Tuyết Hồ Công Tử

Chương 2




Edit: Khánh Linh

“Phụ Vương cẩn thận!” Mạn Duẫn không khỏi lo lắng hô lên.

Tịch Mân Sầm lắc mình tránh, vừa rồi đánh vào cửa hầm đã dùng rất nhiều nội lực, nhất thời chưa hồi phục được phân nửa.

Khó khăn lắm mới tránh thoát được đao phong của Sử Lương Sanh, nhưng ngay sau đó lại có một chưởng kình phong nghênh diện mà đến. hắn có nội lực hộ thể, nhưng Mạn Duẫn không có. Sợ Mạn Duẫn bị thương, Tịch Mân Sầm ôm nàng vào trong ngực gắt gao bảo vệ nàng.

Chưởng phong thật mạnh đánh vào trên lưng Tịch Mân Sầm.

Lực chiêu này cường hãn phi thường, khiến khóe miệng Tịch Mân Sầm từ từ rỉ ra một dòng máu.

Mạn Duẫn lập tức hốt hoảng, “Phụ Vương...” Nâng tay lên chà lau cho hắn.

Nếu không phải vì cứu nàng, Phụ Vương sẽ không bị thương!

Nhìn ra Mạn Duẫn đang tự trách mình, Tịch Mân Sầm đặt nàng xuống trên mặt đất, nhún vai, “Yên tâm, Phụ Vương không việc gì đâu.” nói xong, nhanh như gió cuốn xoay đánh tay đôi một chỗ với Sử Lương Sanh.

Sử Lương Sanh tuyệt đối không nghĩ tới chuyện cửa hầm ngầm được làm bằng huyền thiết thế mà cũng có thể bị Tịch Mân Sầm đánh vỡ. hắn ra chiêu quyết liệt, dồn hết tất cả những hận thù bao nhiêu năm nay vào thân đao, chiêu nào chiêu nấy đánh ra đều là muốn mạng người.

Mạn Duẫn nhìn hai người võ công tương xứng đang sử hết chiêu số để đánh nhau, trong lòng vô cùng lo lắng. Phụ Vương đã bị thương, nên lúc này đánh nhau cùng Sử Lương Sanh phỏng chừng cũng chỉ giữ ngang tay.

Nàng phiền chán dậm dậm hai chân, đột nhiên cảm thấy một lưỡi kiếm sắc bén kề sát trên cổ nàng lạnh như băng.

Dùng khóe mắt liếc xéo sang nhìn người cầm kiếm, thì ra ra cô ả Liễu Oanh bắt cóc nàng tới đây. Bởi trong lòng đang đầy lo lắng cho Phụ Vương, nàng thế mà lại mất cảnh giác, có người tới gần mà không cảm giác được.

Nhăn lại đôi mi thanh tú, Mạn Duẫn không dám lộn xộn cái gì, bởi không cần nghi ngờ gì nữa, chỉ cần nàng dám ra tay phản kháng, Liễu Oanh tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay.

“Chủ thượng, thuộc hạ đã bắt được tiểu Quận chúa.” Thanh âm thanh thúy của Liễu Oanh vang lên. Tiếng nói vừa dứt, hai thân ảnh đang xoay quanh đánh nhau trong phòng đồng thời dừng lại.

Tịch Mân Sầm tức giận vung y bào, dừng lại động tác, toàn thân như tỏa ra hàn ý nhè nhẹ ép ra xung quanh khiến người khác hô hấp khó khăn.

Sử Lương Sanh vỗ tay bôm bốp, “Liễu Oanh làm tốt lắm.” hắn cất bước sang hướng Liễu Oanh, thấy sắc mặt Tịch Mân Sầm càng lúc càng kém, Sử Lương Sanh cảm giác trong lòng có một nỗi cao hứng trước nay chưa từng được hưởng.

Vốn tưởng rằng Cửu vương gia y như khối băng ngàn năm không gì xâm phạm được, bất luận người nào cũng không khơi dậy nổi cảm xúc nào của hắn, thế mà không ngờ chỉ vì một con bé con mà tên kia cũng sẽ có thời điểm khẩn trương sợ hãi. Nha đầu kia rốt cuộc có ma lực gì có thể đả động đến tâm tình của Cửu vương gia nhỉ.

Đẩy cây kiếm trong tay Liễu Oanh, Sử Lương Sanh thay vào đó bằng một cây đao, tiếp tục đặt lên cổ Mạn Duẫn.

Trong cặp mắt trong veo như nước kia không hề có chút gì gọi là bó tay chịu trói và khiếp đảm cả. Về mặt này, so sánh với Cửu vương gia, thì hơi có chút tương tự.

“Nha đầu này đối với ngươi rất trọng yếu hả?” Sử Lương Sanh tươi cười vẻ khoái trá, đôi mắt âm trầm khiêu khích nhìn về phía Tịch Mân Sầm.

Cái này còn cần câu trả lời sao?

Tịch Mân Sầm gật đầu, “Mạn Duẫn là nữ nhi của bổn Vương!”

