không nhanh kia.

"Đây là cái gì?" Hắn dùng vây cá cuốn lên một thiết bị thăm dò không người lái, cho vào trong miệng cắn cắn: "Phì, không thể ăn."

Bộ phận thao tác thiết bị thăm dò không hiểu tại sao máy thăm dò lại đột nhiên không truyền tín hiệu về nữa? Vùng biển này thực sự tà môn, không phải tàu ngầm bị túm thì cũng là thiết bị thăm dò không người lái vô cớ bị hủy, chẳng lẽ thực sự tồn tại ma quỷ ở vùng biển này?

Phun mảnh vụn đầy trong miệng ra, cá Côn lắc lắc vây cá, biến thân hình của mình trở nên nhỏ hơn, ít nhất hiện tại hắn đảo mắt có thể nhìn nhìn thấy đầu vây cá của chính mình. Tuy rằng thân thể trở nên nhỏ hơn, nhưng tốc độ bơi của hắn lại không hề chậm, trong nháy mắt đã nổi lên trên mặt nước, sau khi nhìn thấy rõ mặt biển câu đầu tiên hắn mắng là: "Tên khốn nạn nào làm nước của nhà ta thối hoắc thế này?"

Trên đỉnh đầu có âm thanh vang lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn, một con chim chớp nháy bay lượn trên không trung, bộ dáng xấu xí, tiếng kêu rất kỳ quái, hai bên thân thể mọc một hàng con ngươi.

Hắn nhảy vào trong mặt nước, vẩy cá mở ra hóa thành lông vũ, vươn cổ thét dài.

"Đó là cái gì?" Trang Khanh đuổi tối bờ biển, liền nhìn thấy một màn cá côn hóa thành chim, con chim này mở ra hai cánh dài hơn mười mét, lông chim phát ra ánh sáng đỏ, giống như ngọn lửa đáng cháy, trong giây phút nhìn rõ dáng vẻ của con chim này, anh theo bản năng đề cao cảnh giác.

"Đó là Bằng, Côn nổi lên mặt nước hóa thành Bằng, cho nên con người mới đặt cho nó cái tên Côn Bằng." Biểu tình của Phù Ly còn nghiêm túc hơn so với Trang Khanh, bởi vì cậu đã từng nghe Bạch Viên kể về sự tích của Côn Bằng, khí thôn vân hải, hải thủy vi trì, vô cùng thần uy. Lúc ấy Bạch Viên sợ cậu không biết Côn Bằng trông như thế nào, còn đặc biệt vẽ hai loại hình thái chim cá của Côn Bằng, hơn nữa còn nói cho cậu biết cách đối phó với Côn Bằng.

Đó chính là nhìn thấy thì chạy, chạy xa được bao nhiêu chạy bấy nhiêu, đừng quay đầu lại.

"Hử? Có mùi của rồng?" Chim Bằng đang vỗ cánh, chuẩn bị bay lên trời xanh xem rõ dáng vẻ của con chim kỳ quái kia, đột nhiên quay đầu nhìn về phía mặt biển, tìm kiếm bóng dáng của rồng.

"Anh trốn trước đi." Phù Ly dán một lá bùa lên người Trang Khang, cái này do năm ấy Bạch Viên vẽ, nghe nói có thể che dấu hơi thở và tu vi trên người yêu tu, "Côn Bằng không biết đã sống bao nhiêu vạn năm rồi, nghe nói năm đó khi số lượng long tộc các anh còn đông đảo, đã từng bị hắn coi như thức ăn."

Trang Khanh không từ chối ý tốt, anh lấy điện thoại ra, không ngờ trên mặt biển vẫn còn hai vạch tín hiệu, vội liên hệ với các cơ quan liên quan, còn gửi một đoạn video về Côn Bằng cho họ, nếu như bọn họ không ngăn được Côn Bằng, quốc gia cũng có thể chuẩn bị sớm hơn.

Tuy rằng cư dân mạng thường xuyên nói đùa, nói gì mà Côn rất lớn, một nồi không nấu hết được. Trên thực tế, nếu như thực sự nhìn thấy hình dạng của Côn Bằng, đừng nói là ăn hắn, có thể không bị hắn ăn đã là chuyện vô cùng may mắn.

"Lại mất rồi?" Côn Bằng hít hít cái mũi, vỗ vỗ cánh lượn vòng trên biển, phát hiện có hai con người đứng trên mặt biển. Hắn đáp xuống, biến thân hình nhỏ đi đứng ở trước mặt hai người, "Ngươi chờ ai vậy?"

Phù Ly tiến lên trước một bước: "Tại hạ là tiểu yêu Vị Thủy, bái kiến Côn Bằng đại nhân."

"Vị thủy?" Côn Bằng nghĩ ngợi, dường như có ấn tượng gì đó với nơi thày, thế là hắn lại nói, "Cũng có chút ấn tượng."

Trang Khanh thấy tư thái Côn Bằng vô cùng thoải mái, trong lòng đề phòng hắn càng sâu hơn, bởi vì chỉ có yêu tu mạnh mẽ tới mức không có nhược điểm, mới có thể tùy ý như vậy trước mặt tu chân giả khác.

"Ngươi là ai?" Côn Bằng ngửi thấy mùi máu thịt con người trên người Trang Khanh, quay người nói với Phù Ly, "Nếu ngươi đã là yêu tu, tại sao lại ở chung với con người?"

Phù Ly cười nói: "Vị đạo hữu này cũng không phải nhân tu, chỉ có mẹ là con người mà thôi."

"Thì ra là yêu quái máu tạp." Côn Bằng ngạo mạn dời tầm mắt, không nhìn Trang Khanh nữa, mà tiếp tục nói với Phù Ly, "Ta hỏi ngươi, long tộc đều đi đâu cả rồi? Tại sao ta vừa mới tỉnh lại, chẳng nhìn thấy con nào cả."

Tỉnh lại?

Mí mắt Trang Khanh rung rung, lại là tỉnh lại?! Lẽ nào.........hắn chính là yêu hoàng mà Chu Yếm nói tới?

"Đại nhân, có lẽ có điều ngài không biết, long tộc đã sắp bị diệt tộc rồi."

"Cái gì?!" Côn Bằng hóa thành hình người, là một người đàn ông hơi béo mắt híp, hổn hển nói: "Con yêu quái không có mắt nào lại tranh giành thức ăn với ta, còn ăn tới mức long tộc sắp diệt, không biết đạo lý mọi thứ đều phải để lại ba phần, phát triển lâu dài hay sao?"

"Đúng thế, không quan tâm là làm người hay làm yêu, đều phải liên tục phát triển." Phù Ly sâu sắc chấp nhận, "Chẳng qua long tộc không phải bị yêu ăn tới diệt tộc, mà là tự nhiên tử vong."

"Lại có chuyện kỳ quái như vậy sao?" Côn Bằng có chút đăm chiêu, chỉ vào nước biển bên dưới giật mình nói, "Ta biết tại sao rồi, nước biển này có độc!"

"Hả?" Đối diện với Côn Bằng không biết đã sống bao nhiêu nghìn năm, Phù Ly cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là sự khác biệt. Cậu nhìn con cá heo đang lăn mình nhảy lên trong nước biển đằng xa, lại nhìn Côn Bằng, không biết nên khen côn bằng từ góc độ nào.

"Trước khi tôi ngủ, nước biển vẫn trong veo ngọt lành, nhưng bây giờ lại có mùi hôi, long tộc bình thường thích sống trong nước, có lẽ là bị nước độc chết rồi." Côn Bằng thở dài một hơi, "Thôi bỏ đi, không có rồng ta đành cố nhịn góp chút người với cá vậy."

Lúc trước bị Đương Khanh với con tinh tinh lo chuyện bao đồng, phong ấn dưới đáy biển gần bốn nghìn năm, miệng đều đã nhạt thành sông. Khó khăn lắm mới ra được, cả rồng cũng không thể ăn, thực sự là quá mức xui xẻo. Nếu sớm biết ngày tháng bốn nghìn năm sau sẽ khó khăn thế này, năm đó có lẽ hắn nên ăn thêm một ít rồng, ngủ nhiều thêm một chút.

Việc cấp bách bây giờ là tuyệt đối không thể để hai hậu bối này biết hắn bị người ta phong ấn ở đáy biển, nếu không mặt mũi của tộc Côn Bằng đều mất sạch.

Phù Ly muốn nói nước biển nơi đây không phải bị hạ độc, mà là bị ô nhiễm, nhưng nước biển bị ô nhiễm có khác gì bị hạ độc đâu?

Trang Khanh bước mấy bước về phía Côn Bằng, hành lễ nói: "Côn Bằng đại nhân, con người ngày nay đã trở nên không ngon miệng nữa rồi."