Những lời này không biết Tịch Mân Sầm đã nói bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần đều có thể tác động vào sâu trong trái tim của Mạn Duẫn.

“Ha ha ha...” Sử Lương Sanh cất tiếng cười to, đột nhiên sắc mặt tối sầm xuống, nhớ tới lời con bé này vừa nói, hỏi: “Du Nguyệt ở đâu? Ngươi đừng nói là ngươi không biết. Du Nguyệt là gián điệp của ngươi, nàng sau này thế nào ngươi khẳng định phải biết rõ ràng.”

Tịch Mân Sầm hơi hơi nhíu mày, cuối cùng mặt không chút thay đổi nói: “đã chết.”

Câu trả lời thản nhiên này đã đánh Sử Lương Sanh vào vực sâu vô hình, tay cầm chuôi đao đã bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.

Làm sao có thể, Du Nguyệt làm sao có thể chết được!

Vừa định tiếp tục đặt câu hỏi, ngoài cửa đã vọt vào một đoàn thị vệ và cấm quân. Chu Phi, Chu Dương cùng Sử Minh Phi vừa rồi nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm trời sụp đất nứt thì lập tức chiêu động mọi người xông vào.

Thấy tiểu Quận chúa bị kèm hai bên, bước chân mọi người liền lập tức khựng lại.

Sử Minh Phi dẫn đầu hết thảy mọi người, mắt trừng lớn như không thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy. Ở trong ấn tượng của hắn, Phụ Hoàng vẫn luôn luôn là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, chưa bao giờ thèm liếc một con mắt chứ đừng nói chính tay làm một thủ đoạn hèn hạ đến như vậy. Nhưng giờ phút này... ngài đang kề đao lên cổ uy hiếp Mạn Duẫn.

Càng nhiều người tiến vào, đối với Sử Lương Sanh càng bất lợi. Sử Lương Sanh cho Liễu Oanh một cái liếc mắt, vẫn kề đao trên cổ Mạn Duẫn, lôi nàng cùng hướng về phía bọn thủ vệ bạc nhược mà đánh tới. Thị vệ và cấm quân cũng muốn ngăn cản, xoàn xoạt rút kiếm ra để đối phó với hai người.

“Đừng nhúc nhích, nếu không ta mà lỡ tay cầm đao thì khó mà cứu tính mạng của tiểu Quận chúa đó.” Sử Lương Sanh đá bay những thị vệ đang chặn đường, chậm rãi di động ra phía ngoài cửa từng bước một.

Mọi người nhìn về phía Tịch Mân Sầm, chờ quyết định của hắn.

Sử Lương Sanh dao nhỏ lay động nhẹ, trên cổ Mạn Duẫn lập tức ứa ra một vết máu tinh tế.

“Cửu vương gia, ngươi chắc cũng hiểu rõ rồi chứ.” Đao tiếp tục kề sát cổ Mạn Duẫn.

Trong những lần chiến tranh trong quá khứ, cũng có những quốc gia đối địch lấy dân chúng ra để uy hiếp quá Cửu vương gia. Nhưng lần nào Cửu vương gia cũng đều khinh khỉnh không thèm để ý, tiếp tục thẳng tiến áp đảo tận thành đô của địch quốc. Nhưng lần này đổi thành tiểu Quận chúa, nam nhân vô tình lạnh như băng này còn có thể đưa ra lựa chọn như vậy sao?

“Để bọn họ đi!” Tịch Mân Sầm khoát tay, thị vệ và cấm quân dạt ra chừa một đường đi.

Tính mạng của người khác, hắn có thể không cần. Nhưng nếu đó là của Mạn Duẫn... Nhìn chằm chằm vào giọt máu tích tụ lại như hạt châu đọng trên cổ Mạn Duẫn, hắn thề, nợ máu sẽ phải trả bằng máu. Sử Lương Sanh ngươi đừng muốn sống mà đào tẩu!

Tiếng cười của Sử Lương Sanh truyền đến đầy thỏa mãn.

Thân ảnh của hai người nhảy ra khỏi phủ đệ, lấy tốc độ kinh người chạy về hướng rừng cây rồi biến mất.

Nhìn người kia cười to rời đi, Chu Dương nổi trận lôi đình, giơ chân đá bốp một cái, chiếc ghế dựa chia năm xẻ bảy.

“Vương gia, chúng ta có muốn đuổi theo không?” Chu Phi xin chỉ thị.

Bàn tay đang gắt gao nắm chặt dần dần buông ra, Tịch Mân Sầm nhìn rừng cây mờ mịt phía trước, cất bước đi ra khỏi cửa, búng người lên không trung, thẳng theo phương hướng kia mà phi thân đuổi theo.

Chu Phi Chu Dương vừa thấy như vậy liền lập tức vận khởi khinh công đuổi sát theo phía sau. Sử Minh Phi đưa mắt nhìn đám thị vệ cùng cấm quân đang thất thần.

Cũng lập tức phi thân ra ngoài. Có một số sự việc vẫn nên giải quyết riêng tư thì tốt hơn, trước mặt thị vệ và cấm quân, có một số lời không thể thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.