"Hả?" Ánh mắt trăng khuyết của Côn Bằng trừng thành trăng tròn, "Tại sao?"

"Bây giờ con người ăn thứ gì không quan trọng, còn vẽ loạn mấy thứ kỳ quái lên người, máu vẩn đục không nói, chất thịt vừa khô vừa hôi, không ngon miệng chút nào." Trang Khanh xụ mặt nói, "Người phía Nam dầm mưa quá nhiều nhạt nhẽo vô vị, người phía Bắc thời gian phơi nắng quá dài không đủ tươi ngon, không có gì ăn được cả."

"Ai," Côn Bằng nghe vậy nhíu mày, "Những con người này cũng thật là, tại sao không nuôi mình béo tốt một chút?"

"Đại nhân, con người bây giờ đa số vừa khô vừa gầy, thậm chí còn có rất nhiều giống cái, đùi còn không thô bằng cánh tay của tôi, nhất định sẽ rất khó nhai." Trang Khanh tiếp tục bổ sung.

"Ngươi nói cũng rất có lý, chẳng qua....." Côn Bằng nhếch miệng cười, "Ta thấy ngươi hương vị không tồi, không bằng trước tiên lấy ngươi lót dạ."

Côn Bằng đột nhiên làm khó dễ, phi thân duỗi tay, mở móng vuốt ra, muốn túm lấy cổ Trang Khanh. Trang Khanh phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh thoát, bắt đầu đánh nhau với Côn Bằng. Qua mấy chiêu, Côn Bằng cười nói: "Ngươi quả nhiên không phải là yêu quái lai bình thường, yêu quái bình thường căn bản không né được một vuốt của ta. Nói con người không ngon cái gì, chẳng qua chỉ muốn bảo vệ con người thôi. Lá gan của ngươi rất lớn, dám trêu chọc ta."

"Đại nhân đã ngủ say nhiều năm như thế, không biết thế gian có bao nhiêu mỹ thực, sao lại là tôi trêu chọc ngài?" Trang Khanh mặt không biến sắc, vẫn duy trì khoảng cách mười mét với Côn Bằng "Ngài đã hiểu lầm tại hạ rồi." Anh thấy Phù Ly chuẩn bị tới đây, lấy kiếm bản mệnh của mình ra, ngữ khí bình tĩnh nói, "Phù Ly, đây thuộc trách nhiệm của tôi. Ở nơi này không có người chưa thành niên, chỉ có người đứng đầu ban quản lý."

Chân Phù Ly vừa bước ra đã thu lại. Thôi bỏ đi, đợi Trang Khanh không chống đỡ được nữa cậu mới ra tay, cho dù là chưa thành niên cũng cần thể diện mà.

"Hiểu lầm hay không hiểu lầm, đợi ta nuốt ngươi vào miệng rồi, nếm thử mùi vị liền biết." Côn Bằng vươn tay ra, trên tay xuất hiện một thần trượng chân hỏa, giơ lên phóng tới Trang Khanh.

"Keng!" Trang Khanh dùng kiếm bản mệnh ngăn thần trượng lại.

Côn Bằng đột nhiên cười lên, "Thú vị, trên thanh kiếm này có mùi của rồng." Hắn nhìn quét qua người Trang Khanh, "Không ngờ rằng lại có thứ có thể che dấu hơi thở trên người ngươi, đánh lừa mắt ta. Ngươi theo học vị sư phụ nào vậy?"

Trang Khanh rút kiếm lại, bay lên trời, lạnh lùng nói: "Tại hạ không có sư phụ."

Phù Ly đứng trên mặt biển, thấy Trang Khanh và Côn Bằng đánh cả trăm chiêu, còn chưa phân thắng bại, trong lòng có nhận thức mới về thực lực của Trang Khanh. Nhưng cho dù Trang Khanh có lợi hại thêm nữa, tuổi tác cũng có hạn, từ lúc Côn Bằng sinh ra đã mang thần lực tối cao, đây là ưu thế chủng tộc, chủng tộc khác không thể ước ao nổi.

Binh khí va vào nhau, sắc mặt Trang Khanh đột nhiên biến đỏi, trên kiếm của anh xuất hiện vết rạn.

"Là kiếm tốt, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. " Côn Bằng há to miệng, muốn hít Trang Khanh vào miệng, hai chân Trang Khanh hóa thành đuôi rồng, tránh xa Côn Bằng hơn mười mét, trận phù dán trên người Trang Khanh cũng vì anh biến thân mà mất đi hiệu lực.

"Thì ra là rồng?" Côn Bằng nhíu mày, có chút ghét bỏ nói, "Đáng tiếc lại là con rồng máu tạp."

Hắn không thích ăn nhất chính là loại rồng không có huyết thống thuần khiết, linh khí không như rồng, không tươi non như người, quả thực là không được cả hai. Rõ ràng long tộc là sinh vật không biết xấu hổ nhất, có thể sinh sản với bất cứ động vật nào, trâu, dê, cá, chim, người đều không bỏ qua, không an phận chút nào.

Sau khi biết rõ chủng loại của Trang Khanh, sự thèm ăn của Côn Bằng giảm đi một nửa, ánh mắt hắn hướng về Phù Ly, tiểu yêu này hơi thở thuần túy, thoạt nhìn còn rất ngon miệng.

"Đại nhân, tôi chỉ là một con thỏ, lông nhiều thịt ít, không ngon đâu." Phù Ly nhảy về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa không khống chế được linh khí rơi vào trong nước. Cũng may là Trang Khanh nhanh tay kéo cậu lại.

"Con thỏ?" Vẻ ghét bỏ trên mặt Côn Bằng càng nặng thêm, "Con thỏ vừa yếu vừa nhỏ, ngươi làm thế nào tu thành hình người được?"

Phù Ly:.................

Liên quan quái gì tới ông!

"Hai người các ngươi đều không ngon." Côn Bằng phất tay, "Vậy các ngươi cút đi cho ta, ta đi ăn người."

"Đại nhân, ăn thịt người là phạm pháp."

"Pháp là cái gì, pháp có thể quản được ta ăn gì sao?" Côn Bằng lười phản ứng hai con yêu quái khó ăn này, hóa thành chim Bằng, chuẩn bị bay về hướng lục địa.

Dưới tình huống cấp bách, Trang Khanh hóa thành hình rồng, hung hăng đâm vào người Côn Bằng, đâm hắn về biển, chẳng qua bản thân lại bị phản lực ngã vào trong nước.

"Phốc!" Côn Bằng Phun ra cả miệng nước, lắc lắc lông ướt sũng trên đầu, "Rồng tạp chủng, đừng ỷ vào ta không thích ăn ngươi, thì tới đây làm phiền ta kiếm ăn, cẩn thận ta dùng một móng vuốt xé xác ngươi."

Trang Khanh xông ra khỏi nước, vẫy đuôi rồng không lên tiếng.

Nhìn rõ toàn bộ diện mạo của anh, Côn Bằng cười nhạo: "Từ xưa tới nay lần đầu tiên ta nhìn thấy một con rồng xấu như thế này, trên người đã mọc hết vảy chưa?"

Thân là một con Kim Long mang quốc vận, trên người Trang Khanh rực rỡ đẹp đẽ, nhưng vì trên người anh có rất nhiều vảy đã bị lột ra, lộ da thịt dưới vảy, giống như đồ sơn mài xinh đẹp nhưng lớp sơn bên ngoài bị bong ra từng mảng, lộ ra khung loang lổ bên trong, nhìn qua đặc biệt xấu xí, còn khó nhìn hơn là dụng cụ không có nước sơn.

Long tộc lấy sừng uy vũ đẹp đẽ và vảy sáng lấp lánh làm tiêu chuẩn cái đẹp, giống như Trang Khanh, có thể coi là kẻ xấu xí trong long tộc.

"Đánh rồng không đánh mặt, mắng rồng không vạch khuyết điểm." Phù Ly bay chắn trước mặt Kim Long, "Tại sao Côn Bằng đại nhân lại cười nhạo hậu bối, đó không phải là hành vi mà tiền bối nên làm."

"Yêu quái nhỏ bé, vậy mà rất biết nói chuyện tình nghĩa." Côn Bằng vỗ cánh vài cái, "Các ngươi tránh ra, ta tha cho các ngươi khỏi chết."

Phù Ly không động đậy, cậu xoay người vỗ vỗ sừng rồng ánh vàng của Trang Khanh, "Tôi sắp lấy pháp bảo ra đánh nhau rồi, anh tránh ra xa chút."

Kim Long nói ra tiếng người: "Phù Ly, có phải cậu đã quên tôi mới là lão đại của ban quản lý không?"

"Bây giờ không phải là lúc tranh giành địa vị, tôi không có hứng thú với vị trí lão đại của anh." Phù Ly đẩy lệch đầu rồng sang một bên, lấy một roi mềm màu đỏ từ trong cơ thể ra, quay đầu thấy Trang Khanh đang nhìn mình, có chút ngại ngùng nói, "Tôi biết vũ khí này không đủ đàn ông, nhưng là pháp bảo tự mình chọn, có quỳ gối cũng phải dùng."

"Chẳng trách kiếm thuật của cậu không mấy xuất chúng, còn muốn kiên trì dùng kiếm." Trang Khanh nhìn roi trong tay Phù Ly, lùi về sau mấy bước, trên chiếc roi kia có mùi, anh ngửi có hơi khó chịu.

Chiếc roi nhìn rất bình thường, nhưng thời khắc mà Phù Ly rút ra, roi đã bắt đầu trở nên dài hơn, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng đỏ quái dị. Trước khi khai chiến, Phù Ly còn lập một kết giới, cản Trang Khanh ở bên ngoài, cũng sẽ không làm bị thương các ngư tộc vô tội.

Nếu như nói Phù Ly khi dùng kiếm ngốc nghếch tới buồn cười, nhưng khi chiếc roi này ở trên tay cậu, dường như nó chính là một phần của thân thể cậu, linh hoạt đa dạng, cho dù đừng trước Côn Bằng to lớn cũng không hề yếu thế.

Cánh của Côn Bằng chợt lóe, liền có thể tạo ra gió lớn, nhưng mỗi khi hắn muốn vỗ cánh, chiếc roi sẽ bó buộc hai cánh của hắn lại, hai phương giằng co nhau.

Côn Bằng hét dài một tiếng, đột nhiên chui vào trong nước, biến thành cá lớn, cá Côn đè lên người Phù Ly, Phù Ly giống như quả bóng bàn được phát đi, nhẹ nhàng bay ra ngoài.

"Phù Ly!" Trang Khanh dựa vào kết giới, muốn kéo Phù Ly trong nước biển ra, nhưng không phá vỡ nổi kết giới, chỉ có thể dùng sừng đâm vào.

"Đừng đâm nữa." Phù Ly bơi ra từ dưới nước, nói với Trang Khanh, "Sừng rồng vốn dĩ tương đối gầy nhỏ, nếu đâm gãy rồi, sau này tìm vợ thế nào đây?"

"Cậu mở kết giới ra, để tôi vào trong." Trang Khanh thấy sắc mặt Phù Ly trắng bệch, khóe miệng có vết máu nhàn nhạt, liền biết cậu bị thương rồi, "Một mình cậu rất nguy hiểm."

Phù Ly thấy vảy rồng loang lổ trên người Trang Khanh, cười nói: "Làm sao, coi thường loài thỏ chúng tôi à?"

Cậu nắm chặt roi trong tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết, thỏ cũng có bản lĩnh." Tiếng nói của cậu vừa dứt, roi mềm phát ra ánh sáng vạn trượng, ánh sáng này kinh dị lạ thường, nếu Trang Khanh không nhắc nhở bản thân, đây là đồng đội củ mình, sợ rằng anh cũng không nhịn được chui xuống đáy biển né tránh.

Sau đó anh nhìn thấy, roi mềm đột nhiên biến thành lưới máu dày chặt, cá Côn bị buộc chặt trong lưới. Cá Côn sao có thể chịu trói, đuôi cá gắng sức muốn xé rách lưới máu thoát ra ngoài.

Sắc mặt Phù Ly càng ngày càng trắng bệch, mu bàn tay nắm chặt roi mềm nứt ra vô số vết thương, máu theo chiếc roi chảy vào trong lưới, màu máu của lưới càng thêm đậm.

"A"! Côn Bằng đau đớn gào thét, nơi bị lưới roi quấn lấy xuất hiện vết thương bỏng rát, "Rốt cuộc đây là tà khí gì?" Tại sao hắn lại đau đớn như vậy giống như linh hồn đang bị lửa đốt cháy.

Hắn lại hóa thành chim lần nữa, tuy rằng cơ thể của chim không tiện hoạt động trong nước, nhưng cơ thể chim không sợ lửa, sẽ không sợ cái lưới kì quái này.

Cuối cùng hắn cố gắng dốc toàn lực của mình thoát khỏi võng, hóa thành hình người đánh về phía Phù Ly, roi của Phù Ly quấn lấy thần trượng, hai ngường đối chưởng, thân thể Côn Bằng ngã ngửa ra sau, Phù Ly nôn ra một ngụm máu.

"Ngươi là con thỏ ăn cỏ độc để lớn lên sao?" Mu bàn tay của Côn Bằng bắn đầy máu Phù Ly vừa mới phun ra, nháy mắt Côn Bằng đau đớn như bị hỏa thiêu, hắn thức thời thu tay lại, trong lòng vẫn còn khiếp sợ nói: "Còn may là ta chưa ăn ngươi."

Nếu không hắn sẽ trở thành Côn Bằng đầu tiên bị một con thỏ độc chết, tuy rằng hiện tại có lẽ cùng chỉ còn lại một con Côn Bằng là hắn.

Không phải hắn sợ chết, hắn chết cũng không hề gì, Côn Bằng vì thế mà diệt tộc mới chính là chuyện lớn.

"Con thỏ, ta nhìn ngươi cũng không chống đỡ nổi nữa rồi." Côn Bằng và Phù Ly giằng co lẫn nhau, "Nếu không hôm nay bỏ qua trước đi?"

"Nếu như Côn Bằng đại vương đồng ý với tôi sau này không ăn thịt người nữa, chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua." Phù Ly nắm chặt roi mềm không buông tay.

"Không tới mức đó chứ!" Côn Bằng không dám tin kêu thảm, "Ta chỉ đi ăn một bữa cơm, hai con yêu quái các ngươi liều mạng ngăn cản ta là có ý đồ gì? Lẽ nào hai ngươi đã phát sinh tình cảm với con người, có con nối dòng với bọn họ?"

"Nói vậy cũng không đúng, huyết mạch của long tộc đặc thù, giao hợp với con người còn có thể sinh con, nhưng mà con thỏ như ngươi lại không được thiên đạo ưu ái, liều mạng như vậy làm gì?" Côn Bằng bất đắc dĩ nói, "Cùng lắm thì ta không ăn vợ của các ngươi, chỉ ăn những người khác."

"Không được." Phù Ly không chịu nhường một bước.

Côn Bằng cũng không muốn lựa chọn thỏa hiệp, như vậy rất mất mặt, hắn đường đường là Côn Bằng, tại sao lại phải nhượng bộ trước một con thỏ?

"Ngươi đừng có coi thường thể diện mà Lão Côn đưa cho ngươi."

"Tôi có nguyên tắc không thể phá vỡ."

Sát khí tràn ngập, không ai ra tay, khung cảnh lặng im.

Cho tới khi mặt trời lên cao, cho tới khi mặt trời ngả đằng Tây, trăng sáng lại xuất hiện, hai con yêu quái vẫn như cũ duy trì tư thế giơ trượng vươn roi.

Cảm xúc của nhân viên phụ trách theo dõi hiện trường ở ban ngành liên quan từ sợ hãi biến thành căng thẳng, lại từ căng thẳng biến thành lo lắng, cuối cùng lo lắng biến thành chết lặng. Bọn họ đã nhìn chằm chằm cả một ngày, hai con yêu quái này chưa từng thay đổi tư thế, nếu như không phải là biển có dao động, bọn họ sẽ cảm thấy như mình đang nhìn một bức ảnh.

"Bọn họ rốt cuộc có đánh nữa hay không?" Nhân viên công tác nhìn chằm chằm màn hình giám sát, dường như sắp sụp đổ tới nơi.

"Không bằng cậu ra đánh giúp?" Lãnh đạo liếc mắt nhìn cậu.

Nhân viên ngoan ngoãn câm miệng, nhìn chằm chằm hai người trong màn hình, cảm thấy bọn họ sẽ duy trì tư thế này cho tới khi thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn.

Sau hai ngày hai đêm, Trang Khanh dựa ở bên ngoài kết giới cũng trở nên chết lặng, trong màn đêm tựa hồ có tiếng chim kêu truyền tới.

Trang Khanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy nước biển tối tăm cùng với bầu trời không nhìn thấy biên giới, ngoài ra không nhìn thấy gì khác cả.

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly, Côn Bằng: 123, người gỗ không được động.

Trang Khanh: Vẻ mặt lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.